Nữ trinh sát và sát thủ
Chương 7 : - Phần 03 + 04
Chương 3.3
*********************
Những tên cận vệ của Viên nghị viên và những tên thủ hạ của các băng nhóm lúc này giống như trâu điên không ngừng vọt tới, Nhược Băng căn bản đấu không lại, những vũ khí giấu trên người đã sử dụng gần hết, nhưng bọn họ vẫn ào ạt tiến về phía nàng, chạy đến cuối đường, gương mặt nàng trở nên trắng bệch, góc chết đại diện cho đường cùng.
Nguy rồi! Phía trước không có đường chạy, phía sau lại bị truy đuổi. Nếu bị bắt lại, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ có kết cục như thế nào, muốn chạy thoát thân, trừ phi nhảy xuống từ cửa sổ duy nhất này.
Nhưng mà nơi này là tầng thứ ba mươi a! Đoạn dây kéo nàng mang theo trong người không đủ sử dụng cho tầng cao ốc như thế này, chẳng lẽ số nàng đã tận.
Những gã đàn ông đã đuổi tới, bước chậm rãi về phía nàng, ánh mắt của từng gã nhìn nàng giống như hổ đang rình con dê béo, ngoài mặt nở nụ cười tà ác, hưởng thụ lạc thú sắp làm thịt con sơn dương, không vội tiến lên để bắt nàng, chỉ bao vây quanh nàng, dùng ánh mắt hạ lưu làn càn ở trên người nàng.
.
“Là một người đàn bà, vừa giao cho lão Đại lĩnh tiền thưởng, cũng thuận tiện hưởng thụ một chút.”
“Hay là giao cho cô ấy cho Tiêu lão Đại, để hắn nghiên cứu cô gái này làm sao có thể cải trang thành hắn.”
“Nghiên cứu? Ở trên giường nghiên cứu được không?”
Những tiếng cười bỉ ổi hạ lưu nổi lên, từ trong miệng thốt ra những lời nói tục tĩu không chịu nổi, Nhược Băng cố gắng trấn tĩnh bản thân, đối với những lời đe dọa của bọn họ không hề có phản ứng gì.
“Nói nhiều làm gì! Bắt cô ta vào lĩnh thưởng đi.” Trong đó một gã to con giơ tay chộp lấy nàng.
“Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống.” Nàng bước đến cửa sổ uy hiếp.
“Hắc hắc! Cô bé, đừng dọa người chứ, nơi đây là tầng ba mươi, cô dám nhảy không?”
“Không tin thì cứ thử xem.” Vẻ mặt nàng kiên quyết, lời nói vô cùng bình tĩnh.
Mọi người lại nhìn nhau, cười đến càng thêm tà ác, đột nhiên xông lên phía trước bắt nàng, Nhược Băng lập tức buông tay, tung mình rơi xuống, những gã kia không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, bọn họ không thể nào tin cô gái này lại có thể nói được làm được!
Nhược Băng cảm giác thân thể nhẹ nhàng tựa như chim, nắm chặt trong tay đoạn dây co dãn, sinh mạng nàng tất cả phụ thuộc vào nó .
Hành động kinh người của nàng đã làm những gã đàn ông kia sợ tới mức thất hồn, nhưng chuyện kế tiếp là chính nàng cũng bị một gã đàn ông khác dọa cho thất sắc.
Thân thể nàng đang rơi trong không trung, vừa rời khởi cửa sổ khoảng vài mét bỗng dưng bị một người nào đó từ phía sau ôm chặt lấy, bay vọt lên phía trên nóc nhà.
Gã đàn ông đang ôm nàng đi, thở nhẹ ở bên tai nàng ” Những gã kia không tin cô dám nhảy lầu, nhưng tôi thì tin chắc rằng cô sẽ nhảy.”
“Hắc Ưng! ?”
Nhược Băng kinh ngạc bật thốt lên kêu ra tên hắn, người đang ôm nàng rõ ràng là Hắc Ưng!
