Giới giải trí giống như là Ngọn Đồi Câm Lặng, đan xen giữa thực tế và tưởng tượng, người bình thường căn bản khó có thể nhìn ra khía cạnh chân thực nhất của nó. Hoặc là như bộ phim Đảo Ngược. Khi bạn cho rằng tất cả đều kết thúc màn sân khấu sắp kéo lên, thì chợt diễn ra tình tiết đảo ngược bất ngờ. Vì vậy, để bơi lội thành thạo điêu luyện trong giới này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Lăn lộn trong giới, mà còn phải lăn lộn đến nổi tiếng, thì bản thân phải là một người khôn ngoan. EQ và IQ không đủ, chỉ có thể OUT. Chuyện của Tôn Phỉ gây sốc cho toàn bộ ngành công nghiệp giải trí, làm cho các chủ đề đồn nhảm phong phú thêm khi đến giờ rảnh rỗi của đại chúng. Cuối cùng cô ta cũng nổi tiếng. Chỉ có điều hình thức nổi tiếng kiểu này, bất cứ ai cũng sẽ hận không thể đâm vào tường, mong muốn chính mình đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong giới giải trí. Vì lòng mình dễ chịu hơn, mà muốn kéo người khác xuống ngựa, nhưng lại không nghĩ đến hậu quả mai sau. Sự tức giận của đại chúng thiêu đốt khắp giới này, ép sát lại ép sát tới gần cô ta. Cô ta bị mắc kẹt trong biển lửa mênh ʍôиɠ kia, lập tức phát hiện thì ra bản thân từ trước đến giờ luôn cô độc. Sau khi vụ việc xảy ra, không có một ai trong giới đứng lên giúp cô ta thoát khỏi rắc rối. Tất cả coi cô ta như một chất độc, không dám tới gần. Suy nghĩ kỹ lại, dường như cô ta thực sự không có bạn thân trong giới. Điều cô ta có thể làm, chỉ có thể tắt máy. Thay ổ khóa, làm tổ trong phòng của mình, ai tới gõ cửa cũng không mở, ngay cả người đại diện. Cô ta không biết phải đối mặt ra sao. Chỉ xem những bài báo trêи các trang web về mình với đôi mắt vô thần. Rèm cửa nhà cũng được kéo lại chặt chẽ. Đôi khi cô ta sẽ vén màn cửa lên, quan sát tình huống bên dưới. Sau đó phát hiện, một đám đông các phóng viên báo chí tập trung ở bên dưới. Nhắm mắt lại run rẩy toàn thân, cô ta khoanh hai tay trở lại phòng ngủ và ngồi lên giường. Cảm giác cơ thể trở nên lạnh lẽo, da gà không ngừng nổi trêи da. Trong vòng hai ngày sau khi xảy ra sự việc, hệ thống weibo đã bị sập nhiều lần, bởi vì mọi người cập nhật quá nhiều về sự kiện này. Ngay cả người chia sẻ lại chuyện này trong vòng bạn bè, Qzone, cũng không phải số ít. Khi mọi người gặp nhau, họ thường bắt đầu trò chuyện dưới hình thức: “Này này, cậu biết về chuyện kia của Tôn Phỉ với Quý Ưu Trạch chưa? Mình nói với cậu nha…” Cuộc sống của Quý Ưu Trạch, cũng đã xảy ra một loại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Rất nhiều phương tiện truyền thông đều đang chắn đường cô mỗi ngày, theo đuổi đến tận cùng, chính là để hỏi quan điểm, cảm nhận của cô đối với chuyện này. “Quý tiểu thư, Quý tiểu thư, trước đây cô đã biết Tôn Phỉ là người như vậy đúng không? Vì vậy, ở trong buổi lễ trao giải khi đó cô mới trợn trắng mắt với cô ấy sao?” “Quý tiểu thư, lúc ghi hình “Siêu cấp bạn cùng phòng”, có phải Tôn Phỉ rất giả tạo, nên mọi người mới không tình nguyện phản ứng với cô ấy không?” “Quý tiểu thư, ngoại trừ những chuyện bị tung lên mạng, Tôn Phỉ còn làm chuyện gì khác với cô hay không?” “…” Toàn bộ hành trình Quý Ưu Trạch không hề trả lời. Không phải vì cô là thánh mẫu, cố ý giúp Tôn Phỉ tránh sóng gió. Cũng không phải vì cô sợ trả lời không khách quan sẽ dẫn lửa thiêu thân. Chỉ là cô thực sự không biết làm thế nào để đáp lại những điều này. Chuyện này là tự Tôn Phỉ tìm lấy, vậy thì để cho bản thân cô ta giải quyết là được rồi. Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi cũng không mở miệng. Về cơ bản hai người bọn họ sẽ không nói bất cứ điều gì, bo bo giữ mình trong toàn bộ quá trình. Một số người nói: “Liệu có thể còn có tình tiết đảo ngược gì không?” Nói tóm lại, toàn bộ sự việc đang lan truyền đi sôi sùng sục. Quý Ưu Trạch đã không trở lại nơi ở của mình trong vài ngày liên tục. Bởi vì thật sự có quá nhiều các phóng viên truyền thông chắn ở nơi ở. Khang Tịch không nói là mình vạch trần việc làm trước kia của Tôn Phỉ, nhưng Quý Ưu Trạch cũng có thể đoán được. Hai người cũng không nói nhiều về chuyện này. Đại khái qua hơn một tuần, cuối cùng Tôn Phỉ cũng xuất hiện. Cô ta ghi âm một đoạn video, đăng lên mạng. Trong video, cô ta để mặt mộc, hình dáng tiều tụy, gầy đến da bọc xương, lại thêm vành mắt hồng hồng. “Thật sự rất xin lỗi. Tôi biết tôi đã sai, không có gì để giải thích. Sai chính là sai, tôi không nên vì trong lòng mình cảm thấy không công bằng, mà ra sức chỉnh người khác. Ở đây, tôi cũng muốn xin lỗi với Quý Ưu Trạch, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Sau khi Tôn Phỉ nghẹn ngào nói xong, lui ra phía sau vài bước, sau đó bắt đầu cúi người. Giữa chừng tóc rơi rải rác trêи khóe miệng, lúc cô ta giơ tay lên vén tóc, không ngừng khóc òa lên. “Tôi đã ghen tị với Quý Ưu Trạch, rõ ràng trước đây bị chửi rủa rất thảm, nhưng mà về sau không ngừng gặp chuyện tốt, rất nhiều người tìm cô ấy đóng phim, cũng rất nhiều người chuyển làm fan của cô ấy. Còn tôi… ngay từ đầu rõ ràng tôi nhận được rất nhiều khen ngợi, nhưng mà về sau ngày càng không thuận lợi, không nhiều người tìm tôi đóng phim, ngày càng nhiều người chuyển thành người qua đường đối với tôi, tâm trí tôi bắt đầu mất cân bằng.” Tôn Phỉ vừa nói xong, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lốp bốp rơi xuống. “Điều kiện gia đình của tôi không được tốt, từ nhỏ đã bị người khác xem thường. Nên tôi thật sự rất sợ quay lại lúc đó, tôi chỉ vì cái trước mắt mà không để mắt đến cái căn bản làm người. Bây giờ tất cả mọi người đang trách mắng tôi, tôi thật sự rất sợ, sẽ không bao giờ có lần sau. Tôi… tôi sẽ rời khỏi giới giải trí. Thật xin lỗi.” Nói xong, Tôn Phỉ lại cúi người một lần nữa. Video xin lỗi này, tương đối làm người ta thổn thức. Có người nói tha thứ cho người ta được thì nên tha thứ, nếu không, lỡ như khiến người ta tự sát, đó chính là tội nghiệt. Nhưng mà cũng có người nói: “Bị chửi mới biết sợ? Nếu như sự việc không bị vạch trần, có phải cô định tiếp tục chỉnh người ta không? Có phải chỉ cần không ưa nhìn, cô đều muốn chỉnh? Đến lúc đó, sợ rằng người bị chỉnh không chỉ riêng Quý Ưu Trạch.” “Tự làm tự chịu!” “Mặt mộc xấu vãi.” “Điều kiện gia đình không tốt thì đi chỉnh người khác không phải là cái