"Ninh tỷ, điện thoại của chị." Tiểu Dương đem di động đưa cho Ninh Tây, nhỏ giọng nói, "Đối phương nói anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục công an Đông Nam." Thợ trang điểm cho Ninh Tây nghe thấy ba chữ " cục công an" thì dừng hóa trang lùi lại phía sau mấy bước, chờ Ninh Tây cúp điện thoại mới tiếp tục làm. Ninh Tây vì cái chết của mẹ tám năm trước đã tới báo án ở cục cảnh sát, chuyện này ai ai cũng biết, vậy nên thợ trang điểm rất lịch sự để lại không gian riêng cho Ninh Tây trò chuyện với cảnh sát. Ninh Tây nói c với cảnh ý cũng không lâu, chỉ chừng khoảng sáu phút. Nhưng thợ trang điểm cảm thấy sau khi cúp điện thoại, tâm tình Ninh Tây có biến hóa, nhưng lại không xác định được là biến hóa như thế nào. Trang điểm xong thì tiếp tục cảnh quay ở trong phòng, Ninh Tây trầm mặc ngồi ở đầu giường, ánh mắt rơi xuống Trương Ích Dân đang nằm trên giường. Trương Ích Dân không nói gì, chỉ dùng ánh mắt từ ái nhìn cô, cực kỳ giống một người cha hiền lành ôn nhu. Dạo diễn thấy hai người đã chuẩn bị xong, hô bắt đầu diễn. "Ba!" Một tiếng gọi "bà" này kèm theo tiếng khóc nức nở đã khiến toàn bộ xung quanh yên tĩnh lại. Ninh Tây khóc rất thương tâm, ống kính quay cảnh cô quỳ ở trước giường bệnh, khóc không thể tự đè nén, khóc như một đứa trẻ mất đồ chơi mà mình thích nhất, khóc đến mức khó thở. Đạo diễn xem cảnh quay, xem đến đoạn đặc tả khuôn mặt đang khóc của Ninh Tây. Ninh Tây lúc này thực sự rất bi thương, rất chân thật, cho dù là đạo diễn khó tính đến mấy cũng không có gì để bắt bẻ. "Cắt, cảnh này qua." Dạo diễn hô cắt, hoàn thành cảnh quay nhưng diễn viên chính vẫn không ngừng khóc, ngược lại lấy hai tay che mặt ngồi thụp xuống, gào khóc càng to hơn. Người quay phim thấy vậy vẫn chưa cắt camera, tiếp tục quay. Diễn viên có đôi khi quá nhập tâm vào vai diễn, xuất hiện tình huống như thế này cũng không phải ít, mọi người làm việc ở đây đều không nghĩ có gì lạ. "Con gái, đừng khóc, đừng khóc, chỉ là quay phim thôi." Trương Ích Dân thấy Ninh Tây khóc đến mức thở dốc, từ trên giường bước xuống, vô vỗ nhẹ sau lưng Ninh Tây. Ông năm nay cũng đã bảy tám mươi tuổi, cũng không sợ người ta đồn đại lung tung, chỉ mong Ninh Tây bình tĩnh lại. Sau đó gọi trợ lý Tiểu Dương bê ly nước ấm tới cho Ninh Tây. "Cảm ơn sư phụ, " Ninh Tây nhận ly nước, khóc thút thít uống một ngụm nước, ngẩng đầu thấy bốn phía mọi người đều đang lo lắng nhìn mình, xoa xoa mặt… "Ngại quá, khiến mọi người lo lắng." Những nhân viên làm việc khác đều cười cười không lên tiếng, còn có người đưa cho Ninh Tây khăn giấy, kẹo và bánh bích quy đến cho cô. Tất cả mọi người cảm thấy Ninh Tây không có vấn đề gì, nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy Ninh Tây hẳn là có chuyện gì đó. Làm người đại diện của Ninh Tây gần hai năm, cho tới bây giờ chưa thấy cô như thế này. Tiểu Dương đỡ Ninh Tây đến ngồi nghỉ ở bảng ghế bên cạnh. Ngồi trong chốc lát, Ninh Tây mang theo hai con mắt sưng đỏ vì khóc của mình tới tìm gặp đạo diễn, áy náy nói: "Đạo diễn, thực sự xin lỗi, xế chiều hôm nay tôi có việc, nên xin phép được về sớm." Đạo diễn nghe vậy, ân cần hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao? Cần chúng tôi hỗ trợ gì thì cứ nói." Kể từ khi Ninh Tây quay bộ phim này tới nay thì cực khổ như thế nào cô ấy cũng chịu được, diễn xuất rất tốt, rất được lòng của mọi người trong đoàn làm phim. Bây giờ nghe Ninh Tây đột nhiên nói xin nghỉ, đạo diễn lập tức nghĩ Ninh Tây có chuyện. Mọi người xung quanh vẫn đang chú ý nhìn vào Ninh Tây và dạo diễn, Ninh Tây đành cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Vừa rồi bên cục công an gọi điện thoại tới báo đã bắt được người hại chết mẹ tôi." Đạo diễn sững sờ mấy giây mới có phản ứng, hắn gật đầu liên tục nói: mm "Đây là chuyện lớn, cô cứ đi đến cục công an giải quyết chuyện đó đi, chiều hôm nay chúng tôi sẽ quay cảnh của Quách Tế trước đã, sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay phim." "Cảm ơn ông." Ninh Tây sau khi chào đạo diễn, trang điểm cũng không kịp xoá lien vội vã rời đi. Ninh Tây tìm đạo diễn xin nghỉ cũng không ít người thấy, còn có người đứng gần nghe nói tội phạm đã bị bắt, vậy nên mọi người đều biết, trước kia mẹ Ninh Tây chết không phải vì tự sát mà là bị sát hại. Chả vì đi tìm mình xảy ra tai nạn mà bỏ mạng. Không bao lâu thì mẹ bị sát hại. Mệnh của Ninh Tây trước đây thật quá khổ cực. Vốn còn hâm mộ cô tìm được một người chồng tốt, lại nổi tiếng trong nghề, mà bây giờ chỉ thấy thương xót cho cô.