Nữ vương bức hôn

Chương 27 : bức hôn 19

"Nói, tại sao trên người Quỳ có mùi nước hoa khác. " Cửa phòng vừa mới đóng, Phương Y Ái nhanh chóng xoay người bắt đầu tiến hành thẩm vấn tội phạm Lâm Tử Quỳ tại chỗ. Nữ vương bệ hạ lòng dạ hẹp hòi lại còn ghen tuông kinh khủng. Nhà văn Lâm không thèm nói gì mà nhìn xem thường, chỉ khó chịu vì cảm thương cho cái lỗ tai nhỏ nhắn của mình. "Lúc nãy đi mua trái cây, gặp phải fan cuồng ở dưới lầu, cô ấy có vẻ kích động, cho nên chúng tôi rất bình thường ôm nhau một cái, nhưng mà để tôi nói rõ nha, là cô ấy ôm tôi trước nha. " Ôm ôm ôm, rõ ràng thấy gái đẹp nên không thèm tránh , còn bày đặt nói xạo trước mặt cô "Nếu ôm một chút thì tại sao mùi nước hoa đó ở trên người Quỳ lại nồng nặc như vậy hả?" Muốn nói xạo với Phương Y Ái, trừ khi bản thân có khả năng tư duy cực tốt và công phu miệng lưỡi cỡ cao thủ mới mong lấy được lòng tin của Phương Y Ái, bằng không.. bằng không thì sẽ giống như biểu hiện hiện tại của Lâm Tử Quỳ. Chỉ bị Phương Y Ái hỏi có một chút thôi mà đã không còn được tự nhiên, gãi gãi cái cổ, hiển nhiên đây chẳng khác nào hành động che giấu, tất cả mọi động tác đều bị nữ vương bệ hạ thu vào mắt. "Cô ấy.. cô ấy.. ôm... là cái kiểu ôm hơi chặt  một chút." Hít sâu một hơi, nhịn, còn ôm hơi chặt "Nếu chỉ ôm chặt một chút thì sao lại dính mùi nước hoa" Nói xong liền nghiến răng nghiến lợi, Lâm Tử Quỳ sợ hãi đến nỗi thụt lùi về sau, cô biết rõ Phương Y Ái có thể nhịn bất kỳ cái gì, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể nhịn được khi cô thân cận với người phụ nữ khác. "Em, sống chết là không bỏ qua a!" "Phải, " không những không giận ngược lại còn mỉm cười , cái này làm Lâm Tử Quỳ trố mặt ngạc nhiên, so với biểu hiện trước đây không giống a!  Hành động nằm ngoài dự đoán a, "Vậy .. mùi thuốc trên người Quỳ từ đâu mà có hả, có phải lén lút sau lưng vợ đi hút thuốc không?" Vừa nói vừa nháy nháy mắt đưa tình,  mềm nhũng nắm lấy thắt lưng của Lâm Tử Quỳ,  từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Không phải cấm không cho Quỳ hút rồi sao, thật vất vả mới cai được, sao Quỳ lại không tự giác." "... Ha ha, ha ha, cái này còn không phải vui mừng vì cầu hôn em thành công sao , nhất thời không nhịn nổi." "Em muốn nghiêm phạt Quỳ," hai từ nghiêm phạt  vang lên bên tai Tử Quỳ, lời nói nhẹ nhàng, gợi cảm, làm cho Lâm Tử Quỳ không muốn suy nghĩ về chuyện khác cũng không được. "Được a, nghiêm phạt như thế nào a?" "Thì phạt Quỳ đêm nay phải hầu hạ em cả đêm thật tốt, không cho nghỉ ngơi.. chính xác là.. Àaaaaa, em quên, chồng em hôm kia bị trở ngại gì đó a! Thôi quên đi, phạt Quỳ một tháng ngủ phòng khách đi" "Oanh" cảm giác như sét đánh ngang tai, Phương Y Ái quả nhiên ít có ác, không chỉ rắc muối lên vết thương lòng của cô, mà còn lấy nguyên một bịch muối to rắc vào. Phương Y Ái diễn y như thật, biểu cảm vô cùng thản nhiên. Mang vẻ mặt cầu xin, ban đầu Lâm Tử Quỳ cho rằng hôm nay tâm tình Phương Y Ái sẽ rất tốt, cho nên sẽ không tính toán với cô, nói xong nửa câu đầu, lòng cô mừng rỡ như bắn pháo bông, nhưng câu tiếp theo thì thật sự không thể nào tiếp thụ nổi, thương cảm nhưng vẫn cười hì hì lết đến: "Đừng a, tôi đảm bảo sau này không hút nữa, nhất định cai thuốc triệt để. " Vô tình kéo vòng tay của Lâm Tử Quỳ trên eo ra gương mặt lạnh lùng: "Quỳ không biết chăm sóc sức