cớ. Điều kiện gia đình của tôi cũng không tốt, ở chỗ tôi làm việc cả đống người điều kiện tốt, lái xe xịn mặc hàng hiệu, vậy chẳng lẽ tôi đều phải đi giết bọn họ? Cô gái, đừng bôi xấu người nghèo chúng tôi OK? Bản thân không có khả năng thì nên tự cố gắng.” “Tôi chỉ muốn nói, Quý Ưu Trạch bị cô làm hại thật sự rất thảm.” “Nếu như tôi là Quý Ưu Trạch, tôi hận không thể tóm lấy tóc cô lôi ra ngoài tát cho mười ngàn cái. Nhưng mà bây giờ người ta cũng không nói gì, đã quá ý tứ với cô rồi đó?” “Rời khỏi đi, lúc cô rời khỏi giới giải trí, tôi sẽ khui Champagne chúc mừng cho cô.” Ngoại trừ mắng cô ta, còn có một số cư dân mạng bắt đầu tiến hành đào bới sâu về Tôn Phỉ. Sau đó phát hiện, trước khi Tôn Phỉ bước vào giới giải trí, từng có một người bạn trai. Người nọ cực kỳ tốt với cô ta, thế nhưng Tôn Phỉ vì sợ ảnh hưởng không tốt nên đã chia tay với người nọ. Thậm chí, còn đào bới ra được một sự việc về Tôn Phỉ ở trong trường. Thì ra, khi Tôn Phỉ ở trường học, cũng không phải người đặc biệt được người ta yêu thích. Thậm chí, khi đó còn có người đặt cho cô ta một cái tên là Trác Thần, hay còn gọi là Tác Thần (Trác zhuō – Tác zuō; Thần giả tạo). Nhưng cũng có người nói, Tôn Phỉ cũng đã nói sẽ rời khỏi giới giải trí rồi, cần gì phải cắn chặt không tha? Với lại, ai mà không có vài lịch sử đen tối, ai mà không phạm chút lỗi nhỏ? Lẽ nào một lần phạm lỗi, thì hoàn toàn không thể tha thứ sao? Nói chung mỗi người đều biểu đạt quan điểm riêng của mình. Từ đầu đến cuối, Quý Ưu Trạch không hề lên tiếng. Chỉ là khi tập thứ hai của “Fashion Idea” phát sóng, đăng một bài đề cử, nói là hy vọng buổi tối mọi người hãy xem đúng giờ. Sau đó cũng có kẻ quái thai nhảy tưng tưng ở bên dưới. “Tôn Phỉ bị vạch trần cô rất vui vẻ đúng không? Có phải cô là người vạch trần không? Nên bây giờ cô mới không dám lên tiếng đúng không? Bởi vì sợ vừa nói ra thì bị lộ đúng không? Ha ha.” “Chúc mừng cô, tẩy trắng bản thân hoàn toàn thành công. Mỗi lần xảy ra vấn đề gì, cô luôn luôn đúng, cô ấy luôn luôn sai. Ôi cô giỏi thật.” Lời bàn như vậy, trêи cơ bản đều là tài khoản vừa mới đăng ký. Có người nghi ngờ là bộ phận fan cuồng của Tôn Phỉ. Cũng có người nghi ngờ, những người đó không phải là fan của ai cả, chỉ là bọn não tàn mà thôi. Tóm lại, rất nhiều người qua đường nhìn thấy đều rất nổi nóng. “Tôi chỉ muốn ha ha vào mặt bạn. Nói thật, ngay cả khi tất cả những điều này là do Quý Ưu Trạch vạch trần, Quý Ưu Trạch cũng không sai. Ngược lại, làm rất tốt! Rất nhiều người suy nghĩ toàn diện, làm việc gì cũng nhìn trước ngó sau, thậm chí không dám đấu tranh cho lợi ích của mình, bị người ta chỉnh mà lại ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Nhưng nếu như Quý Ưu Trạch bị người ta chỉnh mà còn vạch trần người nọ, tôi chỉ đơn giản là vừa nghĩ đến đã cảm thấy hài lòng! Bởi vì nó chứng minh cho tinh thần phản kháng. Thật tuyệt vời!” “Thứ nhất, bạn không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh là Quý Ưu Trạch vạch trần. Thứ hai, cho dù là Quý Ưu Trạch vạch trần, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, bởi vì cô ấy vạch trần