Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 32 : Cuồng lang kiêu ngạo

Trên xe, Tần Vi Nhiên không nói một câu, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. “Tan tầm anh tới đón em.” “Không cần, từ tôi về được.” “Em không có lái xe.” “Tôi có thể đón xe.” Tần Vi Nhiên nhìn cô: “Em đang tức giận?” Tần Vi Nhiên mở mắt, cười như không cười nhìn hắn: “Tôi không nên tức giận sao? Tôi vừa ra khỏi Cục Quốc An anh liền gọi điện thoại cho tôi, hôm qua tôi không về nhà anh cũng biết, lúc tới giải vây cũng thật đúng lúc. Phó tiên sinh, anh thật sự là quan tâm tôi quá mức rồi.” Phó Vân cười cợt: “Em hoài nghi anh giám thị em? Vi Nhiên, nếu ngay cả việc có người giám thị mà em cũng không biết, em cho rằng mình có thể sống tới bây giờ sao?” “Vậy anh giải thích như thế nào tất cả chuyện này?” “Anh nói chỉ là trừng hợp, em có tin hay không?” “Anh cho là thế nào?” “Lúc em ra khỏi Cục Quốc An, anh thật sự không biết, chỉ là vừa đúng lúc tan tầm thôi. Chuyện em cả đêm không về quả thực là có người nhìn thấy. Em còn nhớ Thường Tiếu không?” Tần Vi Nhiên cau mày: “Là thuộc hạ hay nói nhiều của anh?” “Ừm, hôm qua cậu ta đi tới H thị thị sát. Cậu ta không thích ở lại đó, suốt đêm chạy về, đúng lúc thấy xe của em, liền về nói lại với anh. Tối hôm qua, chuyện em và em gái anh kết bạn với nhau, em gái anh đã kể lại hết rồi, cho nên anh đoán em có chuyện cần tiền nên đi đánh bạc. Anh cũng biết người nhà em nhất định sẽ nhân chuyện này gây chuyện với em, anh liền chạy tới, chỉ có thể nói là thời gian rất trùng hợp.” Tần Vi Nhiên ngờ vực nhìn hắn. Một người có nói dối hay không, cô vừa nhìn liền biết. Phó Vân không có nói dối, nhưng cô vẫn hoài nghi. Người đàn ông này, có nhiều lúc cô nhìn không thấu. Cô không dám khẳng định trăm phần trăm suy đoán của mình có đúng hay không. Phó Vân thở dài: “Anh không cần thiết phải lừa em.” Tần Vi Nhiên thu hồi ánh mắt, xem như là tin tưởng hắn. Phó Vân nhìn Tần Vi Nhiên khẽ cau mày: “Cho nên, tối hôm qua em đã đi đâu, làm gì, với ai?” Khóe môi Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Hừm, bây giờ tôi hoàn toàn tin tưởng anh.” Tần Vi Nhiên không trực tiếp trả lời vấn đề của Phó Vân, Phó Vân cũng không hỏi nguyên do, chỉ bày ra bộ mặt không hề có cảm xúc, tỏ rõ hắn không cao hứng. Đưa Tần Vi Nhiên tới cổng Cục Quốc An, Phó Vân trầm giọng nói: “Tan tầm anh tới đón em.” Lần này Tần Vi Nhiên không từ chối, nhàn nhạt nói: “Tùy.” Nói xong liền vứt thẻ hành nghề mà Phó Vân đưa, đeo thẻ hành nghề của mình đi vào. Phó Vân nhìn bóng lưng Tần Vi Nhiên biến mất, sau đó nhìn thẻ hành nghề trống không trên tay, mím môi nở nụ cười: “Cô gái không có lương tâm.” Tần Vi Nhiên thông qua tầng tầng chứng thực thân phận, tiến vào Cục Quốc An, lập tức đi tới sân huấn luyện. Minh Thủy và Trung úy Miêu đã đến. Nhìn thấy cô, Trung úy Miêu đỏ mặt chào hỏi: “Thiếu tá Tần, chào.” “Chào, tôi muốn hỏi thử, ở đây có máy tính không?” Trung úy Miêu ngẩn người, lập tức cười vui vẻ: “Có. Huấn luyện viên cũng có văn phòng riêng. Ngày hôm qua, phòng làm việc của cô đã được dọn xong, tôi dẫn cô đi.” “Ừm, cảm ơn.” Trung úy Miêu cười gãi đầu: “Không có chuyện gì, tôi rất vui khi được giúp cô.” Tần Vi Nhiên cũng không biết làm sao đáp lại hắn, không thể làm gì khác hơn là cười cười. Phòng làm việc của huấn luyện viên nằm ngay phía sau sân huấn luyện. Ở đó có cánh cửa nhỏ, mở ra thấy một con đường từng gian phòng nhỏ xuất hiện trước mắt Tần Vi Nhiên. Gian phòng số ba có dán bảng ghi tên “Tần Vi Nhiên”, Tần Vi Nhiên mở