Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi
Chương 32 : Trực giác…
Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao giả chết như vậy cũng muốn ngất luôn. Nhưng mà anh thật không nghĩ đến việc Tề Hiên đúng lúc này lại đến thăm Mạc
Dao Dao, đụng mặt thế này cũng là ngoài ý muốn. Thực ra thì việc Tề Hiên biết Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao biết nhau từ trước cũng không có gì, nhưng mà với Mạc Dao Dao thì hơi khó xử một chút , dù sao thì cô ấy cũng làm việc ở công ty anh ta, sau khi xuất viện thì vẫn phải đi làm ở đó. Mà Tề Hiên nếu như biết được Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao biết nhau từ trước thì việc trước khi bàn điều kiện hợp đồng mà dựa vào quan hệ như vậy thì lại không công bằng, thậm chí là nghi ngờ Mạc Dao Dao. Việc gây nguy hại cho Mạc Dao Dao Vạn Niên Thanh đương nhiên sẽ không làm, nhưng mà rơi vào tình huống thế này, bảo anh giải thích làm sao đây?
Đúng lúc Mạc Dao Dao và Vạn Niên Thanh bó tay thì một nhân vật không ai ngờ đến lên tiếng giải quyết. Mạc Dương Dương đến trước mặt Tề Hiên, đánh giá Tề Hiên từ trên xuống dưới, trên ba lần dưới ba lần, ánh mặt cực kỳ vô lễ. Tề Hiên lúc nãy bị anh ta xem như cái thùng, bây giờ lại bị nhìn thế này, không thể không tức giận. Nhưng nghĩ đến việc ai kia có mối quan hệ trực tiếp với người bị thương, sợ làm Mạc Dao Dao khó xử nên anh cố gắng kìm cơn giận lại. Đáng tiếc Mạc Dương Dương lại không phải là người biết nghĩ như Tề Hiên, anh ta dạo quanh Tề Hiên một vòng, sau đó vuốt vuốt cằm nói: “Bây giờ không phải đang là giờ đi làm sao? Ông chủ bận rộn như vậy mà vẫn đến thăm nhân viên ư?”
Kẻ đang nằm giả chết Mạc Dao Dao vụng trộm mở một con mắt, ngạc nhiên chưa, anh mình vậy mà cũng biết hiện tại là giờ làm việc luôn!
Tề Hiên vững như núi: “Mạc Dao Dao là trường hợp đặc biệt, cô ấy vì cứu mẹ tôi nên mới bị thương, người làm con như tôi đương nhiên là phải đến cảm ơn cô ấy rồi! Với lại tôi cũng không phải tự nhiên bỏ việc, mà là vì người khác nên tạm thời bỏ việc mà thôi!”
Nói xong anh ta làm như vô ý liếc sang Vạn Niên Thanh, sau đó hỏi Mạc Dương Dương: “Tôi thực thắc mắc tại sao ba anh em nhà anh lại không cùng họ? Theo tôi biết thì vị tiên sinh này là họ Vạn?”
Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao đang giả chết, Mẹ Mạc gây lũ lụt (khóc đó!), Vạn Niên Thanh thì không đáng tin, cho nên đối tượng để anh ta nói lời khách sáo chuyển sang bạn trai thoạt nhìn đầu óc không mấy sáng láng Mạc Dương Dương. Nhưng mà sự thật chứng minh anh ta đã sai lầm hoàn toàn - vì cái Mạc Dương không sáng láng không chỉ là đầu óc:
“Anh nói là người kia? Đó là bạn tôi, theo tôi đến đây thăm em gái!” Mạc Dương Dương nói rất rõ ràng, mà cũng rất rõ ràng là anh ta đã quên mất tình huống lúc gặp Vạn Niên Thanh, Vạn Niên Thanh đã giới thiệu mình là bạn của Mạc Dao Dao. Trong suy nghĩ của Mạc Dương Dương, từ lúc Vạn Niên Thanh đón anh và Mẹ anh ở sân bay là bạn “nam” của Mạc Dao Dao, sau đó lại biến thành bạn của anh đến thăm em gái anh, quá trình này diễn ra rất tự nhiên và nhanh chóng.
“À,… cách gọi của anh ấy với bác gái…” Tề Hiên rõ ràng là không theo kịp cách nghĩ của Mạc Dương Dương.