sự thật, mà không phải biên soạn lung tung.” “Fan Tôn Phỉ? Ôi kìa, tài khoản nhiều sao ghê.” “Bọn não tàn, cút hết qua một bên đi!” “Mày muốn Quý Ưu Trạch đáp lại thế nào? Làm ngôi sao thật không dễ gì. Đáp lại nói là không sao đâu, có thể tha thứ cho Tôn Phỉ? Dựa vào cái gì chứ? Tôn Phỉ gây thương tổn cho Quý Ưu Trạch, dựa vào cái gì phải tha thứ cho cô ta? Trả lời là đúng đó, Tôn Phỉ đáng chết? Vậy còn không phải sẽ bị chửi cho chết à? Người ta trả lời hay không trả lời, là quyền tự do của người ta, mày không có quyền can thiệp, biết không hả?” Dù sao thì đêm đó, tỷ lệ người xem “Fashion Idea” cũng tăng đột biến. Dương Tố Hoan về đến nhà, nhìn thời gian dần dần đến gần tám giờ, cô ngồi trêи xích đu ở ban công, bên ngoài yên tĩnh như không có gì. Gió đêm thổi qua, gió trêu chọc vài sợi tóc tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Cô vẫn trông giống như một nàng tiên bước ra từ trong bức tranh. Hình dung không dính khói lửa trần gian đặt trêи người cô, là một sự phù hợp lý tưởng. Nói thật, khi cô đăng ký weibo chặt chém kẻ thù vì Quý Ưu Trạch, cũng khiến chính cô giật mình. Tuy nhiên, trong nội tâm của người phụ nữ có vẻ đẹp yên tĩnh như tranh này, lại phong phú muốn chết. Gần tám giờ, “Fashion Idea” cũng sắp chiếu. Không, không thể xem. Nếu trong lòng Quý Ưu Trạch không có mình, nếu lại cố gắng thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, vậy thà rằng buông tay còn hơn. Nhưng mà định nghĩa buông tay là gì? Loại bỏ tất cả những gì liên quan đến cô ấy? Nhưng… đó không phải là càng giấu càng lộ sao? Với lại, rất không tự nhiên. Rõ ràng còn thích, lại nhất định phải làm bộ không quan tâm… Thật ra cứ như vậy, trong lòng ngược lại càng để ý. Toàn bộ tâm tư đều đang vây quanh chuyện làm sao quên đi một người, trái lại cái gì cũng không thể quên. Vậy thì không bằng cứ thuận theo tự nhiên? Nghĩ được như vậy, Dương Tố Hoan lại lật lật quyển sách trêи tay. Nhưng mỗi lần lật, cô đều sẽ cúi đầu xuống nhìn thời gian. Ừm cách tám giờ còn mười phút. Ôm sách nhắm mắt lại, nhưng vẫn đợi một lúc như cũ, cô lại mở mắt ra, nhìn thời gian. Ừm, còn ba phút. Dương Tố Hoan đứng lên, cầm sách đi loanh quanh trong phòng. Nhưng mà sau ba phút, Dương Tố Hoan lại trôi dạt đến chỗ sô pha phòng khách, cầm điều khiển lên mở ti vi. Cô thôi miên bản thân, tự nói với mình chỉ là muốn quan tâm chút xu hướng mới hiện nay tôi, cũng không phải là vì xem Quý Ưu Trạch. Đúng, không hề quan tâm, có lẽ quan tâm một chút vậy. Lúc mở ti vi, trùng hợp đang chiếu tiêu đề chương trình. Sau khi kết thúc tiêu đề của hai quảng cáo. Sau đó mới vào chủ đề. Phần đầu tiên là chiếu quá trình thiết kế trang phục của người khác. Dương Tố Hoan nhẹ nhàng ngáp một cái, tự rót cho mình một tách trà. Phần thứ hai là chiếu những người khác. Dương Tố Hoan lại cầm một miếng bánh khoai môn thơm ngát, khẽ cắn với đủ kiểu nhàm chán. Phần thứ ba vẫn là những người khác. Dương Tố Hoan trực tiếp nằm lên ghế sô pha, buồn ngủ tập kϊƈɦ, hai mắt híp lại. Mãi đến khi phần thứ tư kéo đến, cuối cùng Quý Ưu Trạch cũng xuất hiện. Khéo léo, tinh tế. Cằm nhọn, khuôn