Hắc Ưng thu dây đang nối với nóc nhà lại, lúc hai người đã đứng ổn định trên nóc nhà, hắn vẫn chưa buông nàng ra, cánh tay cứng như sắt vẫn ôm nàng dính sát vào trong ngực hắn
Nàng để mặc hắn ôm nàng mạnh mẽ, không nhìn thấy được mặt hắn, không khí vô cùng thân thiết quay chung quanh hai người bọn họ, nàng không cách nào tránh được.
“Buông!”
” Cô muốn ngã xuống?”
Nàng dừng giãy dụa lại, nhìn hoàn cảnh chung quanh, phát hiện vị trí bọn họ hiện tại chỉ đủ một người đứng, nếu Hắc Ưng buông nàng ra, nàng chắc chắn sẽ té tan xác, đành phải ngoan ngoãn đứng im, duy trì như thế .
” Tại sao anh lại xuất hiện ở trong này?” Nàng hỏi.
” Cô nói thử xem?”
“Tới giết tôi?”
Lực đạo trên tay hắn truyền đến cơ thể, Nhược Băng biết mình đã hỏi một câu thật ngốc nghếch làm cho Hắc Ưng bật cười, nếu Hắc Ưng giờ phút này muốn giết nàng, vừa rồi sẽ không cứu nàng .
“Nếu còn không định giết tôi, vì sao lại xuất hiện ở trong này? Và vì sao phải cứu tôi?”
” Cô là con mồi của tôi, mạng của cô là của tôi, sao có thể cho cô chết ở trong tay người khác.”
“À! Thì ra là sát thủ tranh giành con mồi, không để cho người khác có cơ hội đạt được.”
“Không tồi!”
A, người này vô cùng kiêu ngạo! Trầm Nhược Băng trong lòng thầm nghĩ.
Tiếng người la hét ồn ào, Viên nghị viên đã xuất hiện trên nóc nhà, không lâu sau bọn họ đã bị vây quanh.
“Sát thủ tiên sinh, người muốn tranh giành con mồi mơ ước của anh đã đến rồi, xem ra anh không giao ra cũng không được.”
Hừ! Nàng cũng không tin đứng trên nóc tòa nhà di chuyển nữa bước cũng khó khăn này, hắn có thể có nhiều cách xoay sở!
Hắc Ưng nhìn thấu ý nghĩ của nàng, nở ra nụ cười lạnh lùng cao ngạo, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nàng.”Chờ xem đi.”
Lời này giống như một thông điệp bình thường, sự tự tin trong giọng nói của hắn làm cho Nhược Băng có cảm giác không hề tốt.
Không hề báo động trước, đột nhiên Hắc Ưng ôm nàng nhảy xuống, làm cho mọi người hốt hoảng thét lên.
Chuyện xảy ra đầy bất ngờ làm nàng theo phản xạ ôm chầm lấy Hắc Ưng, còn không cẩn thận “A” lên một tiếng, nàng không thể tin được, hắn cư nhiên mang nàng nhảy xuống, từ tầng thứ ba mươi!
Nhưng mà, câu đố lập tức có lời giải, lúc bọn họ rơi xuống khoảng mười thước liền dừng lại, Hắc Ưng lúc này đã nắm lấy cọng dây thép nối từ tòa cao ốc này sang tòa cao ốc khác, đem dây thừng cột vào lưng, nắm lấy cái ròng rọc, lợi dụng độ chênh lệch của nguyên lí từ cao xuống thấp, trượt tới tòa cao ốc đối diện.
Do vào ban đêm, cái dây cáp đã được màn đêm che dấu nên không bị phát hiện.
Sau khi tiến vào cửa sau của tòa cao ốc, vì giảm bớt va chạm do tốc độ cao, Hắc Ưng xoay ngược người tự mình ngã lên cái giường đã chuẩn bị trước đó, Nhược Băng ở phía sau được hắn bảo hộ bình yên vô sự, nhưng tốc độ cũng còn rất lớn làm bọn họ lăn mấy vòng mới ngưng.
Chương 3.4
*********************
Sau khi tiến vào cửa sau của tòa cao ốc, vì giảm bớt va chạm do tốc độ cao, Hắc Ưng xoay ngược người tự mình ngã lên cái giường đã chuẩn bị trước đó, Nhược Băng ở phía sau được hắn bảo hộ bình yên vô sự, nhưng tốc độ cũng còn rất lớn làm bọn họ lăn mấy vòng mới ngưng.