cửa, gật đầu với Trung úy Miêu: “Cảm ơn.” “Không cần cảm ơn, vậy tôi không quấy rầy cô nữa, có gì cần giúp, cô cứ nói với tôi là được.” “Ừm.” Tần Vi Nhiên không nói gì nhiều, đóng của lại, liền mở máy tính, sau đó lấy USB hôm qua Phó Vân đưa cô ra. Tư liệu vừa được mở ra, đầu tiên xuất hiện một tấm hình, đó là một người đàn ông trung niên, mặt chữ quốc, tướng mạo thô lỗ, râu mép dày đặc che khuất hơn nửa khuôn mặt, lông mày bên phải bị đứt một đoạn, là do vết sẹo tạo thành. Tần Vi Nhiên cẩn thận nhìn tấm hình, nhớ rõ hết toàn bộ những nét đặc thù trên gương mặt ông ta. Nhân tài ở Cục Quốc An xuất hiện lớp lớp, nhưng người đàn ông này lạy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hơn năm năm, cô có thể khẳng định, ông ta nhất định là người cực kỳ thông minh. Ông ta hoàn tòn có thể để cho người khác cải trang thành mình, sau đó tránh né sự truy lùng của Cục Quốc An. Nghiên cứu hơn nửa tiếng, Tần Vi Nhiên mới tiếp tục kéo xuống dưới, bên dưới là tư liệu của ông ta: Cuồng Lang, lão đại bang Cuồng Lang, bắt đầu buôn ma túy năm 1992, đến nay đã nắm trong tay tập đoàn buôn ma túy to lớn. Bên trên có ghi chép hành vi buôn bán ma túy nhiều lần, chỉ vì ông ta là người làm việc cẩn thận, thông minh giả dối, am hiểu chiêu gương đông kích tây, cho nên cảnh sát mới không thể bắt được ông ta. Bên trên có viết, Cuồng Lang không có chỗ ở cố định, hành tung bất định, cho nên rất kho nắm bắt việc ông ta sẽ đi đâu. Nhưng, ông ta có một nơi lui tới nhiều nhất, chính là biệt thự nằm ở Tây giao, kinh đô. Trong biệt thự có một người phụ nữ, tên là Lý Văn Lệ, từng làm việc ở khu giải trí, sau đó thì bị Cuồng Lang vừa ý, làm tình nhân của ông ta. Trong tài liệu có ghi, sau khi Lý Văn Lệ dọn đến biệt thự đó liền không bước chân ra ngoài, ngoài trừ thời gian cố định có người đến đưa thức ăn thì cũng không có ai tiếp xúc với cô. Tần Vi Nhiên biết, Lý Văn Lệ là mấu chốt của vụ án, bởi vì ngoại trừ cô, không ci biết Cuồng Lang đến chỗ của cô lúc nào, cũng không ai biết hắn đi ra ngoài bằng cách nào. Cho nên, muốn bắt được Cuồng Lang, bước đầu tiên chính là tiếp cận Lý Văn Lệ. Tần Vi Nhiên biết chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho nên lặp tức đưa tư liệu cho Vương Thế Quân xem. Tần Vi Nhiên nói với Vương Thế Quân là tài liệu này cô vô tình có được, Vương Thế Quân cũng không hỏi tỉ mỉ, vì bắt được Cuồng Lang mới là trọng điểm. Vương Thế Quân thỏa mãn nhìn Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, thật sự không tệ. Chúng tôi tìm năm năm, cũng không tra ra được Lý Văn Lệ. Cuồng Lang là nhân vật hết sức nguy hiểm, nếu tư liệu do cô tìm được, vậy nhiệm vụ lần này sẽ giao cho Lục Tổ Quốc An các cô.” “Rõ, Cục trưởng.” “Tôi đã cho người cài đặt một phần mềm vào máy tính của cô, là phần mềm chuyên dụng của Lục Tổ Quốc An, cô phụ trách liên hệ với các thành viên khác.” Vương Thế Quân lấy một chiếc chìa khóa ra từ ngăn kéo: “Đây là địa điểm bí mật của Lục Tổ Quốc An. Đến đây, tôi nói cho cô biết mật mã vào cách thức sử dụng phần mềm, sau đó mọi chuyện ở Lục Tổ Quốc An sẽ giao cho cô phụ trách. Nếu bên tôi có nhiệm vụ, tôi sẽ trực tiếp nói với cô. Nếu cô tự mình phát hiện, cô có thể trực tiếp chấp hành, không cần thông qua tôi.” “Tôi biết rồi.” Tần Vi Nhiên không nghĩ tới quyền lực của mình lại to lớn như vậy. Không cần thông qua Vương Thế Quân, nói cách khác, Vương Thế Quân muốn đem toàn bộ công lao giao cho cô. Tần Vi Nhiên nhìn Vương Thế Quân, một thủ trưởng không màng danh lợi như vậy, lần đầu tiên cô mới thấy.