Mà nói chung, trên đời này người có cùng ý nghĩ với Mạc Dương Dương đã hiếm, thì việc người có thể đuổi kịp được ý nghĩ của Mạc Dương Dương, cơ bản là không tồn tại rồi!
“Bạn chí cốt của tôi đương nhiên phải gọi Mẹ giống tôi rồi! Mẹ tôi là mẹ anh ta, em gái tôi đương nhiên cũng là em gái anh ta!”. Vạn Niên Thanh tiếp lời ngay lập tức: “Người một nhà, chúng tôi đều là người một nhà cả! Tôi với anh ấy là người một nhà, thì người nhà của anh ấy cũng là người nhà của tôi!”
Kẻ đang giả chết trên giường Mạc Dao Dao bỗng dưng cảm thấy bi thương, tại sao cô lại gặp phải hai kẻ này?
Làm em gái của Mạc Dương Dương, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tình huống đã xảy ra làm cho hai kẻ này có thể thân thiết với nhau như thế . Mạc Dương Dương chẳng có ưu điểm gì, sống chỉ dựa vào trực giác, nhưng trực giác lại cực chuẩn, bạn bè thời niên thiếu của anh trong mắt người khác tương lai chính là những phần tử bất hảo của xã hội, nhưng mà bất ngờ chính là những người này lớn lên lại không thành kẻ xấu, còn đi theo Mạc Dương Dương cũng nhau đẩy mạnh phát triển kinh tế. Nói đâu xa, ví dụ đại một người đi, trời sinh người đó phát triển khá chậm so với người khác, đến lớp 4 rồi mà 2+3 còn phải đếm ngón tay, bị giáo viên cho là trí tuệ kém phát triển, xém chút nữa bị đưa đến trường dành cho trẻ thiểu năng. Nhưng mà người này đánh nhau cực kỳ hung hãn, mà anh ta lúc
ấy lại hay bị nhiều người ăn hiếp, mà ai dám ăn hiếp anh ta, thế nào cũng bị anh ta đè xuống đánh đến chết, người khác can thế nào cũng không buông tay, hơn nữa người bị anh ta đánh cũng không thể đánh trả được.
Nhưng mà sau này người đó cùng với Mạc Dương Dương bỏ học đi làm bị bọn bán hàng đa cấp lừa, một người chạy trốn một người chống đỡ, cuối cùng khi cảnh sát đến, người lừa bọn họ đã bị đánh đến mức không ra hình thù gì.
Nếu lúc đó người kia không cản lại bọn đó, Mạc Dương Dương chắc chắn chạy không thoát.
Kể từ đó Mạc Dương Dương càng tin tưởng vào trực giác của bản thân hơn so với trước kia. Người khác thì hâm mộ cái trực giác đó của anh, riêng Mạc Dao Dao thì chính là ác mộng, từ nhỏ đến lớn cô chịu không ít khổ cực đâu!
Lại nói đâu xa, chính là Ami, lúc ấy cô cùng với Ami học chung tiểu học, nhưng hai người chưa nói chuyện nhiều. Mạc Dương Dương học lớp 5, mỗi lần tan học thì đến đón em gái. Có một ngày, Ami gặp thoáng qua bọn họ, lúc đó Mạc Dương Dương nhìn chằm chằm Ami cả buổi, sau đó hung ác vỗ mạnh Mạc Dao Dao, làm cô quỳ xuống đất, đồng thời hung ác nói: “Em gái, đưa tiền đây, còn không tao đánh chết mày!”
Thời điểm trước khi Mạc Dao Dao học sơ trung, tiền tiêu vặt của anh em bọn họ đều do ông anh già Mạc Dương Dương cất giữ, lúc này tự dưng anh đòi tiền, cô bé mới học lớp hai Mạc Dao Dao bỗng dưng không biết phải phản ứng như thế nào. Mà mầm non chính nghĩa
Ami nhờ vậy mới có cơ hội bộc lộ tài năng, vừa nhìn thấy có kẻ can đảm dám ở trước mặt cô giở trò trấn lột, cô ngay lập tức phóng đến cứu người, cũng không để ý rằng kẻ trấn lột kia so với cô to lớn hơn rất nhiều.
