Nữ vương bức hôn
Chương 43 : nữ vương đang mang thai 2
"Tiểu Ái, tôi ra ngoài bàn công việc "
"Không được... Đêm qua, Quỳ hứa hôm nay đi với em và con mà. "
Phải thừa nhận bản lĩnh nhõng nhẽo của nữ vương bệ hạ đã đạt đến trình độ thượng thừa, chỉ đơn giản vài từ này thôi đủ làm cho nhà văn Lâm mềm nhũng cả người.
Nhà văn Lâm cảm thấy rất có lỗi khi không thực hiện được lời hứa của mình. Nhưng do vừa rồi Đồng Viên Viên gọi cho cô nói sổ sách ở quán bar có vấn đề. Chuyên môn chính của cô là viết văn, nghề tay trái là mở quán bar và nhà hàng. Bình thường, cô giao toàn quyền phụ trách cho đội ngũ quản lý. Vì vậy mà cô cũng ít quan tâm đến những chuyện liên quan của quán. Tuy nhiên, lần này là sổ sách có vấn đề, thân là chủ quán, cô phải đích thân đi xem xét. Nhẹ nhàng hôn lên trán Phương Y Ái bày tỏ cảm giác hối lỗi sâu sắc: " Xin lỗi cưng, trước hết em ở nhà xem TV, nhưng phải ngồi xa một chút, mấy thứ điện tử này có tính phóng xạ, điện thoại di động và máy tính cũng đừng rớ vào. Phóng xạ từ những thiết bị này đối với em và con đều không tốt, biết chưa? Cảm thấy khó chịu ở đâu thì nói với mẹ hoặc dì giúp việc, không nên một mình ra ngoài đi lung tung. Còn nữa nha, nếu nhớ tôi thì cứ gọi điện thoai nha. "
"Biết rồi, mỗi ngày Quỳ đều nói đi nói lại hơn chục lần, làm sao mà không biết được? Hơn nữa, em không thèm nhớ đến Quỳ. "
Tùy ngoài miệng nói với vẻ không vui, nhưng Phương Y Ái trong lòng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Cô làm sao mà không cảm giác được sự thay đổi của Lâm Tử Quỳ kể từ khi sống chung với cô. Trước đây, Lâm Tử Quỳ luôn ngoài nóng trong lạnh. Đối với người ngoài, đối với công việc đều hết sức nhiệt tình. Thế nhưng, tận sâu trong đáy lòng, đều phòng bị, bài xích tất cả mọi thứ, không quan tâm bất kỳ điều gì, chỉ biết nhốt bản thân trong cái lồng của chính cô ấy. Bây giờ thì nữ vương bệ hạ đã thành công rực rỡ thay đổi nhà văn Lâm thành bà mẹ bỉm sữa suốt ngày càm ràm, căn dặn Phương Y Ái đủ điều, một chút cũng không thấy phiền.
Nhưng mà người mẹ Lâm Tử Quỳ này cũng chỉ thuộc một mình Phương Y Ái. Chỉ cần nghĩ đến đây, nữ vương bệ hạ đối với lần thất hứa này của Lâm Tử Quỳ cũng tha thứ 7, 8 phần. Kéo cổ của Lâm Tử Quỳ xuống, đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào, rất ra dáng tiễn người yêu đi làm , tỉ mỉ căn dặn: "Lái xe cẩn thận, nhanh nhanh trở về."
"Ừ."
Trong nhà có mẹ Phương và các dì giúp việc chăm sóc nên Lâm Tử Quỳ cũng yên tâm phần nào. Thay quần áo, nhanh chóng qua gara lấy xe lái thẳng đến quán bar. Do là ban ngày, nên quán bar vắng lặng như tờ, chưa có bắt đầu kinh doanh.
"Viên Viên."
Vừa tới quán bar đã thấy Đồng Viên Viên đi ra tiếp cô. Thật kỳ lạ, nếu có chuyện xảy ra, theo tình huống thường phát sinh trong phim truyền hình, thì vẻ mặt của cô ấy nên là căng thẳng, hoảng loạn mới đúng ?