khỏe của mình, thì em cũng không thèm lo, mặc kệ Quỳ sau này có ra sao." Càng nói càng tức giận, Lâm Tử Quỳ là nhà văn, hút thuốc để lấy linh cảm và vân vần đã là chuyện rất bình thường, nhưng sau đó lại không biết tiết chế, chuyện này làm Phương Y Ái vô cùng lo lắng, mỗi ngày tận tình khuyên bảo   giáo dục. Nhưng mà khả năng tự kiềm chế của Lâm Tử Quỳ cực tệ, không có Phương Y Ái ở bên cạnh là nhịn không được, khiến cho Phương Y Ái không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày dẫn Lâm Tử Quỳ đến công ty , không thì đem công việc về nhà làm, chuyện cai thuốc này cũng vất vả hết một thời gian. Đêm nay Phương Y Ái không tức giận sao được. Hiểu được nỗi lòng của Phương Y Ái lúc này, Lâm Tử Quỳ xấu hổ đến chết, không dám ngẩng đầu lên nhìn, phụ sự kỳ vọng và khổ tâm của vợ, lại ngước lên nhìn Phương Y Ái. Nữ vương mặt đen một cục, lạnh lùng, nghiêm nghị, ngồi ở bên giường, hoàn toàn không muốn để ý đế cái tên nhà văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này. "Y Ái yêu dấu, " thay vì cợt nhả như trước đây, Lâm Tử Quỳ từng bước một đến ngồi bên cạnh Phương Y Ái, ôm lấy vòng eo của nữ vương, bắt đầu dỗ dành: "Đừng giận mà, giận tôi làm  tổn hại thân thể không có đáng a!" "Trừ Quỳ ra không ai dám chọc giận em hết, em không giận Quỳ thì còn giận ai nữa a!" hung hăng trừng mắt liếc Lâm Tử Quỳ, một chút cũng không trưởng thành. "đúng đúng đúng, là tôi không tốt, đừng mất hứng. Xin bớt giận, ngày mai tôi còn phải đi gặp cha vợ của tôi nữa a, ngàn vạn lần không thể để nhà bị cháy a!" "Thật sự là muốn để cho cha mẹ xử lý Quỳ, lời nói của em Quỳ đều xem như gió thoảng mây bay, biết rõ em kiêng kị nhất là Quỳ thân mật với cô gái khác,  thứ hai là hút thuốc, Quỳ nói thử xem có phải đêm nay bao nhiêu tội lỗi đều phạm hết phải không?" Chỉ dùng ngón chân thôi cũng biết người con gái là xinh đẹp, bệnh phong lưu của Lâm Tử Quỳ lại tái phát,  tuy biết rằng trong lòng Lâm Tử Quỳ chỉ có mình cô, cũng không lo lắng cô sẽ làm những chuyện khác, nhưng có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được người mình yêu thích ngắm gái đẹp, thậm chí còn ôm nữa chứ. Hơn nữa đến tận bây giờ Lâm Tử Quỳ luôn luôn rất hào phóng cho người đẹp ôm, làm sao Phương Y Ái có thể nào mà không nổi giận. Càng nghĩ càng khó chịu, Phương Y Ái lại đưa tay qua nhéo cái lỗ tai của Lâm Tử Quỳ, dùng giọng điệu nghiêm khắc đầy mệnh lệnh: "Lâm Tử Quỳ nghe cho rõ, bây giờ vợ của Quỳ cảnh rất nghiêm túc cảnh cáo Quỳ a, lần sau nếu còn tái phạm thì em sẽ đi tu, biết chưa." "Hiểu hiểu hiểu." lấy việc đi tu ra nói luôn, vậy chẳng khác nào hủy hoại đời sống tình dục sao , không được, hậu quả quá nghiêm trọng  , "Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ.. hút thuốc nữa." "Em đang nói là tật xấu phong lưu không chịu thay đổi đó!" "Được, được được, sẽ sửa... sẽ sửa." Hiếm khi thấy được thái độ ngoan ngoãn nhận sai của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái nhanh chóng giảm lực ở bàn tay, dịu dàng xoa xoa cái vành tai bé nhỏ của Lâm Tử Quỳ bị cô tàn phá, mặc dù giọng nói còn mang vẻ lạnh lùng nhưng lại thêm phần tình cảm ấm áp: "Có đau không a?" Cảm nhận được sự dịu dàng và nũng nịu đặc biệt chỉ dành riêng cho mình, Lâm Tử Quỳ nghiêng đầu đối diện sóng mắt đầy hi vọng, không tự chủ tiến sát vào, nhẹ nhàng hôn lên môi nữ vương: "Hết giận rồi nha." Không có trả lời câu hỏi của nhà văn Lâm, Phương Y Ái vòng tay ôm cổ người yêu, giọng điệu mê hoặc nũng nịu: "Còn muốn!" Nói xong, nâng người lên hôn môi. "Sao... Sao... Sao... Còn muốn sao?" Hai người không có hôn nhau triền miên, mà nhẹ nhàng hôn  như chơi trò chuồn chuồn lướt nước. "Muốn!" "Mà... mà ... mà...  