Cô ấy vừa chạy đến đá hai cước, Mạc Dương Dương liền bỏ chạy, để lại một kẻ ngơ nga ngơ ngác Mạc Dao Dao đứng đó. Sau đó Mạc Dao Dao và Ami trở thành bạn bè, có lần Mạc Dao Dao truy hỏi, Tiểu đại nhân Mạc Dương Dương lúc ấy đang ngồi trên ghế, chân gác lên bàn học của Mạc Dao Dao trả lời: “Anh vừa nhìn qua là biết hai đứa bây thế nào cũng hợp nhau, sau này coi chừng còn là chị em tốt, nên ra tay giúp đỡ một tí thôi!”
Sự thật chứng minh sau này quả thật Mạc Dao Dao và Ami trở thành bạn bè thân thiết, mà kẻ mới học lớp năm Mạc Dương Dương trong đầu chứa cái gì lại có thể nghĩ được như vậy?
Mạc Dao Dao nói anh là thú hoang, bởi vì anh chưa bao giờ dùng đầu óc để suy nghĩ, toàn bộ đều dựa theo bản năng; nói anh hoang dã cũng bởi vì anh cứ nghĩ thế nào là làm thế đó, hoàn toàn không theo khuôn khổ nào. Mà việc Ami bó tay với Mạc Dương Dương cũng là do cô ấy sợ hãi một ngày đẹp trời nào đó cùng đi trên đường, Mạc Dương Dương lại nhìn thấy một anh trai làng nào đó lại đem Ami ấn xuống đất để anh trai làng kia kịp thời anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lại bảo anh trai làng kia là đức lang quân phù hợp của cô thì….Thật sự quá bi thương rồi! Bởi vậy, dũng mãnh như Ami mà còn phải kính nhi viễn chi với Mạc Dương Dương thì cũng đủ để chứng minh được trình độ hung mãnh không ai sánh bằng của anh.
Chính vì vậy nên Mạc Dao Dao mới càng không thể hiểu được, một kẻ cuồng M còn một kẻ siêu cấp dũng mãnh, chênh lệch nhau như Marianas Trench (Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana - theo Wikipedia) sao lại có thể cùng nhau? Chẳng lẽ dạo gần đây Mạc Dương Dương chuyển sang con đường cuồng S nên vừa vặn có thể ngược được kẻ cuồng M bên cạnh kia?
Mà bạn nhỏ Tề Hiên nhìn hai anh trai tốt bên cạnh với vẻ mặt không thể hiểu nổi, thế này là thế nào? Kẻ tinh anh như anh lại hoàn toàn không thể theo được tư duy quỷ dị của hai vị trước mặt này. Anh lại nhìn sang Mạc Dao Dao, thấy cô đang len lén mở mắt nhìn trộm hai vị đang kề vai sát cánh liên hệ cảm tình bên cạnh, vẻ mặt khoa trương vô cùng, cũng không sợ là làm vẻ mặt như vậy sẽ khiến cho vết sưng trên mặt càng khó tan hơn.
Nhưng mà bây giờ
Tề Hiên cũng hiểu được phần nào lý do Mạc Dao Dao giả chết như vậy, đổi lại anh của anh mà như thế chắc anh cũng giả chết. Bỗng dưng anh cảm thấy Tề Vân nhà anh thật may mắn, có được người anh trai đáng tin cậy như anh. Nhờ ý nghĩ này của Tề Hiên mà chúng ta có thể thấy được tầm ảnh hưởng cực đại của Mạc Dương Dương, thiếu chút nữa đã làm cho Tề Hiên chệch đường rồi.
Vạn Niên Thanh thấy sự việc đã được giải thích rõ ràng, sắp xếp ý lại lần nữa rồi nói với Tề Hiên: “Tề tiên sinh, hay là chúng ta tìm chỗ nói qua một chút về phần phía sau hợp đồng đi, ở chỗ này quấy rầy người bệnh lâu cũng không tốt.”
Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy Mạc Dao Dao đang nhìn lén, cảm thấy cô cần được nghỉ ngơi, nhiều người làm phiền quả thật không tốt.
Tề Hiên gật đầu, anh cũng chỉ đến xem một chút thôi, ở lâu quá cũng không hay. Hai người vừa bước đến cửa, đột nhiên có người từ phía sau lên tiếng: “Đợi một chút!”
Âm thanh cực rõ ràng, hoàn toàn không nghe ra việc trước đó người ấy khóc đến không thở nổi.
Mẹ Mạc túm áo Mạc Dương Dương nói với hai người ở cửa: “Dắt tên này đi luôn dùm Bác, nó ở đây cũng chỉ biết gây rối thôi!”