"Sao trong bar chỉ có một mình em?"
Quá kỳ lạ, tuy ban ngày quán bar không kinh doanh, nhưng không thể nào một mống nhân viên cũng không có. Dù sao thì bọn họ cũng phải lui tới để chuẩn bị cho công việc buổi tối.
"Há há, bởi vì hôm nay có người bao hết."
Cười toe toét lộ ra 8 cái răng tiêu chuẩn quảng cáo cho phòng răng, khiến cho không gian u ám ở đây toát ra chút kỳ dị.
"Bao hết? Nhưng đang là ban ngày ban mặt, bao cái gì mà bao? Muốn bao hết cũng phải vào buổi tối chứ?"
Dù sao đi nữa, đối với việc kinh doanh của cô chỉ có lợi không hại. Đến cuối cùng tiền cũng sẽ rơi vào túi cô, nên cô cực kỳ hào hứng. Cái quy tắc căn bản của kẻ kinh doanh lẽ nào cô không hiểu.
Đi vào trong quán, Lâm Tử Quỳ dự định trực tiếp cùng Đồng Viên Viên xem sổ sách, nhưng lại phát hiện một cô gái ăn mặc sành điệu ngồi trước quầy bar. Nhìn từ phía sau lưng thì đây có lẽ là một cô gái đang tuổi thanh xuân. Đây đúng là lần đầu tiên cô thấy một vẻ đẹp dễ chịu, vóc dáng mảnh mai, tóc dài ngang lưng ngồi trên ghế cao trước quầy bar thật thanh lịch. Cho dù quán bar rực rỡ, sặc sỡ như vậy cũng hoàn toàn lép vế trước vẻ đẹp của cô gái này.
Sở thích yêu cái đẹp, ai ai cũng có, cho nên dù đã có nữ vương bệ hạ, nhưng Lâm Tử Quỳ cũng không kiềm chế được lòng muốn thưởng thức cái đẹp của mình, nên cô chậm rãi từng bước tiến đến gần người đẹp, ánh mắt chăm chú, lưu luyến nhìn vào bóng lưng thêm vài giây.
Đang chìm đắm trong thế giới thưởng thức nghệ thuật của bản thân, cô bị Đồng Viên Viên bên cạnh làm cho giật mình, hoảng sợ : "Chị, xem ai đến nè. "
Nghe tiếng Đồng Viên Viên gọi, cô gái trước mặt khẽ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng Lâm Tử Quỳ, khóe miệng hơi cong, quả thật là vẻ đẹp hiếm có trên đời.
"... Há há... Tôi... Thật sự không ngờ... Ha ha." Lâm Tử Quỳ không có một chút chuẩn bị tâm lý, bởi vì quá kinh ngạc, có chút chán nản vỗ vỗ trán mình, nhìn lâu như vậy mà không hề nhận ra người này là người quen.
"Sao? Sợ gặp em hả? !"
Khi nói những lời này, vẻ mặt cô gái có chút tinh nghịch. Từ trên ghế cao, bước xuống, cô tao nhã, thong thả thả từng bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Lâm Tử Quỳ.
"Không có, em làm cho tôi kinh ngạc vô cùng. Đã nhiều năm không gặp, em càng ngày càng đẹp, Như Lan."
Thái độ của Lâm Tử Quỳ đối với cô ấy có chút kỳ lạ. Cô từng rất nhiều lần tưởng tượng lúc gặp lại Như Lan, cô sẽ phản ứng như thế nào, là hờ hững, hay là lưu luyến. Nhưng kết quả hôm nay, lại cảm thấy hài lòng và thản nhiên. Hóa ra, không biết từ bao giờ, trái tim của cô đã sớm thuộc về Phương Y Ái, bị trói buộc hoàn toàn bởi tình yêu của nữ vương bệ hạ hóng hách kia.