mặt gọn gàng, mang theo một nụ cười, sau đó quay đầu nói chuyện với nhà thiết kế Từ Tài. Nhưng mà, chính ánh mắt kia, lại khiến nội tâm Dương Tố Hoan bỗng nhiên hơi nhảy lên. Cô chậm rãi ngồi dậy từ ghế sô pha, vuốt lại tóc, nhìn chăm chú vào Quý Ưu Trạch trong ti vi. Không thể buông tha bất kỳ khung ảnh nào của cô. Lúc ống kính cắt lên người người khác, Dương Tố Hoan sẽ nôn nóng không thôi. Weibo Dương Tố Hoan lại hoang vắng rất lâu. Sau khi quay xong “Siêu cấp bạn cùng phòng”, tất cả như bốc hơi khỏi thế gian. Quý Ưu Trạch vẫn luôn nhớ bản thân đã đồng ý với chuyện của đạo diễn Cao. Khi Dương Tố Hoan vẫn đang xem ti vi, điện thoại chợt vang lên. Lúc cô cầm lên nhìn, thấy tên Quý Ưu Trạch chợt nhảy nhót ở bên trêи. Dương Tố Hoan sợ đến mức ném điện thoại ra ngoài, xong rồi lại nhặt lên, nâng trong tay nhưng lòng bàn tay đã hơi thấm ướt. Sau khi đấu tranh tư tưởng thật lâu, cô lấy dũng khí nghe máy. Giọng nói của Quý Ưu Trạch truyền tới, “Alo?” Tuy nói chỉ là giọng nói truyền tới từ trong điện thoại, nhưng gò má của Dương Tố Hoan vẫn hơi nóng lên. “Ừm.” Dương Tố Hoan vội chỉnh ti vi về chế độ im lặng. “Có rảnh không? Có chuyện này muốn trò chuyện với em, muốn nghe chút suy nghĩ của em. Là chuyện đóng phim của đạo diễn Cao. Anh ta hy vọng em đến tham gia đóng phim, nói là có vai rất hợp với em. Nên chị đến hỏi một chút. Nếu em thật sự không có ý định tham gia, chị sẽ nói rõ với anh ta, để anh ta chết tâm…” Dương Tố Hoan nghe xong, nội tâm vẫn nhảy thình thịch không ngừng như cũ. Cô đã hạ quyết tâm muốn rời xa Quý Ưu Trạch, làm thế nào có thể đi đóng bộ phim kia chứ? Dù sao, Quý Ưu Trạch cũng ở trong đó. Nhưng mà… Nói cách khác, nếu như diễn, không phải có thể ở bên cạnh với Quý Ưu Trạch sao? Không đúng không đúng, làm sao có thể bên cạnh nhau được? Như vậy, chẳng phải là sẽ mãi mãi, cả đời cũng không quên được cô ấy sao? Vừa nghĩ như thế, Dương Tố Hoan lập tức nói với Quý Ưu Trạch ở bên kia đầu điện thoại: “Em không có hứng thú với đóng phim, bảo anh ta tìm người khác đi. Em còn có chuyện phải làm, cúp máy đây.” Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Dương Tố Hoan vẫn rất lâu không thể bình tĩnh. Đột nhiên có một chút hối tiếc. Quý Ưu Trạch gọi điện thoại đến, mình lại cúp máy. Rõ ràng muốn nghe giọng chị ấy nhiều hơn một chút, thế nhưng lại bị mình cúp máy. Quý Ưu Trạch sẽ nghĩ thế nào? Quý Ưu Trạch không hề nghĩ bất cứ điều gì, cũng chỉ chuyển lại nguyên lời của Dương Tố Hoan cho Cao Tử Khê. “Đạo diễn, Dương Tố Hoan không có hứng thú với đóng phim, nên cô ấy không tham gia được. Xin lỗi đạo diễn, lúc trước tôi nói khoác khoa trương… tôi ngăn không được…” Sau khi Quý Ưu Trạch nói với Cao Tử Khê xong, đặt điện thoại xuống ngồi suy nghĩ chốc lát. Vẫn luôn cảm thấy rất không thích hợp. Dương Tố Hoan bây giờ, và Dương Tố Hoan quen biết với cô trước đây, không giống lắm. Cảm giác đột nhiên lạnh lùng, rốt cuộc là vì sao? Đoạn thời gian trước Dương Tố Hoan còn lên mạng giúp mình mắng người mà. Sao chớp mắt lại cảm thấy như biến thành người khác? Không phải bị bệnh chứ? Hay là phương diện cuộc sống gặp