Đợi tất cả yên lặng lúc sau, Nhược Băng lặng lẽ mở to mắt, an toàn ! Nàng biết
“Có thể buông tôi ra không?” Nàng kháng nghị, Hắc Ưng ép nàng đến mức nàng không thể nhúc nhích.
“Đó là câu trả lời dành cho ân nhân cứu mạng của cô sao?
“Muốn tôi nói cám ơn sao? Cám ơn một người muốn lấy mạng của tôi?
“Trông cô hình như đã hoảng sợ.” Vẫn giọng nói bình thản, cười đến thực khiêu khích.
” Buồn cười! Có cái gì để hoảng sợ?” Nàng sắc mặt tối sầm, hối hận vừa rồi mình đã không kiềm chế được “A” lên một tiếng, tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng đã làm cho nàng khó xử.
Hắc Ưng nghiền ngẫm cùng nàng đấu võ mồm.” Từ một nơi cao như vậy nhảy xuống, cho dù là một người đàn ông to lớn gan dạ cũng sẽ sợ tới mức nước tiểu ra quần.”
“Đó là gã đàn ông chết nhát!”
” Cô có sợ chết không?” Cẩn thận vuốt ve sợi tóc mai của nàng.
Hắn vẫn đè nặng nàng, hai tay để hai sườn, vây nàng ở bên trong, hai mắt bình tĩnh khóa trụ nàng, không gian giữa hai người vô cùng mờ ám.
“Không có gì để sợ, cùng lắm thì chết.”
Nàng không thích như vậy, chính mình đang ở phía dưới, sát gần với thân thể hắn như thế, ngay cả khí thế trong giọng nói cũng bắt đầu yếu dần, Nhược Băng dùng sức định đẩy thân thể hắn ra nhưng vô ích, và hắn dương như hoàn toàn không có ý định muốn ngồi dậy.
Mỗi lần nhìn thấy Hắc Ưng, đều là vào ban đêm, trong này tối đến mức giơ tay lên cũng không thấy, nhưng mà hôm nay ngoài cửa sổ ánh trăng sáng mờ ảo, nói không chừng nàng có thể nhân cơ hội này có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của Hắc Ưng.
Nhưng nàng cảm thấy bây giờ nên cách hắn xa một chút dường như an toàn hơn.
“Nếu anh đã không định giết tôi, xin mời buông tôi ra, sát thủ tiên sinh.”
“Sát thủ tranh giành con mồi, không thể để cho người khác có cơ hội đoạt được. Cũng giống như, sát thủ cứu một người, cũng không phải không cần đền đáp.”
“Có ý gì?” Nàng phản ứng thật nhanh, trừng mắt nhìn vào đôi mắt sáng quắc của hắn.
“Tôi cứu cô, cũng phải có giá của nó, mà cô, phải trả cho tôi .”
” Buồn cười! Anh nói trả là trả à!”
“Với tình trước mắt, cô nói thử xem có trả hay không?”
Giong nói bình tĩnh nhưng đầy vẻ uy hiếp làm người ta cảm thấy sợ hãi, Nhược Băng có chút nhát gan, nàng cũng không phải sợ hắn, nhưng hành vi của hắn như thế làm cho người ta khó có thể đoán, không biết hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì, vẫn là không nên chọc cho hắn tức giận.
“Muốn tiền đúng không? Bao nhiêu?”
“Tiền? Cô so với tiền có giá trị hơn nhiều.” Ánh mắt của hắn thâm trầm bỗng nhiên lóe lên sáng ngời.
“Đừng nói đùa.”
“Không phải vui đùa, tôi muốn thưởng thức hương vị của cô.” Ý tứ của hắn thật rõ ràng, hắn muốn thân thể của nàng.
“Tôi không ——”
Lời kháng nghị còn chưa nói hết thì đã biến mất vì Hắc Ưng thình lình đoạt lấy, hắn bắt đầu công kích môi lưỡi của nàng.