Thấy hai vị cố nhân cuối cùng cũng đã gặp nhau, Đồng Viên Viên tự nghĩ mình là "người ngoài", nên nghĩ đã đến lúc phải rời đi: "Hai người ở đây từ từ hàn huyên tâm sự, em có việc phải đi trước. "
"Ê, không phải em nói sổ sách có vấn đề sao?"
"Gạt chị đó, nhà văn Lâm, chị của em muốn gặp chị nên em mới nghĩ kế dụ chị ra. "
Với câu trả lời như vậy, Lâm Tử Quỳ có chút xấu hổ. Lúc trước, Tần Như Lan có gọi điện thoại và nhắn tin cho cô, nhưng cô không có hồi âm. Ngoài việc có chướng ngại tâm lý, cô còn sợ Phương Y Ái để bụng. Lần trước cô và Phương Y Ái cãi nhau, Phương Y Ái đã cảnh báo rõ ràng, nếu như cô gặp Tần Như Lan thường xuyên, thì sau này đừng mong cô ấy tha thứ. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay, tuy trong lòng thản nhiên, tự tại, lại không phải là lén lút gặp gỡ, nên dù nữ vương bệ hạ có tra khảo, cô cũng có thể ưỡng ngực, tự tin trả lời, có gì đâu mà sợ.
"Giỏi lắm, tháng này giảm một nửa lương" , cho chừa cái tội dám gạt tôi. Đây rõ ràng là hành vi phản đạo đức nghề nghiệp a. Không một chút thương tiếc, "Beng", một tiếng vang lớn ở trước trán của Đồng Viên Viên.
"Chị xem chị ấy ăn hiếp em kìa. " Đồng Viên Viên không phục, chạy đến bên cạnh Tần Như Lan, kéo cánh tay tố cáo.
Biết Lâm Tử Quỳ nhiều năm như vậy, tính tình trẻ con vẫn không hề thay đổi. Mắt thấy một màn này, Tần Như Lan cảm thấy dáng vẻ Lâm Tử Quy ngây ngô thời học sinh cấp ba so với bây giờ cũng không khác là mấy. Cả 2 cô lúc đó đều khoác lên mình bộ đồng phục màu xanh lam rộng hơn thân người, Lâm Tử Quỳ một tay dắt xe đạp, một tay vuốt đầu cô, giọng cưng chiều nói: "Heo ngốc, lần này em lại làm cẩu thả một câu hỏi rồi."
Hồi tưởng lại lúc trước hai người các cô đều vô tư lự, tốt đẹp như vậy, chỉ là không biết hiện tại, cô có thể cùng cái người trước mặt này cùng nhau ôn lại quá khứ không.
"Ha ha... Được rồi, cô ấy chọc em thôi, sẽ không có chuyện gì."
Thấy chị của mình bênh Lâm Tử Quỳ, Đồng Viên Viên bất mãn, nhăn mũi nhìn hai người, thở mạnh rồi xoay người bỏ đi.
"Tính em ấy hơi trẻ con."
"Đúng vậy, Quỳ cũng thật là..."
"Tôi?"
Vươn ngón trỏ chỉ vào cái mũi mình, nghi ngờ sao Tần Như Lan lại nói như vậy. Rất tự nhiên, kéo tay cô ấy đi về phía quầy bar, kêu nhân viên pha chế làm 2 ly nước ép trái cây.
"A, Quỳ còn nhớ rõ em thích uống nước ép trái cây ?"
Lời vừa nói ra vừa có chút hạnh phúc, có chút vui mừng lại có chút trách móc. Tần Như Lan ngồi trên ghế cao, cầm lên ly thủy tinh tinh xảo, uống một ngụm, cảm giác mùi vị của ly nước ép trái hôm nay khác hẳn so với bình thường.
"Một chút sở thích nhỏ nhoi của em, tôi sao có thể quên được?"
"Vậy Quỳ có quên em không ?"
