Nữ Tư Tế

Chương 77 : Triền Đấu

Editor & Beta: Thập Tam Thoa Aisha run lên một cái, cô cảm thấy vấn đề này rất thâm ảo cần nghiên cứu kỹ, vì thế cô nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, thẳng đến lúc cô đứng đã có điểm chết lặng. “Mẹ thật không rõ, mẹ cũng không phải xử nam.” Made có chút phiền não, lông tơ của Anubis lại có xu hướng biến đen. Không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, bất quá bọn họ vẫn phải lên máy bay. Aisha nói: “Có lẽ con nên đi hỏi ba con……” Hỏi để Imhotep bạo Anubis? Aisha xoay người nhìn toàn thân Anubis tỏa ra hắc khí, Aisha nhỏ giọng hỏi: “Không thể nào, cậu thế nhưng là xử nam?” Anubis đột nhiên ngã xuống đất, ngao một tiếng, xấu hổ đến mức biến thành con chó nhỏ, giống hệt loài chó Shiba Inu. Aisha lập tức phát hoảng, cô chỉ Anubis hỏi: “Làm sao bây giờ?” Made đại khái cảm thấy chính mình làm sai, cô chủ động ôm Anubis ngồi trên máy bay. Những người khác cũng tự động ngồi vào chỗ của bản thân, O’Connell nhìn Anubis biến hóa, tương đối tò mò hỏi: “Đây là hình dạng gì?” Shiba Inu hay là Husky? Made lo lắng nói: “Cháu nghĩ anh ấy chỉ tùy tâm trạng mà biến thôi.” O’Connell nói: “Vậy thì tâm trạng của cậu ta chắc chắn không tốt, bị đả kích gì sao?” Con chó nhỏ lại ngao một tiếng, sau đó trở nên càng nhỏ. Aisha nhìn Anubis đáng thương, liền mở miệng hỏi Imhotep: “Anh, lòng tự trọng của xử nam dễ dàng bị thương tổn đến thế sao, khi đó tâm trạng của anh như thế nào?” Mặt Imhotep có chút ửng đỏ, hồi lâu mới nói: “Đả kích rất lớn, tổn hại đến lòng tự trọng, cảm thấy mình không dùng được, cho nên càng không có biện pháp…… Em biết đấy, vì vậy……” Trách không được Anubis lại có cái bộ dạng này, mà cô nào biết rằng đối phương là bị biểu cảm của Made làm tổn thương. Máy bay rất tốt, đáng tiếc là thời tiết trên dãy Himalaya cực kỳ rét lạnh. Vừa bay lên cao máy bay đã phát ra tiếng khanh khách, tiếp viên hàng không mỉm cười nói: “Thực xin lỗi, xem ra không thể tiếp tục đi, chỉ có thể đi đến đây.” Imhotep nói: “Dừng lại đi!” Jonathan nói: “Lần đầu tiên ngồi chuyên cơ, cảm giác thật tuyệt vời, hơn nữa còn được các mỹ nhân phục vụ tận tình, có thể cho tôi thêm ly rượu không?” Tiếp viên hàng không nói: “Được ạ.” Cô gái mang rượu đến, sau đó đến phía trước ngồi ổn định rồi mới cài dây an toàn. Mà rượu của Jonathan còn chưa tiến miệng đã bị đổ hết lên người, máy bay lúc này đang hạ cánh. Mở cửa cabin ra, gió lạnh liền đập vào mặt, Aisha không khỏi rụt lui cơ thể. Imhotep liền ôm cô, còn Ess thì lại rụt cổ về nói: “Rất lạnh, Ess quá nhỏ không cần đi.” Aisha nhếch miệng nói: “Chỉ có những lúc thế này con mới tự nhận mình nhỏ.” Tuy nhiên, Ess đã không muốn đi thì cũng tùy bé, vì bên ngoài quả thật rất lạnh, đã vậy bọn họ còn phải chiến đấu với Hoàng đế Rồng. Nếu phán đoán của họ đúng thì Hoàng đế nhất định sẽ đến nơi này, nhưng lại không biết hắn đến sau hay trước bọn họ. Tất cả cùng nhau đi lên núi, bốn phía không trắng thì đen. Made mới đầu còn ôm Anubis với tâm hồn bị thương tổn, nhưng sau đó cô không cẩn thận vấp ngã. Đại khái là đau lòng Made, Anubis lại biến trở về hình dạng con chó lớn cõng Made đi. Có điều, Anubis vẫn không nói chuyện với Made. Aisha cảm thấy Anubis càng lúc càng đáng thương, bắt đầu suy xét không biết có nên nói cho Anubis biết phương pháp phá lớp kim cương kia đi không. Nhưng Made vẫn còn quá nhỏ, quá nhỏ? Cậu ta bị đả kích như vậy, không phải là do ra tay với Made đó chứ? Tội nghiệp cái