Một trận đau đớn làm cho Hắc Ưng nhanh chóng rời khỏi đôi môi của nàng, hắn liếm tơ máu nơi khóe miệng, nở nụ cười tàn khốc, cô gái này vẫn ương ngạnh như thế, nhưng mà, hắn thích, bởi vì như thế này mới có thể khơi mào dã tâm muốn chinh phục của hắn.
Hắn không khách khí bắt đầu dùng đôi môi của hắn cắn loạn trên cổ nàng, khi thì ôn nhu khi thì cuồng dã, mùi vị của nàng đặt biệt mê hoặc hắn.
Nhược Băng đương nhiên là không dễ dàng chịu khuất phục như vậy , nàng rút từ tóc ra một cây kim bạc, đó là vũ khí đặc biệt mà Kiều Mã Lỵ đã giúp nàng thiết kế —— để dùng khi nguy cấp, có thể khiến đối phương hôn mê trong vòng ba giây, không đả thương người lại có thể khiến người ta trong nháy mắt ngã xuống đất.
Đáng tiếc! Vẫn trốn không thoát khỏi ánh mắt linh hoạt của Hắc Ưng, Hắc Ưng nắm lấy tay của Nhược Băng đang hướng hắn tập kích, dùng một lực nhẹ ngân châm liền rơi xuống đất.
“Vũ khí của cô đều thực đặc biệt, ở đâu cô có?” Hắn khen ngợi hỏi.
” Chỉ là mua ở ngoài cửa hàng.” Đáng chết! Tay nàng bị hắn nắm đau quá.
” Những vũ khí phòng thân trên người của cô, tất cả đều là những công nghệ cao mà tôi chưa thấy qua, có chuyên gia giúp cô thiết kế?”
“Nơi nơi đều có thôi, tùy tiện đặt làm là được , có gì mà ngạc nhiên!” Nàng cố ý quở trách, cố tình không nói cho hắn.
Xa xa tiếng người mơ hồ truyền đến, dường như có người đang đến gần, xem ra hôm nay không phải ngày thích hợp, Hắc Ưng thở nhẹ vào bên tai nàng. .” Cô không nói? Tốt, không sao cả, hay dùng phương thức bồi thường khác.” Nàng bị hắn xoay người ngược lại, đưa lưng về phía hắn nằm úp mặt trên giường, như vậy càng vô sức phản kháng, đối với nàng càng thêm bất lợi.
” Anh muốn làm gì?” Nàng lo lắng hỏi.
“Lưu lại dấu ấn của tôi.”
“Dấu ấn? A, làm cái gì? Dừng tay ——”
Hắn xé quần áo làm tấm lưng trần của nàng lộ ra phần da thịt mềm mại, không quan tâm đến Nhược Băng vừa đá vừa đánh, Hắc Ưng vừa ôn nhu và cuồng dã phủ lên lưng nàng những trận mưa hôn.
Tên chết tiệt này! Nhược Băng giãy dụa quyết liệt, nhưng không thoát được, hắn cứ làm càn phủ những nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt lên lưng nàng, , hắn đã muốn xâm phạm nàng vài lần, nhưng nàng tránh không được sự suồng sã của hắn. Nhược Băng cảm thấy thất bại và nhục nhã, nàng không hề giãy dụa, bởi vì làm vậy chỉ là uổng phí hơi sức, võ nghệ của Hắc Ưng cao cường hơn nàng rất nhiều.
Nàng đè nén xấu hổ và giận dữ, không muốn có phản ứng gì trước những nụ hôn đùa cợt của hắn, hắn nghĩ kũ thuật tán tỉnh của hắn cao siêu lắm sao? Tuy hắn hôn rất lão luyện, những nàng quyết không chịu thui, dùng thái độc lạnh như băng đối với hắn, tỏ vẻ không hề quan tâm đến những nụ hôn của hắn.
Hắc Ưng cảm nhận được sự ương bướng của nàng, đôi mắt càng thâm trầm hơn, vòng tay ôm nàng chặt hơn, nụ hôn càng trở nên ngông cuồng và thô bạo. . . . . .
Hết Chương 3
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
46 chương
82 chương
15 chương
49 chương