đêm dài như vậy, chúng ta chỉ chơi cái này thôi sao a?" "Không phải đâu, gần đây thể lực của Quỳ không được tốt, còn có thể chơi gì nữa chứ.." "... Thử một chút a, nói không chừng đêm nay được..." "Đừng... A! Quỳ thật đáng ghét a.. Đừng phá mà...Ummm.. Umm." Thật sự là đêm nay Lâm Tử Quỳ lại chơi kiểu nào nữa a, tư thế này quá xấu hổ a "Y... Y Ái... Tôi..." Trên chiếc giường rộng rãi, hai người trẻ tràn ngập tình cảm mãnh liệt, thân thể cả hai quấn lấy nhau, khắng khít không kẽ hỡ, toàn bộ căn phòng tràn ngập không khí khiêu gợi. Bỗng nhiên,  cả hai cùng kêu lớn tên của đối phương, cảm giác tuyệt vời làm cho Phương Y Ái chăm chú nắm chặt tóc của Lâm Tử Quỳ nhằm giảm bớt sự xao động  trong cơ thể, cuộc  hoan ái này cô được đưa lên đỉnh rồi. "Sao.. rồi  , cục.. cưng..ưm.. nhẹ một chút.." "Tôi muốn nói làm... chuyện của đạo diễn.. đã tính toán hết rồi nha..." Rõ ràng có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a, vào thời điểm then chốt, Lâm Tử Quỳ có thể không nói những lời tình nồng ý mật bên tai, mà lại cùng cô nói điều kiện này kia, Phương Y Ái thầm nghĩ lá gan Lâm Tử Quỳ càng ngày càng lớn, có chút khó chịu, vỗ mạnh một chút lên lưng Lâm Tử Quỳ: "Chuyên tâm... làm...không đồng ý thì... không đồng ý." Tuy ngoài miệng nữ vương nói như vậy, nhưng trong lòng đã ghim thù tên quá quắc ở trên thân rồi, sau này sẽ tính sổ tất cả. Khoan hãy nói đã chiếm được lệnh đại xá của nữ vương bệ hạ, nhà văn càng thêm ra sức, toàn thân tràn đầy năng lượng, tốc độ càng nhanh hơn, cuối cùng cũng lấy lại mặt mũi cho bản thân,  đưa Phương Y Ái lên đỉnh. "Wow! Quá tuyệt vời, tôi đã nói rồi mà Lâm Tử Quỳ tôi đây còn trẻ vậy làm gì có cửa bị cản trở cái gì cái gì đó. " Đắc ý nằm trên người Phương Y Ái, nhanh chóng  khoe khoan với nữ vương. Nói trắng ra, thể lực Lâm Tử Quỳ làm sao mà có thể hồi phục nhanh như vậy, chẳng lẽ là do  mình bức hôn làm ảnh hưởng đến tâm tình nhà văn Lâm, tạo ra áp lực, ảnh hưởng đối với thể lực, lúc này nhìn sắc mặt ửng hồng của người yêu, Phương Y Ái thầm nghĩ chuyện này phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được, dù sao cũng có liên lụy không nhỏ đến cuộc sống hạnh phúc sau này. Không biết nữ vương đang nhìn mình và suy nghĩ cái gì, lúc này nữ vương bệ hạ nằm dưới thân cô, toàn thân lộ ra vẻ đẹp mê người, quyến rũ, ánh mắt mê ly thu hút  còn có hô hấp bất ổn, không nghi ngờ gì nữa điều đó như là một tia sấm chớp làm thiêu cháy lý trí còn sót lại của cô. "Ừm... làm gì vậy.. ừmmmm." "Cảm giác đặc biệt có tinh thần... Thêm một lần nữa..." "Đừng... cho em nghỉ ngơi... một chút đi.." "Em cứ nằm nghỉ... Tôi làm chuyện của tôi ...." Cái gì mà tôi làm chuyện của tôi,  Quỳ xem vợ Quỳ là búp bê tình dục sao? Hơn nữa cảm giác thật tốt làm sao, còn có tiếng rên rỉ yêu kiều liên tục của  nữ vương, nhà văn Lâm, cô còn tiếp tục tiếp tục nữa sao? Thế nhưng nói một cách khác, nữ vương bệ hạ ngoài miệng thì luôn cự tuyệt, nhưng thực tế hành động phối hợp nhịp nhàng! Vợ chồng già rất ăn ý a.