phải chuyện khó khăn gì? Có đôi khi người ta gặp phải chuyện không như ý trong cuộc sống, thật sự mới có thể thay đổi tính tình lớn. Nhưng mà ngay cả điện thoại Dương Tố Hoan cũng cúp nhanh như vậy, hình như có vẻ không muốn nói nhiều lời. Như vậy, mình có thể có cách nào đây? ———————————- Sau khi chơi game một lúc, Quý Ưu Trạch bắt đầu suy nghĩ có nên ăn chút gì hay không. Khang Tịch lại không ở đây, lần này không phải là vì công tác, mà là có người nói nhà nàng có chuyện, nên trở về xử lý. Cho nên Quý Ưu Trạch bị bỏ quên. Lần này Khang Tịch đi vội vã, không có làm cơm hộp. Lật lật tìm thức ăn ngoài, lại cảm thấy những quán giao hàng gần đây cô đều đã ăn một lần, không hề cảm thấy mới mẻ, bởi vậy nên rơi vào rối rắm. Kết quả, khi Quý Ưu Trạch đang tìm xem trong thành phố này có nhà hàng mới khai trương nào không, điện thoại cô vang lên. Quý Ưu Trạch vừa nhìn thấy là Dương Tố Hoan gọi đến, nhận điện thoại ngay. Quý Ưu Trạch nhận rồi hỏi với đầu đầy dấu chấm hỏi: “Alo?” “Hình như em, em gọi nhầm số.” Dương Tố Hoan im lặng chốc lát, vội vàng nói. “Ừ? Vậy à…” “Đúng vậy, em định tìm bạn cũng ra ngoài ăn, nhưng mà người bạn kia bận rộn nhiều việc, em chỉ muốn gọi cho một người bạn, kết quả không nghĩ đến là…” Quý Ưu Trạch hỏi: “Vẫn chưa ăn cơm trưa sao?” “Ừm, đúng rồi, vì gần đây khá bận rộn, nên… kết quả người bạn kia, người bạn này, kia…” “Như vậy đi, chị cũng chưa ăn gì. Không bằng cùng nhau giải quyết đi.” Quý Ưu Trạch cảm thấy, có thể nhờ chuyện ăn này để trò chuyện một chút, xem đến cùng là Dương Tố Hoan làm sao. Dù sao lúc trước Dương Tố Hoan rất tốt với mình và Khang Tịch, cho dù nói thế nào, em ấy xảy ra chuyện gì, mình có nghĩa vụ phải lắng nghe hoặc trợ giúp giải quyết. Sau khi Dương Tố Hoan nghe xong, ấp a ấp úng rồi đồng ý. Tuy rằng trước đó cô gọi điện cho Tiền Gia, nhưng mà không có hẹn Tiền Gia ra ngoài ăn cơm. Ăn này nọ đều là do cô nói bừa. Cô gọi điện thoại cho Tiền Gia, chỉ là hỏi Tiền Gia: “Nếu như cậu đang thích một người, nhưng mà người kia không thích cậu, cậu làm rất nhiều chuyện, người kia đều thờ ơ, cậu sẽ làm sao?” Vậy nên Tiền Gia đã nói: “Cậu làm rất nhiều chuyện, người kia đều thờ ơ? Cậu làm những chuyện như thế nào? Hoặc là nói, cậu xác định những chuyện cậu làm người kia biết chứ? Nói chính xác hơn, người kia biết mình được cậu thích sao?” Sau khi Dương Tố Hoan nghe xong thì sửng sốt, vội vàng nói: “Không…” Tiền Gia nói tiếp: “Với lại, lỡ như thật ra người ta cũng thích cậu thì sao? Chỉ là thích cậu, âm thầm thích, không nói cho cậu. Như vậy, cậu không nói cho người kia, người kia cũng không nói với cậu, các cậu đều cho rằng đối phương không thích mình, chẳng phải sẽ bỏ lỡ?” Dương Tố Hoan nghe vậy lập tức hiểu ra. Nói cho cùng thì cũng đúng. Sau khi kết thúc ghi hình “Siêu cấp bạn cùng phòng”, những khách mời Dương Tố Hoan còn liên lạc trong đó chỉ còn duy nhất Tiền Gia. Thật ra cô và Tiền Gia cũng không qua lại nhiều, quan hệ cũng không tính là thân thiết. Chỉ có điều, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện một chút, với lại mỗi lần nói chuyện phiếm, đều sẽ không