con khỉ, phải là tội nghiệp con gái bé bỏng của cô còn nhỏ thế đã bị một người đàn ông giở trò lưu manh. Aisha hậu tri hậu giác nhìn thoáng qua Anubis, hạ quyết tâm không để ý đến cậu ta nữa. Bọn họ tìm một chỗ nghỉ ngơi, Jonathan là hạnh phúc nhất, anh ta nhanh chóng ngủ thiếp đi. Còn Imhotep thì ôm Aisha, nói: “Thật ấm áp.” Aisha cười nói: “Những lời này hẳn là em nói mới đúng, mà bọn trẻ hiện nay lớn cũng thật nhanh.” Cô nhìn Anubis nằm che chắn cho Made ngủ và Alex đang ngồi tán tỉnh Lâm. Cậu nhóc không có kế thừa cái miệng thối của O’Connell, ít nhất cũng biết cách dỗ con gái. Lâm bị Alex dỗ đến vui vẻ, cười tươi như hoa. “Tuổi trẻ thật tốt.” Aisha lại cảm thán. Imhotep cười nói: “Em cũng đâu già.” Aisha đương nhiên gật đầu, cô cũng không muốn thừa nhận mình già rồi. Lúc này, Imhotep ở bên tai cô nói: “Còn có thể sinh thêm một đứa.” Aisha lắc đầu, con còn chưa có lớn, cô không muốn sinh thêm. Một đêm thật yên bình, khi Made tỉnh lại cô cũng đã biến thành con rắn nhỏ. Cô quấn người trên cổ Anubis, mà Anubis cũng không chủ động nói chuyện với cô. Made tê…… Aisha nói với Imhotep: “Lòng của đàn ông đúng là mò kim đáy bể mà.” Imhotep nói: “Không, lòng của phụ nữ mới đúng.” Aisha nói: “Không phải, lòng em chẳng phải rất dễ nhìn thấu sao.” O’Connell vừa thở dốc vừa nói: “Trời ơi, công nhận mấy người chọn lựa thời điểm nói chuyện yêu đương thích hợp thật đấy.” Evelyn nói: “Em hiểu mà.” Alex nắm tay Lâm nói: “Con thấy rất thích hợp.” Lại đi hơn nửa ngày, Lâm rốt cục nói: “Đến rồi.” Trước mắt bọn họ là một cung điện cổ kính, chính giữa có một tòa tháp vàng kim nguy nga tráng lệ. Có điều, để đến đó bọn họ phải đi qua cây cầu treo thoạt nhìn rất nguy hiểm, vừa đi qua bọn đã bắt đầu bố trí trận địa để đối phó Hoàng đế Rồng. Imhotep mang găng tay da, không đội mũ, làm cho hình tượng của anh vừa khốc khốc vừa lạ lẫm với chiếc đầu hói sáng bóng. Aisha không phải không thích cái đầu sáng bóng của anh, thậm chí có một đoạn thời gian xem đây là dấu hiệu để nhận biết anh. Nhưng cũng có một đoạn thời gian cô cảm thấy lâu lâu thay đổi hình tượng cũng tốt, cho nên cô có mua một đống thứ linh tinh đủ loại, nhưng đều không có cơ hội dùng đến. Xem ra, đầu anh thật là vạn năm cũng không mọc tóc. Imhotep không biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhưng nhìn ánh mắt của cô anh liền biết cô đang có chủ ý gì đó. Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy anh cũng hiểu, năm đó Aisha ở trước mặt anh có chút che giấu tính cách thật của mình. Anh làm sao có thể không biết chứ? Vì để người mình yêu để ý đến mình, chỉ muốn lưu lại mặt tốt đẹp nhất cho người mình yêu nhìn thấy. Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy, Aisha khi đó thật đáng yêu. Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không biết, người đầu tiên động lòng là anh. Cho nên chỉ có anh là người chịu khổ trong cuộc tình này. Đương nhiên nữ nhân vật chính của chúng ta cũng thật thông minh, cho dù trong mọi tình huống nào cô cũng sẽ không nói chuyện này ra, không thì Imhotep sẽ biến thành Anubis thứ hai. Mà Anubis lúc này đang cúi đầu, giống như có ai đó thiếu tiền cậu ta. Lâu lâu cũng theo bản năng dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh người sau lưng, nghe thấy động tĩnh thì hơi cụp tai lại, quay đầu chà chà, giống như chú chó nhỏ làm việc sai cầu chủ tha thứ.. Lúc này, chủ nhân, tức bé Made trong hình hài rắn nhỏ, thì thầm to nhỏ vào lỗ tai Anubis, thậm chí