Câu thả thính tinh tế này khiến cho không khí trở nên ngột ngạt, bối rối ngay tức thì. Lâm Tử Quỳ và Tần Như Lan là bạn học lâu năm từ thời tiểu học, trung học cơ sở. Lúc học trung học phổ thông, một người học khoa văn, một người học tư nhiên, nên không thể cùng nhau lên lớp. Thế nhưng, bỗng một hôm Tần Như Lan thổ lộ với cô. Hai người liền tự nhiên đến với nhau, yêu nhau được 3 năm. Vì vậy mà đối với câu hỏi này, Lâm Tử Quỳ làm sao không hiểu được ý nghĩa thật sự ẩn chứa bên trong. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi, cô đã kết hôn rồi, và cũng sắp làm mẹ đến nơi rồi.
Đợi một lúc lâu không thấy Lâm Tử Quỳ trả lời, Tần Như lại uống thêm một ngụm nước ép trái cây với nụ cười gượng gạo. Bỗng nhiên, cô cảm thấy ly nước này có vị đắng, cô bắt đầu thì thào: "Năm năm qua, em không có gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho Quỳ là bởi vì em sợ. Em sợ một khi có được sự quan tâm của Quỳ, em sẽ từ bỏ tất cả mà tìm cách về bên cạnh Quỳ. Trong năm năm qua, bất cứ khi nào mệt mỏi muốn bỏ cuộc và nhất là khi em buồn và khóc, em sẽ đọc tất cả những tin nhắn và thư mà Quỳ đã viết cho em trước đây. Khi đó, em cảm giác như Quỳ đang bên cạnh em. Mặc dù em ở nước ngoài, nhưng em luôn đọc mọi tin tức về Quỳ, tìm hiểu mọi thứ về Quỳ. Tử Quỳ, em về nước hơn một tháng, báo chí trong nước cũng không ngừng đưa tin, tại sao Quỳ không liên lạc với em..... Tử Quỳ........ Em..........
Tần Như Lan càng nói càng kích động, ánh mắt ngập đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
"Há há, Như Lan, " chỉ một tiếng này, vẫn giống như trước đây là âm thanh xoa dịu sự bồn chồn, lo lắng của cô. Nó giống như là dòng nước suối mát lạnh chảy từ trên đỉnh núi xuống thấm đẫm làm dịu con tim xao động và ổn đinh cảm xúc của cô. Lâm Tử Quỳ nắm lấy 2 tay của Tần Như Lan ôm vào lòng: "Như Lan, tôi rất nhớ em. Hôm nay, tôi thật sự rất vui khi gặp lại em. Xin lỗi."
Lời xin lỗi này, Tần Như Lan không hiểu hàm ý trong đó. Cô chỉ nghĩ rằng Lâm Tử Quỳ xin lỗi vì đã lâu không liên lạc với cô. Nhưng cô không hề biết, Lâm Tử Quỳ sở dĩ nói xin lỗi là vì cô ấy đã không còn yêu cô nữa.
"Không sao, Tử Quỳ." Chồm lên ôm eo Lâm Tử Quỳ, Tần Như Lan như chìm đắm trong giấc mơ của mình, ngày nhớ đêm mong cái ôm ấp thuở nào, đầu tựa vào nhau, mùi hương cỏ xanh nhẹ nhàng trên người Lâm Tử Quỳ khiến cô say mê.
Lâm Tử Quỳ không có cự tuyệt cái ôm này, cũng không có đẩy Tần Như Lan từ trong lòng ra. Cô cảm thấy hổ thẹn với người con gái này. Mỗi lần nghĩ đến cô ấy một mình ở nước ngoài chịu cực khổ, không ngừng phấn đấu, lòng cô chua xót. Không phải ai cũng như Lâm Tử Quỳ cô, được trời cao chiếu cố, một bước lên mây. Cô cũng từng trải qua giai đoạn khổ cực như vậy nên cô rất đồng cảm với sự trải nghiệm của Tần Như Lan. Đã năm năm trôi qua, Tần Như Lan vẫn một lòng một dạ vì cô, còn cô thì đã thay lòng đổi dạ, yêu người khác mất rồi.
"Quỳ để em của em làm kế toán cho quán bar là em biết Quỳ không có quên em, Quỳ vẫn còn nhớ đến em. "
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
44 chương
55 chương
95 chương
234 chương