“Mẹ, sao lại con là tên này tên kia?” Mạc Dương Dương có vẻ rất bất mãn với cách gọi của Mẹ Mạc.
“Mạc Dương Dương! Câm miệng ngay!” Mẹ Mạc khí thế bức người, một ánh mắt cũng đè bẹp được con thú hoang kia xuống, nhưng sau đó anh ta lại hùng hổ phản ứng: “Mẹ, không nói đến Vạn Niên Thanh là bạn thân của con, lúc ở trước mặt người ngoài mẹ làm ơn gọi tên con bớt đi một chữ được không?
Mạc Dương so với Mạc Dương Dương dễ nghe hơn nhiều mà!”
Năm đó lúc anh yêu cầu sửa tên lại, Mạc Dương Dương không nói không rằng đổi ngay thành Mạc Dương, bảo rằng như vậy mới “khốc”. Bởi vậy mới nói công lực đặt tên cũng di truyền, anh ta so với Ba Mạc cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Nói với tôi cũng vô dụng thôi! Ai đặt tên thì tìm người đó nói chuyện!” Mẹ Mạc không thèm suy nghĩ mà trực tiếp trả lời như vậy với Mạc Dương Dương luôn.
Vạn Niên Thanh trừng lớn hai mắt, Dao
Dao, em có chắc đây là vị thái hậu đậm chất phụ nữ truyền thống nhỏ nhẹ yếu đuối mà em vẫn hay nói không? Qủa thật lý tưởng và thực tế luôn khác nhau một trời một vực mà.
Bởi vậy ta có thể suy ra được, ai ở cùng Mạc Dương Dương cũng có ngày trở nên không bình thường.
Mẹ Mạc tiễn xong ba vị kia ra khỏi cửa liền phủi phủi hai tay vào nhau, tiếp đó liền trở lại bên giường Mạc Dao Dao tiếp tục công việc khóc lóc còn dang dở, khóc một lúc lấy hơi lại khóc tiếp, vừa khóc vừa kể lể quở trách Mạc Dao Dao từ khi mới sinh đến thời điểm cô bị thương ở thì hiện tại, làm cho người ta thấy rằng Mạc Dao Dao luôn không làm bà bớt lo lắng.
Mạc Dao Dao cảm thấy nếu so với Mạc Dương Dương thì cô tỉnh tâm hơn rất nhiều chứ. Nhưng mà Mẹ Mạc lại luôn không đặt nhiều tâm tư vào Mạc Dương Dương, vậy việc cô giả vờ ngoan hiền để Mẹ Mạc yên tâm nhiều năm như vậy rốt cục có ý nghĩa gì đây?
Khóc cả buổi, tới khi đến giờ cơm trưa thì Mẹ Mạc cũng khóc đủ, dự định ăn chút cơm để bổ sung thể lực. Mạc Dao Dao đọc cho bà số điện thoại đặt cơm mà hôm qua vào đây cô đã hỏi xin hộ lý.
Ăn cơm xong Mẹ Mạc vuốt nhẹ đôi mắt sưng lên vì khóc một chút, sau đó nhìn sang Mạc Dao Dao hỏi: “Giải thích đi, Vạn Niên Thanh kia là sao? Mẹ không biết từ lúc nào mà con có thêm một người bạn “nam” nhỉ?”
Mạc Dao Dao giật mình, thì ra là vì vấn đề này, cô ngụy biện: “Còn không phải là anh em tốt của anh con sao?”
“Đừng có mà chối cãi, anh con mẹ còn không biết sao, chưa gặp mặt nó cũng có thể nhận là anh em tốt nữa là. Nó không nhớ nhưng mẹ đây trí nhớ rất tốt, Tiểu Thanh người ta là đến sân bay đón mẹ, nó còn nói là con kêu nó đến đón!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dạo này nhân vật cực phẩm xuất hiện nhiều quá, nữ vương Dao Dao có vẻ áp đảo không hết được. Nhưng mà không sao, chắc là các bạn cũng thấy được, có cực phẩm anh trai Mạc Dương Dương, cũng có cực phẩm mẹ, dựa theo góc độ di truyền học, Mạc Dao Dao cũng sẽ không thua kém gì đâu, chỉ là đang đè nén mà thôi…
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
1 chương
121 chương
31 chương
62 chương
32 chương
97 chương