"Em đột nhiên công bố chuyện tình yêu, là ngoài ý muốn của anh, " Tiến vào thang máy, Trương Thanh Vân đè số xuống tầng trệt, "Thường tiên sinh bên kia không có vấn đề gì chứ?" "Bên anh ấy không có vấn đề, " Ninh Tây cười cười. "Anh quên em trước kia đã nói trước truyền thông, nếu như có bạn trai nhất định sẽ không gạt?" "Cũng không cần nói nhanhnhư vậy..." Trương Thanh Vân lo lắng việc này người Thường gia biết được sẽ biến thành Ninh Tây nóng lòng muốn leo lên con thuyền lớn Thường gia, không thể chờ đợi được muốn làm phu nhân nhà giàu. "Việc này để Thường tiên sinh công khai khả năng sẽ khá hơn một chút." Thân là người đại diện, hắn tự nhiên biết rõ loại phương thức công khai như thế nào để đối với Ninh Tây có lợi nhất, hơn nữa hắn cảm thấy thái độ của Thường tiên sinh đối với Ninh Tây đại khái sẽ vui vẻ nhận việc này. "Tối ngày hôm qua sự kiện tỏ tình huyên náo như vậy, nếu như truyền thông đào ra em chính là người trong cuộc, mà trước có lời thề son sắt đã nói qua có bạn trai sẽ nói cho mọi người, kết quả bây giờ che giấu, đến lúc đó người hâm mộ cùng truyền thông sẽ nhìn em thế nào?" Ninh Tây thấy đã sắp xuống đến tầng trệt lấy kính râm đeo trên mặt. "Em cũng sẽ không đem cơ hội cho người ta nói xấu mình." Trương Thanh Vân cũng mơ hồ nghĩ tới điểm này, cộng thêm Ninh Tây không nói rõ thân phận người yêu, cho nên lần này công khai dù sẽ có mất đi một bộ phận nam người hâm mộ nhưng phạm vi ảnh hưởng không quá lớn. "Ninh tiểu thư, " Một người nam thanh niên mặc áo sơ mi khôi ngô đi tới. "Tôi là lái xe của Thường tiên sinh, tiên sinh ở bên kia đang chờ cô." Ninh Tây đánh giá người này một chút, cô từng gặp qua người này, xác thực là hộ vệ kiêm lái xe của Thường Thời Quy, vì vậy cười hướng hắn nói một tiếng cám ơn. Trương Thanh Vân đi theo Ninh Tây đến một chiếc xe hơi màu đen, xác định người ngồi trong xe là Thường Thời Quy, mới nói tạm biệt Ninh Tây. Không phải là hắn suy nghĩ quá mức cẩn thận, mà là nữ minh tinh bị bắt cóc cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra. "Em có một người đại diện rất tốt, " Thường Thời Quy cũng không vì hành động của Trương Thanh Vân mà bất mãn, ngược lại cảm thấy Ninh Tây có người đại diện như vậy mới yên tâm. "Khó trách có thể trở thành người đại diện kim bài của Cửu Cát." "Anh ngay cả cái này cũng biết?" Ninh Tây còn tưởng lấy thân phận của Thường Thời Quy, căn bản không biết quan tâm tình huống nội bộ công nhân viên Cửu Cát. "Người khác anh không rõ ràng lắm, nhưng người có liên quan đến em anh ít nhiều gì cũng tìm hiểu một chút, " Thường Thời Quy nói đến đây, bật cười nói. "Bên cạnh anh có vài người thích cùng giới giải trí lui tới, anh lo lắng em bị công ty đại diện ép em làm chyện em không thích, mới cố ý hỏi thăm một chút." Ninh Tây hiểu hắn lo lắng, cười giải thích. "Bên ngoài lúc nào người ta cũng là đem chúng em ở trong giới giải trí này là người tha hóa, nhất là đối với nữ nghệ sĩ. Ở phần lớn trong mắt người khác, phàm là nữ nghệ sĩ xinh đẹp nổi danh, khẳng định là dựa vào thủ đoạn để có được địa vị." Cô buông tay ra: "Người khác