Gần tới mùa đông nên chỉ mới tới 16 giờ thì bầu trời đã có dấu hiệu sẩm tối. Sau khi ngồi dỗ dành tiểu Bảo nhắm mắt ngủ, Chu Lâm và Lạc Ân đi song song trên con đường vắng lặng. "Lâm...em..." Một đêm suy nghĩ, bao nhiêu lời biện hộ hay thú nhận đều không ngừng giằng co trong đầu, cho tới lúc này Lạc Ân vẫn không muốn bản thân xấu xí trước mặt Chu Lâm, nhưng những lời anh ấy nói ngày hôm qua như còn đang văng vẳng bên tai, có một số chuyện càng muốn che lấp thì nó lại càng bại lộ, còn lại chỉ là sự thật đáng hận.  Chu Lâm dừng bước, hít sâu một hơi quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Ân: "Em nói đi, anh nghe." Cô ấy không muốn hắn nói dối, ngược lại hắn cũng không muốn nghe những lời đó, bởi vì khi đã biết được sự thật mà phải nghe những lời đó, ngoài thấy thất vọng ra, trái tim hắn cũng thấy đông lạnh.  "Xin lỗi, Lâm, em yêu anh, nếu không có anh, em không biết mình sẽ sống sao...Em ghen với Chu Yến, em ghanh tỵ Chu Yến không cần làm gì cũng chiếm được sự chú ý, yêu chiều và sự dịu dàng của anh. Em tưởng bản thân có thể nhịn, có thể bao dung, nhưng...em không thể. Không thể. Chỉ cần thấy anh nhìn Chu Yến thôi là em liền muốn phát điên." Cảm xúc chôn sâu trong lòng trào lên theo từng câu từng chữ. Vẻ mặt Lạc Ân có chút vặn vẹo, bàn tay bấu chặt áo sơ mi của Chu Lâm. "Lâm, anh là của em! Anh chỉ là của em thôi! Em không cho phép nó cướp anh ra khỏi em! Không bao giờ!" Đứng im, hai tay đút túi quần, đôi mắt đen tĩnh lặng của hắn hơi dao động. "Anh là chồng em... không phải là một món đồ. Em có nhận ra tình yêu của em đã biến chất, em luôn nói em yêu anh, nhưng thật ra anh chỉ là lựa chọn tốt nhất trong những người đàn ông khác mà thôi. Nếu yêu là chiếm hữu, vậy... không cần nói yêu anh làm gì. Em đánh Chu Yến rồi nói là vì yêu anh?! Em đẩy tiểu Bảo rồi nói là Chu Yến cũng vì yêu anh? Vậy sau này em làm tiếp những chuyện xấu xí khác rồi lại giải thích là vì em yêu anh nữa đúng không?" Lạc Ân trợn mắt lùi lại một bước, bàn tay đang nắm chặt cũng không tự chủ buông ra. "Em...em không cố ý mà...Lâm, anh phải tin em. Em có thể lừa anh bất cứ chuyện gì, nhưng em thật sự yêu anh. Chỉ yêu anh thôi." Chu Lâm nhắm mắt khống chế cảm xúc, đến khi mở ra hắn lại nhìn thẳng vào cô ta: "Cho nên tiểu Bảo có ra sao em cũng không quan tâm đúng không?" "Chúng ta ly hôn đi. Anh sẽ nuôi tiểu Bảo, em có thể tự do tìm một người có thể chịu đựng được tình yêu chiếm hữu của em, chỉ có thể nhìn em, chỉ quay quanh em. Anh mệt rồi." Nói xong Chu Lâm đi thẳng về phòng bệnh của tiểu Bảo, nhưng cánh tay lại bị Lạc Ân giữ lại rất chặt. "Chu Lâm! Anh không được phép ly hôn với em! Nếu anh dám! Em sẽ nói cha hủy bỏ hết sự nghiệp của anh!" Ngoài đe dọa ra, Lạc Ân biết mình không thể làm gì có thể lay chuyển được quyết định của Chu Lâm. Quay đầu lại, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt nói: "Cho dù sự nghiệp không còn, tôi cũng không muốn sống chung với cô nữa. Cô nên giữ lại tôn nghiêm cho mình."  Gạt tay Lạc Ân ra, Chu Lâm tiếp tục bước đi.  Lần này Lạc Ân không dây dưa không tha nữa, vẻ mặt cô ta trở nên rất bình thường, bình thường đến mức không khác khi hai người chưa nói đến chuyện ly hôn. Khóe môi khẽ nhếch, Lạc Ân dịu dàng nói: "Anh không sợ mất hết sự nghiệp, vậy nếu Chu Yến chết thì chắc anh sẽ đau lòng lắm nhỉ... em làm như thế để cho anh biết! Mất anh...em đau đến mức nào...ha ha... Chu Lâm, không thể làm anh yêu đến khắc sâu, vậy em sẽ làm anh hận đến khắc sâu, hãy khắc hai chữ Lạc Ân lên sự hận thù của anh." Đang trên đường trở về phòng tiểu Bảo, điện thoại trong túi bất ngờ reo lên, nhận điện thoại, vẻ mặt Chu Lâm liền thay đổi: "Đã có tin tức của Yến Yến?!" Nghe xong cuộc gọi, Chu Lâm nhíu mày, không thể hiểu nổi ông ta giữ Yến Yến ở biệt thự riêng làm gì. Có một số việc quá sức tưởng tượng mà đôi khi chúng ta không thể nghĩ đến vấn đề đó. Và Chu Lâm cũng thế, người bình thường ai lại nghĩ đường đường là chủ tịch tập đoàn Lạc Thương lại giam giữ một cô bé làm nô lệ tình dục, người muốn bò lên giường ông ta không bao giờ ít, đa dạng đủ loại, kiểu như Chu Yến càng không thiếu. Đoán mãi cũng không có lý do nào thuyết phục, hắn chỉ có thể gọi điện cho dì giúp việc tới chăm sóc tiểu Bảo, bản thân nhanh chân đi xuống bãi đổ xe, lái xe chạy đến biệt thự riêng của ông ta đón Yến Yến về.