khỏi trò chuyện sâu vào. Thường xuyên qua lại, Dương Tố Hoan phát hiện, mình không có chuyện gì sẽ rất thích trò chuyện một chút với Tiền Gia trong điện thoại. Nhất là trong khoảng thời gian này, vì trốn tránh Quý Ưu Trạch, nhưng trêи thực tế trong lòng lại không cam lòng. Dưới tình huống như vậy, Tiền Gia lại tìm cô nói chuyện trời đất, dù sao cũng nhàn rỗi, cô sẽ trò chuyện một chút với Tiền Gia. Có đôi khi Tiền Gia sẽ gửi đến một số thứ thú vị cho cô xem, loại cảm giác này cũng không tệ lắm. Dù sao đã rất lâu rồi Dương Tố Hoan không có kết bạn. Cùng với Tiền Gia, tất nhiên cô nghĩ có tình bạn đang nảy sinh. Sau khi Dương Tố Hoan nghe Tiền Gia nói xong, trầm mặc chốc lát, nói: “Ừm… Được rồi, mình biết rồi. Đúng rồi, nếu như, nếu có người đột nhiên thổ lộ với cậu, cậu, sẽ làm thế nào?” Hỏi đến đây, Dương Tố Hoan gần như nín thở chờ đợi đáp án. “Đột nhiên thổ lộ với mình?” Dương Tố Hoan tiếp tục hỏi: “Đúng vậy, là, vốn có thể cậu nghĩ người kia chỉ là xem cậu như bạn bè bình thường, nhưng mà kết quả… kết quả đột nhiên người kia thổ lộ với cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Cô nghĩ Tiền Gia nói đúng. Tuy rằng mình thích Quý Ưu Trạch, với lại mình cảm thấy mình thể hiện rất rõ ràng, nhưng dù sao Quý Ưu Trạch cũng không biết. Thay vì mình ở đây tự hỏi có nên qua lại hay không, còn không bằng tiến lên nói rõ ràng. Tiền Gia lập tức trả lời lại: “Vậy thì phải xem, là ai thổ lộ. Không nói chính xác được.” Sau khi cúp điện thoại, Tiền Gia nhìn màn hình điện thoại bắt đầu cười. Trong khoảng thời gian này, tần suất Dương Tố Hoan nói chuyện trời đất với mình cao hơn rất nhiều so với trước đây. Nghĩ kết hợp với chuyện thư tình trước kia, cộng với lúc nói chuyện ấp a ấp úng trong điện thoại vừa rồi, trí tưởng tượng của Tiền Gia cứ vậy mà bây xa. Chẳng lẽ nói, cậu ấy thích mình? Cho nên, cú điện thoại vừa rồi, thật ra là Dương Tố Hoan gọi tới để thử dò xét mình? Tiền Gia ngồi trêи ghế sô pha, hai chân giao nhau, cầm ly nước trái cây. Quả nhiên, Dương Tố Hoan quanh đi quẩn lại nửa ngày, là muốn quay trở lại? Ôi, phải làm sao mới tốt đây. Tiền Gia vuốt mái tóc, quay sang soi gương, thỏa mãn gật đầu. Cũng phải, mình lớn lên đẹp vậy, thử hỏi có thiếu nữ nào không động lòng chứ? Huống chi… khi làm chương trình, Dương Tố Hoan còn nằm chung một giường với mình. Xem ra, nhất định là sau khi trải qua, rốt cuộc Dương Tố Hoan cũng không cầm được. Với lại, lần này Dương Tố Hoan còn thỉnh thoảng chủ động tìm mình nói chuyện phiếm. Đặc biệt là lời vừa rồi, không phải đã ám chỉ quá rõ ràng sao? “Vốn có thể cậu nghĩ người kia chỉ là xem cậu như bạn bè bình thường, nhưng mà kết quả đột nhiên người kia thổ lộ với cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Đây không phải là Dương Tố Hoan ám chỉ với mình, tình cảm của cậu ta với mình, không phải chỉ là bạn bè thôi ư? Nhưng mà quả nhiên là Tiền Gia quá ngây thơ rồi. Cô không biết là, Dương tiểu thư của cô đã vội chạy trêи đường đi tìm Quý Ưu Trạch. Mà Tiền Gia cô, tất nhiên không cẩn thận trở thành thần giúp đỡ trong thế giới tình cảm của Dương Tố Hoan tiểu thư.