em không rõ ràng lắm, ít nhất bên cạnh em biết phần lớn mọi người đều đứng đắn. Có bị bôi đen một chút thì nghe cũng được, ai nếu như cho là thật, nghệ sĩ chúng em cũng không có biện pháp. Cùng lắm thì hào phóng một chút, cho bọn họ bát quái giết thời gian, coi như là làm việc công đức đi." Thấy cô bộ dạng tiêu sái, Thường Thời Quy lại càng đau lòng, không có người nào trời sinh đã có thể mạnh miệng nói lớn, chỉ là người có thói quen bị tổn thương, mới có thể luyện trái tim thành một viên kim cương cứng rắn mà long lanh xinh đẹp, đối với sự hãm hại của người khác cười trừ. Ninh Tây ngẩng đầu thấy vẻ mặt đau lòng của Thường Thời Quy, cười tủm tỉm vỗ bả vai hắn nói: "Anh chớ suy nghĩ quá nhiều, làm người sao, quan trọng nhất là vui vẻ. Đúng rồi, chúng ta đi ở đâu ăn cơm?" "Đi tới một quán cơm là nhà riêng, chủ nhân am hiểu làm món cay Tứ Xuyên với món ăn Quảng Đông, " Thường Thời Quy nắm chặt bàn tay đang đặt trên vai mình: "Hôm nay đi thử một chút, nếu như em thích, chúng ta về sau sẽ thường đến." Ninh Tây cao hứng gật đầu: "Tốt quá, làm sao anh biết em thích ăn món cay Tứ Xuyên với món ăn Quảng Đông?" Thường Thời Quy mỉm cười nói: "Anh đoán vậy." Blog của cô ngày nào hắn cũng xem, như thế nào lại không biết khẩu vị mà cô thích được. Xe lái vào một quán ăn không lớn lắm, hai người xuống xe, Thường Thời Quy hỏi Ninh Tây: "Em có ăn kiêng gì đó không?" Ninh Tây lắc đầu, cô nhìn xung quanh bốn phía, tuy là không lớn nhưng trang trí rất xa hoa, quản lý thập có vẻ nghiêm khắc, nhưng lúc Thường Thời Quy đi vào, cũng không bị hạn chế. Hai người lên lầu, mới vừa đi ra khỏi thang máy, thấy một người mặc áo sơ mi trắng quần đen tuổi còn trẻ chờ ở ngoài cửa thang máy. Người trẻ tuổi nhìn thấy bọn họ, rất nhiệt tình chào hỏi mới hai người vào cửa. "Thường tiên sinh đến rồi?" Vừa bước vào cửa, có một phụ nữ trung niên tươi cười rạng rỡ đi qua, chào hỏi Ninh Tây cùng Thường Thời Quy sau đó mời hai người ngồi xuống ghế sofa, sau đó thở dài nó. "Thường tiên sinh, bạn gái cậu thật xinh đẹp, thật là có phúc khí." "Cám ơn." Thường Thời Quy nghe vậy cười nhìn Ninh Tây một cái. "Bác Dương, cô ấy bình thường làm việc vất vả, chị xem chỗ này có cái món gì ngon lại bổ thân thể chuẩn bị nhiều hơn một chút." "Không thành vấn đề, ở đây đã chuẩn bị hai phần trà thuốc bổ thân thể, con gái uống bổ khí huyết lại có thể dưỡng nhan sắc, cô gái có muốn thử một chút không?" Người phụ nữ trung niên nhìn ra bữa cơm hôm nay chủ nhân không phải là Thường Thời Quy, mà là cô gái trẻ tuổi bên cạnh Thường Thời Quy, vì vậy đem sự chú ý tới trên người Ninh ngây. "Vậy thì phiền bác gái ạ." Ninh Tây gật đầu cười. "Không phiền, không phiền." Người phụ nữ trung niên cười tránh ra, rời đu không quấy rầy hai người. Món ăn rất nhanh được đưa lên bàn, Ninh Tây nhìn thức ăn đầy bàn, nói với Thường Thời Quy: "Nhiều món ăn như vậy, hai người chúng ta ăn không hết." Thường Thời Quy cười múc nửa bát canh: "Ăn không hết thì thôi, uống chút canh làm ấm dạ dày." "Cám ơn." Ninh Tây tiếp nhận chén uống một ngụm. "Không nghĩ tới anh đối với mỹ thực