Chiếc giường kẽo kẹt một tiếng.
Đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nhỏ nhắn khuấy đảo, một nụ hôn nhẹ, dần dần chuyển thành môi lưỡi quấn quýt nhau. Đồng Khải Tuấn mút mạnh chiếc lưỡi, đầu lưỡi quấn quýt từng chiếc răng, nước miếng hai người tràn đầy trong khoang miệng rồi tràn ra khóe môi của Niệm Nô.
Một bàn tay đưa xuống, linh hoạt trượt trong chân váy ngủ, mu bàn tay cọ xát một đường từ đùi lên trên trên, mép váy cũng theo cánh tay của Đồng Khải Tuấn trượt lên, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng, hòa với làn da mềm mại trắng nõn không kém.
Kinh nghiệm quá nhiều, chỉ với hai ngón tay, chiếc áo ngực đang siết chặt cặp núi ngọc to tròn liền bung ra, nửa vướng nửa trượt trên đỉnh hồng, như ẩn như hiện sau những cái thở dốc của Niệm Nô.
Ánh mắt hắn càng thêm tối tăm, hầu kết lên xuống liên tục, nhìn xuống phía dưới, nơi tam giác thần bí khiến côn th*t cứng rắn càng to thêm một vòng, nhiệt độ trong phòng cũng ngày một tăng cao.
Cảm giác toàn thân mát lạnh, Niệm Nô không quen rụt rụt người:
"Đạo diễn Văn nói vài cảnh cởi đồ thì không cần nhân vật chính diễn."
Đồng Khải Tuấn đương nhiên biết được, hắn càng biết một người bị mù bẩm sinh sẽ không hiểu được chuyện làm tình thân mật, chả lẽ cha mẹ cô sẽ kể rồi trình diễn cho cô sờ soạng.
"Tuy đạo diễn Văn có nói vậy, nhưng bây giờ để hiểu rõ hơn kịch bản. Chúng ta diễn sâu sắc thêm một chút nữa thôi."
Nói xong, hắn lập tức cúi đầu tiếp tục hôn lên đôi môi hồng ngăn chặn lời nói của Niệm Nô, trong khi tay hắn cũng tích cực vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Bị bàn tay xa lạ sờ soạng, cơ thể Niệm Nô run rẩy không ngừng, cảm giác tê dại nhột nhột này thật xa lạ. Đồng Khải Tuấn cảm giác được đỉnh hồng cưng cứng quệt lên quệt xuống trên người mình, thật là chọc người khác phải hung hăng dùng côn th*t đâm mạnh vào mà. Vòng cánh tay xiết chặt cơ thể bé nhỏ vào lồng ngực cứng rắn, ép buộc núi ngọc không thể nhúc nhích. Bàn tay còn lại thì lần xuống phía dưới, trượt vào quần lót nhỏ vuốt ve bờ mông mềm mại, rồi vòng ra phía trước xoa bóp rừng rậm mê hoặc.
Môi hắn bắt đầu phủ xuống cổ, xương quai xanh tinh xảo, vòng tay thả lỏng, bờ môi ngay tức há ra nuốt chửng một bên núi ngọc. Tay còn lại không quên xoa nắn gãi gãi nụ hoa. Hài lòng nhìn gương mặt lạnh lùng dưới thân đỏ ửng, bờ môi ít nói phải rên lên, miệng há ra thở gấp, hai cánh tay yếu ớt đẩy đẩy hắn ra.
"Không... D...ừng lại điii... Khó... chịu quá..."
"Khó chịu sao? Lát sau sẽ thoải mái ngay thôi."
Đồng Khải Tuấn tiếp tục trêu chọc núi ngọc, chiếc lưỡi trơn tru linh hoạt như xà của hắn rà soát đảo vòng đỉnh hồng.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
10 chương
112 chương