Chương trình khi kết thúc không lâu, tỉ lệ người xem chương trình đã vượt lên chiếm vị trí thứ nhất. Chương trình có tỉ lệ người xem cao, Triệu Hồng cũng không thấy quá lạ. Kể từ khi Ninh Tây báo án về cái chết của mẹ, thời gian sau đó không hề ra mặt, cách đây mấy ngày tham gia tiệc rượu thì phóng viên cũng chỉ chụp được vài tấm hình, một chút tin tức cũng không hé. Hiện tại cuối cùng Ninh Tây cũng lộ mặt nhận lời phỏng vấn, có thể không thu hút người xem được sao. " Triệu tỷ đúng là lợi hại, nhiều người đều hẹn không được Ninh Tây để phỏng vấn, chị vừa ra tay là xong việc." "Đúng vậy, để xem, đài truyền hình khác còn dám khoe khoang tiết mục của bọn họ sẽ luôn chiếm vị trí thứ nhất không." Nghe được các đồng nghiệp hưng phấn nói chuyện với nhau,trong đầu Triệu Hồng lại nghĩ đến buổi tối hôm phỏng vấn Ninh Tây, đã ở lại nhà Ninh Tây ăn cơm tối. Chưa từng thấy tận mắt thấy, vĩnh viễn sẽ không biết, một người nghiêm túc ít nói như Thường tiên sinh cũng sẽ có lúc ôn nhu như vậy. Trên thế giới không có người thật sự lạnh lùng, trừ khi anh ta thật sự tìm được đối tượng để yêu thương. Sau khi chương trình được chiếu, Triệu Hồng liền gọi cho Trương Thanh Vân một cú điện thoại nói cảm ơn, hai người nói ít câu khách khí mới cúp điện thoại. Trương Thanh Vân cúp điện thoại Triệu Hồng rồi liền gọi điện thoại cho Ninh Tây, nói cho cô biết kết quả chương trình phỏng vấn. "Tỉ lệ người xem đứng thứ nhất?" Ninh Tây mặc áo choàng tắm, cả người nằm nhoài trên chiếc giường mềm mại, không muốn nhúc nhích. Đi nghỉ phép ở ngoại ô hai ngày, thể lực tiêu hao hết, vừa về tới nhà, lập tức tắm rửa muốn đi ngủ. " Rất tốt nhỉ." Nghe được giọng nói mệt mỏi của Ninh Tây, Trương Thanh Vân nhìn đồng hồ treo trên tường, chưa đến tám giờ tối, Ninh Tây chuẩn bị đi ngủ rồi sao? " Hiện tại tốc độ tăng lượt người xem cũng đã xuống rồi " Trương Thanh Vân lại nói, "Ngày kia ( đại yêu như sơn) mở máy, đến lúc đó anh đến đón em tới đó. ( đại yêu như sơn) chính là bộ phim Ninh Tây đóng cùng diễn viên kì cựu Trương Ích Dân. Chờ Thường Thời Quy vào phòng, thấy Ninh Tây đang nắm di động, nằm lỳ ở trên giường ngủ thiếp đi, một chiếc dép lê rơi trên mặt đất, chiếc khác còn mang trên chân. Thường Thời Quy lập tức bật cười, đem chiếc dép lê cởi ra, sau đó ôm lấy Ninh Tây đổi tư thế nằm cho cô. Nằm sấp ngủ đè nặng tim, ảnh hưởng tới sức khỏe. Xong hết mọi việc thì có cuộc gọi đến, điện thoại hiện người gọi là Tưởng Viễn Bằng. Nhìn Ninh Tây vẫn ngoan ngoãn ngủ yên, Thường Thời Quy đi ra khỏi phòng mới ấn phím nghe máy. Tưởng Viễn Bằng sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt âm trầm nhìn màn hình đã tối đi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn bên ngoài ánh đèn rực rỡ. Trong lòng lại càng khó chịu.. Hắn đứng trước cửa sổ trong chốc lát, cầm lấy áo khoác trên ghế, đóng cửa phòng đi ra ngoài. "Bác cả." Khuôn mặt Tưởng Vân trang điểm đậm, đang vội vã đi vào trong nhà, nhìn thấy Tưởng Viễn Bằng, bước chân lập tức ngừng lại, hơn nữa còn bước ra sau hai bước. "Tiểu Vân về rồi?" Trên mặt Tưởng Viễn Bằng hiện ra vui vẻ, giọng nói ôn hòa nói, "Nghỉ ngơi sớm một chút." "Vâng, vâng ạ." Tưởng Vân nép sang bên cạnh, nhường đường cho Tưởng Viễn Bằng, chờ ông ấy đi ra cửa, lập tức bước chạy trở về phòng của mình, sau đó đem của khoá kín. Đến nơi mà mình muốn tới, ngồi ước chừng mười phút, Tưởng Viễn Bằng nhìn tới chiếc xe mặc mình đang chờ, chờ để đó dừng lại. Ông ta cười đắc ý, nếp nhăn khóe mắt càng dày. Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thường Thời Quy cũng không tránh khỏi... "Cháu trai đúng là bận rộn, muốn gặp một lần thật không dễ dàng, " Tưởng Viễn Bằng cầm ấm trà, đổ vào hai hai ly trà nhỏ, cười tủm tỉm đem một ly đẩy tới trước mặt Thường Thời Quy, "Khó được thấy mặt một lần, chúng ta uống ly trà chào hỏi cái đã." Thường Thời Quy quét mắt ly trà trước mặt, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tưởng tiên sinh có gì cứ nói thẳng, không cần khách sáo như thế." Nghe Thường Thời Quy gọi mình là Tưởng tiên sinh, Tưởng Viễn Bằng giận nhưng chỉ cười, hắn nâng ly trà lên chậm chạp uống một hớp, sau đó đem một văn kiện thật dày bỏ trước mặt Thường Thời Quy: "Nghe nói Thường tiên sinh và Ninh Tây chuẩn bị kết hôn, tôi cũng muốn chúc mừng kỳ gần, vì bày tỏ chúc mừng, đây là phần hậu lễ tôi cố ý chuẩn bị trước, hi vọng cháu trai không ghét bỏ." Ngón trỏ Thường Thời Quy gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn cũng sớm biết Tưởng Viễn Bằng ccos tâm tư muốn trả thù từ lâu, mấy năm nay không phải cố kỵ có dì ở giữa, hắn cũng không muốn có bất cứ liên hệ nào với ông ta. Hiện tại túi văn kiện trước mắt không cần mở ra, hắn cũng đoán được bên trong có cái gì. "Có chuyện này tôi không hiểu lắm." Ngón trỏ Thường Thời Quy lướt qua túi hồ sơ, nhẹ nhàng nói: " Tây Tây chỉ là một diễn viên thường, Tưởng tiên sinh vì sao cứ phải làm khó cô ấy như thế?" "Diễn viên bình thường?" Tưởng Viễn Bằng châm một điếu thuốc, kẹp ở hai đầu ngón tay, trào phúng nhìn về phía Thường Thời Quy, "Cháu trai, cháu thực sự cho rằng cô ta chỉ là một diễn viên bình thường?" Ánh mắt Thường Thời Quy trở nên lạnh lùng hơn, nhìn theo làn khói thuốc, mặc dù một câu vẫn chưa nói, nhưng Tưởng Viễn Bằng nhìn ra được, đối phương không thích hắn hút thuốc ở đây. Tưởng Viễn Bằng nhả ra một hơi thuốc, "Nếu cháu trai không biết cô ta là hạng người gì, sao không mở túi hồ sơ này xem một chút?". "Cô ấy như thế nào cũng không quan trọng, có điều Tưởng tiên sinh đúng là bàn tay quá dài nhỉ." Thường Thời Quy đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Viễn Bằng, "Tưởng tiên sinh, ông biết tôi ghét nhất cái gì không?" Tưởng Viễn Bằng nắm chặt tay, trong lòng hơi căng thẳng. Ông không nghĩ tới, ông ta đã dùng Ninh Tây để dẫn Thường Thời Quy đến đây, vậy mà Thường Thời Quy lại không hề hoài nghi Ninh Tây đã làm chuyện có lỗi với hắn. Thân là đàn ông, làm sao có thể không thèm để ý người phụ nữ của mình có thật lòng hay không, có làm việc gì lừa gạt hắn hay không? Khoảng cách thân phận giữa hai người bọn họ xa như vậy, chẳng lẽ Thường Thời Quy không nghĩ tới vấn đề bản thân bị lợi dụng??? Tưởng Viễn Bằng cứng giọng hỏi: "Không biết cháu trai ghét nhất là cái gì?" Thường Thời Quy lại cười cười. Tưởng Viễn Bằng rất ít khi thấy Thường Thời Quy cười, nên khi đối phương lộ ra vẻ mặt này, hắn cảm thấy, hắn đã đi sai một bước cờ.