cũng hiểu rõ như vậy." Ở trong tưởng tượng của cô, người như Thường Thời Quy, chỗ ăn cơm cần phải là nơi nhà hàng tốt nhất, muốn ăn cái gì, chỉ cần nháy mắt mấy cái sẽ có người chủ động đưa đến. Thường Thời Quy cười cười không giải thích, hắn bình thường xác thực không chú ý những thứ này, nhưng kể từ khi biết Ninh Tây đối với mỹ thực cảm thấy hứng thú, hắn liền bắt đầu lưu ý xem mỹ thực ở khắp nơi. "Nhà hàng riêng tư này cho tới bây giờ không nhận khách lạ, chúng ta là người quen cũ, người ta mới nguyện ý nể tình..." Ninh Tây nghe ngoài cửa truyền vào tiếng nói phụ nữ, ngẩng đầu hướng phía cửa nhìn, nhìn thấy vài vị phu nhân ăn mặc đẹp mắt đi đến, một vị phu nhân đang đại diện đứng ra trò chuyện. Hiển nhiên vị phu nhân kia không nghĩ tới nơi này đã có khách, sững sờ một chút, nhận ra ngồi ở bên cạnh Ninh Tây là Thường Thời Quy. "Ai nha, Thường tổng, không nghĩ tới sẽ ở đây gặp được cậu, thật sự là vinh hạnh." "Vâng, chào cô." Thường Thời Quy cười lễ phép lại khách sáo, giống như cùng mấy vị phu nhân này cũng không quen thuộc. "Trần phu nhân." Bà Dương nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh, gấp rút ra đón, nhìn mấy vị phu nhân, cũng có chút ngoài ý muốn, nên biết hôm nay vì tiếp đãi Thường tiên sinh, cô đem tất cả khách hàng hẹn trước đều đẩy lùi đến hôm khác, nào biết còn sẽ có người đột nhiên đến cửa. "Ai nha, Trần phu nhân, hôm nay thật ngại quá, " Bà Dương cười nói. "Không nghĩ tới bà hôm nay sẽ đến, cũng không chuẩn bị gì, chờ lần sau lại đến được, tôi nhất định sẽ bồi tội với bà." Trần phu nhân thấy Thường Thời Quy, biết có vị này ở đây, chắc chắn sẽ không tiếp đãi người khác, vì vậy tỏ ra là người biết phân rõ phải trái: "Là do hôm nay tôi tới không khéo, lần sau cô cần phải làm cho tôi nhiều thêm vài món ăn, nếu không tôi cũng không thuận theo đâu." "Nhất định nhất định, Trần phu nhân nguyện ý đến chỗ của tôi ăn cơm, chính là nể mặt của tôi rồi. Bà lần sau đến, đừng nói làm thêm vài món, làm cả bàn món ăn cũng là cần thiết." Bà Dương cười theo, đem Trần phu nhân đưa đến ngoài cửa, nói lời vài lời coi như cho Trần phu nhân mặt mũi. Trần phu nhân là trong lòng còn có chút mất hứng, nhưng bà Dương thổi phồng như vậy, cuối cùng điểm khúc mắc này cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi: "Đúng rồi, bà Dương, bên cạnh Thường tổng là bạn gái hắn sao? Không biết là thiên kim nhà ai gặp may mắn như vậy, có thể làm cho Thường tổng vừa mắt." Bà Dương nghe vậy nghĩ thầm, đâu đơn thuần là vừa ý, quả thực chính là sủng đến hết mức rồi. Những quý phu nhân này không thấy rõ, nhưng bà lại thấy rất rõ ràng, ánh mắt Thường tiên sinh nhìn bạn gái hắn, quả thực nhu hòa đến tận xương tủy. Cho dù là bà là bác gái năm sáu mươi tuổi, nhìn thấy cũng nhịn không được sinh lòng hâm mộ. "Tôi đây không rõ lắm, " Bà Dương cười nói, "Nhưng mà nhìn ra hai người rất ân ái." Trần phu nhân nghe được hai chữ "Ân ái", nụ cười trên mặt cứng đờ, không mặn không nhạt nói: "Đàn ông sao, vừa mới bắt đầu đều nhiệt tình như vậy." Mấy vị phu nhân khác nghe nói như thế, rối rít lên tiếng phụ họa, nhìn không ra các bà là đang oán giận, tập mãi thành quen. Đưa những quý phu nhân này ra khỏi cửa, Dương tỷ thở phào nhẹ nhõm. May mắn lần này gặp phải là Trần phu nhân, nếu như gặp một kẻ có tiền lại không có đầu óc, nhất định lưu lại ăn cơm, tình cảnh cũng khó coi. Nhắc tới Trần phu nhân cũng thật sự đáng thương, vẫn cho là cùng chồng phu thê tình thâm, nào biết đoạn thời giai trước không biết rõ từ đâu xuất hiện một đứa con ngoài giá thú, tuổi cùng con trai bà ấy không khác biệt lắm, thậm chí còn uy hiếp được quyền thừa kế của đứa con trai, có thể thấy được việc này đã bị chồng che giấu rất lâu. Việc này mặc dù không vỡ lở ra, nhưng có người nào mà không biết? Hiện nay cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì trên mặt đẹp mắt mà thôi. Ninh Tây để đũa xuống, tiếp nhận trà tiêu thực mà Thường Thời Quy đưa tới uống một ngụm, sau đó thấy uống cũng không tệ, lại uống ngụm thứ hai, "Xong đời, nếu như em mà ăn uống như thế này, không bao lâu nữa béo lên cho xem." "Không quan hệ, em béo anh cũng thích." Thường Thời Quy nhớ lại trước kia Ninh Tây mập mạp, cảm thấy cũng thật đáng yêu. Ninh Tây trừng mắt liếc hắn một cái: "Vậy cũng không được, em còn muốn dựa vào mặt ăn cơm." "Mọi việc còn có anh, ta nuôi em." Thường Thời Quy cầm tay Ninh Tây, "Mặc kệ là khi nào anh đều hậu thuẫn cho em." Ninh Tây dừng lại, cô chợt nhớ tới đã từng xem qua một bộ phim, nữ chính là một cô gái xinh đẹp, nam chính là một diễn viên chỉ đóng được mấy vai quần chúng, một người làm diễn viên quần chúng đối với nữ chính nói "anh nuôi em", nữ chính liền khóc bù lu bù loa, cho dù khi đó nam chính nghèo đến mức ngay cả chính hắn nuôi cũng không nổi. Có lẽ cái nữ chính muốn không phải là nam chính có thể cho cô ấy cái gì, điều cô ấy muốn chỉ là nam chính nguyện ý cho cái gì. Phần thật lòng này hết sức cảm động, nhưng Ninh Tây không phải là nữ chính, điều cô cần có rất nhiều, không chỉ là một câu nguyện ý nuôi cô của đàn ông. "Chẳng lẽ lựa chọn tốt nhất không phải là anh có tiền, mà em có tài có mạo lại nổi danh sao?" Ninh Tây sờ cằm, híp mắt nói, "Có lẽ về sau thời điểm người ta giới thiệu anh sẽ nói, vị này chính là bạn trai Ninh Tây, suy nghĩ một chút đã cảm thấy hết sức khoái trá." "Bạn trai?" Thường Thời Quy vẻ mặt thâm trầm. "Chẳng lẽ không phải chồng sao?" "Người trẻ tuổi không cần nghĩ quá nhiều, " Ninh Tây nhướn mày cười một tiếng. "Anh nói có đúng hay không?" (Ha hả. Thuờng tổng cầu hôn thất bại). "Anh chỉ biết là người trẻ tuổi cần phải nhìn xa trông rộng, " Thường Thời Quy đỡ Ninh Tây đứng dậy, thuận tay còn đem túi xách cô cầm lên. "Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lượng công việc nhiều lắm sao?" Hắn biết rõ Ninh Tây gần đây hành trình sắp xếp rất kín, cho nên không còn cách nào khác chỉ có thể gặp cô vào buổi tối. "Đêm mai em muốn tham gia lễ chiếu mở màn (đàm hải tiên ký), buổi sáng quay hai cảnh cho ( phấn son tam sinh) " Ninh Tây ngáp một cái. "Cũng không tính quá bận rộn." Thường Thời Quy sau khi nghe khẽ nhíu mày, như vậy còn kêu không bận rộn, nhưng không nói gì thêm.