còn nói, chỉ cần anh không tức giận lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Nghe thấy còn có lần sau Anubis thật cao hứng, nhưng nghĩ đến lần sau mình vẫn phải chịu đả kích, cậu ta lại tiếp tục cúi đầu cụp lỗ tai. ** Aisha giơ lên một khẩu súng, nói: “Con gái của chúng ta thật biết cách giày vò thiên tài.” Imhotep cười nói: “Như vậy rất tốt, anh cũng không thích con gái bị người khác ức hiếp.” Aisha gật đầu nói: “Ừ, em cũng thấy thế.” Vì thế Evelyn ở một bên lắc đầu nói: “Quan điểm của hai người thật khác người.” Aisha nói: “Ừ, thì cũng có chút.” Evelyn nói: “Nhưng tôi rất tán thành.” Cho nên nói, dạng người nào cũng có một bày đàn, như bọn họ lúc này đây phải cùng nhau chống lại bọn người bị quyền lợi mê hoặc và một đoàn quái vật. Imhotep vọt lên, Aisha thì ở phía sau nả súng yểm trợ. Aisha không muốn làm người Trung Quốc bị thương, nên chỉ bắn vào cánh tay. Nhưng Imhotep thì không thủ hạ lưu tình chút nào, anh vừa giơ tay lên thì những người đó hoặc rơi xuống vực hoặc bị đánh bay. Nhưng đối phương cũng không thua kém, không hổ là quân đội, thế nhưng còn có hỏa tiễn. Cũng may là bọn họ ngồi máy bay đến không thể mang theo súng thần công, không thì đúng là phiền phức lớn. Hỏa tiễn có uy lực rất lớn,Imhotep gần đây cũng thường xem sách sử. Anh cũng biết uy lực của hỏa tiễn, cho nên tất cả những người có mặt ở đây đều có thể tận mắt chứng kiến một cảnh tượng có một không hai. Một bộ mặt dữ tợn bằng tuyết xuất hiện, muốn nuốt chửng đoàn người của tướng quân Dương, tất cả hỏa tiễn cứ như thế đều bị chôn vùi trong núi tuyết. Jonathan nói: “Chậc, xác ướp lúc nào cũng ngả bài không giống lẽ thường, nhưng lại đánh rất tốt.” Anh ta vừa khích lệ Imhotep xong, đối phương cũng không bỏ qua, chỉ thấy hòn đá biến thành đạn pháo, ném về phía bọn họ. Bọn họ nhanh chóng tìm chỗ trốn, Jonathan nói: “Trời, không thể đánh bình thường được sao, tôi không thích thế này chút nào.” Bọn họ trốn sang một bên, tướng quân Dương thế này mới có thể mang người của hắn đi qua cầu treo. Aisha nhìn con chó và con rắn nhỏ đang trốn ở một bên nói: “Còn trẻ phải năng động chút, không thể hưng phấn giúp một tay sao” Anubis tiếp tục giả vờ không nghe, Aisha có thế này nghĩ đến một sự kiện nói: “Thực xin lỗi tôi quên mất, cậu so với Imhotep còn lớn tuổi hơn, cho nên không tính là còn trẻ.” Made: “Tê……” Giải thích là: “Anubis già thế sao.” Aisha nhìn mặt Anubis càng ngày càng đen, liền tiếp tục đả kích nói: “Đúng vậy, cho nên con không nên cứ suốt ngày quấn quít lấy chú ấy như thế, như vậy thật không lễ phép.” Made: “Tê……” Giải thích là: “Quấn trên cổ người lớn là không lễ phép sao?” Aisha gật đầu nói: “Đúng vậy, rất không lễ phép.” Made liền rời đi cổ của Anubis, Aisha cười hắc hắc, tính toán đem Made tiếp đi, nhưng trước mắt lại xuất hiện một bàn tay, Anubis trực tiếp bắt Made lại, thả lại trên cổ mình nói: “Anh không già, cũng không phải chú.” Anubis đứng lên, phía dưới là một cái váy bố vàng kim. Xem ra, thần và người biến thân có chút khác biệt. Chờ Aisha tán gẫu xong, Imhotep và Hoàng đế Rồng đã đánh nhau được một lúc, mà Lâm không biết làm thế nào đã đưa tới ba con tinh tinh, chúng nó được gọi là người tuyết. Anubis tiến đến, vừa chìa tay liền ném bay hai người lính, thẳng đánh về phía Hoàng đế. Hai người đánh một người, Hoàng đế tất bại. Aisha và Made là nhẹ nhàng nhất, một người quấn trên cổ Anubis ngáp ngắn ngáp dài, một người thì đứng ở trung gian cười khẩy, xem diễn.