Nữ sinh lăn xuống cầu thang tên là Viên Oánh Oánh. Khang Tịch đến văn phòng, không bao lâu sau, cha mẹ Viên Oánh Oánh cũng chạy tới trường. Sắc mặt hai vợ chồng đen như nhau, giống như đã nhận định con gái mình bị Quý Ưu Trạch đẩy xuống chứ không phải tự lăn xuống. Lúc đi qua bên cạnh Quý Ưu Trạch, ánh mắt bén nhọn kia giống như thanh đao mọc ra giữa đầu đâm chết Quý Ưu Trạch tại chỗ. “Đúng là, chó không đổi được tính chó, tiếng xấu trong nghề đúng là không phải không có nguyên nhân mà, toàn làm chuyện thất đức, còn luôn cho rằng phủi ʍôиɠ một cái là có thể coi như không có gì, đúng là súc sinh không có giáo ɖu͙ƈ lại cố tình gây chuyện. Thật đau lòng Oánh Oánh nhà chúng ta, gặp phải cái loại quái thai này!” Mẹ của nữ sinh với mái tóc uốn xoăn, thoa son đỏ tươi, mặc đồ hàng hiệu. Mặc dù mặc đồ rất thời thượng, nhưng vừa mở miệng ra, lại khiến người ta cảm thấy khó chịu không thể ngồi yên. Quý Ưu Trạch vừa nghe thấy giọng điệu như thế, bỗng nổi giận đùng đùng, cơn tức kia, thiêu đốt xông lên đến tận trời cao, cho dù đội phòng cháy chữa cháy có đến đây, đoán chừng cũng không dập tắt được ngọn lửa đó. Quý Ưu Trạch chần chừ một lúc, đứng dậy, ngăn mẹ của nữ sinh kia lại, cũng chính là mẹ Oánh Oánh, nói: “Trước khi sự việc còn chưa làm rõ, tùy tiện mở miệng chửi rủa người khác, bà nghĩ loại hành vi này có đáng được nhắc đến không? Nếu bà nghĩ người cố tình gây sự là súc sinh, vậy mời bà đừng cố tình gây sự như thế, bằng không nếu không cẩn thận sẽ thành súc sinh trong chính miệng mình đó, vậy không phải là quá buồn cười sao? Bà…” Quý Ưu Trạch vốn còn muốn chửi nhiều hơn, nhưng Khang Tịch đã kéo cánh tay cô che miệng cô lại. “Cậu kéo mình làm gì thế? Mình đâu có nói sai…” Quý Ưu Trạch nhíu chặt chân mày. Cô không biết người khác gặp loại chuyện này, sẽ làm như thế nào. Cô chỉ biết, mình bị người ta vừa mở miệng đã chửi khó nghe như vậy, hoàn toàn không thể tha thứ dễ dàng được. Dù sao, có chuyện gì mà cô chưa từng làm! Không hiểu ra sao cả đã bị người ta nói cho một trận như thế, làm sao mà không tức được? Nhưng mà, ngay sau đó Khang Tịch lại cấu Quý Ưu Trạch một cái. Vì nàng phát hiện, bên ngoài cửa sổ có kẻ vụng trộm rất khả nghi cứ lén lén lút lút. Trong tay người kia còn cầm theo máy ảnh, đang chụp bên này. Lúc này, Khang Tịch dựa sát và Quý Ưu Trạch thì thầm bên tai một câu: “Có phóng viên.” Khoảnh khắc Quý Ưu Trạch nghe thấy, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất thảm thương. Vì mình là nhân vật công chúng, nên cho dù bị người ta đối xử bất công, cũng không thể nổi giận được sao? Chỉ vì mình là nhân vật công chúng, đối mặt với rất nhiều người xa lạ không quen biết, nên cho dù bị đối xử bất công, cũng phải tỏ ra mình không tức giận, có dáng vẻ tu dưỡng sao? Quý Ưu Trạch đứng đó, mặc dù không nói gì thêm, nhưng mà hai tay siết chặt thành nắm đấm để bên người. Khang Tịch buông Quý Ưu Trạch ra, vội vàng đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại. “Cô! Cô cô cô!” Mẹ Oánh Oánh nghe cô nói vậy, hai mắt đảo vài vòng, yếu ớt vuốt ngực mình, một tay nắm lấy cổ tay chồng mình, thật lâu mới bình thường trở lại. Lúc này, cha Oánh Oánh bất chợt mở miệng, chỉ vào Quý Ưu Trạch hét thật lớn: “Đây là thái độ cô nên cư xử với trưởng bối à?!” Tiếng nói kia, chấn động đến mức cho dù Quý Ưu Trạch không làm chuyện gì trái lương tâm, nhưng vẫn cảm thấy ngũ tạng lục phủ run rẩy một chút. Quý Ưu Trạch mặt đỏ lên nói: “Vậy đây là thái độ các người nên có khi đối xử với hậu bối sao? Sự việc còn chưa làm rõ, đã đổ hết trách nhiệm lên người người ta, đây là việc làm đúng à?!”. “Chưa làm rõ? Cô bé này nói rõ rồi đó? Cô bé còn là người chứng kiến, là tận mắt nhìn thấy cô đẩy Oánh Oánh nhà chúng tôi xuống cầu thang đó! Còn nữa, nếu trong lòng cô không có quỷ, cần phải kϊƈɦ động như vậy à? Nhìn cô đỏ bừng cả mặt như vậy, là nói dối nhỉ? Tôi nói chứ cô gái trẻ tuổi như cô, sao lại làm chuyện ác độc như vậy?” Mẹ Oánh Oánh cau mày, nói rồi khóc. Quý Ưu Trạch nghe vậy, thật sự hết chỗ nói rồi. Thật ra cô cũng không giỏi tranh cãi với người khác, vì da mặt mỏng, kϊƈɦ động một cái là máu lưu thông rất nhanh, rất dễ đỏ mặt. Điều đó không có liên quan đến nói dối, hay có làm chuyện trái lương tâm hay không. Nhưng mà, đặc điểm khác biệt này, dưới quan điểm của cha mẹ Oánh Oánh, tất nhiên là biến thành chứng cứ chứng minh Quý Ưu Trạch đang nói dối. Khang Tịch đứng một bên, kiểm tra xong gì đó, vẫn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe được lời của người phụ nữ kia, cũng sững sờ. “Tại sao bà có thể nói như vậy?” Khang Tịch cất điện thoại di động, giành nói trước Quý Ưu Trạch, nhíu mày nhìn cha mẹ Oánh Oánh. “Tại sao tôi không thể nói như vậy? Khang Tịch, ở đây không có việc của cô, cô đừng dính vào. Bình thường tôi vẫn rất thích cô, cô đừng vì loại người này mà hủy hoại hình tượng của mình.” Người phụ nữ kia quan sát Khang Tịch từ trêи xuống dưới trong lúc nói chuyện. “Nhưng tôi cũng không muốn vì giữ gìn hình tượng của mình mà đứng một bên, trơ mắt nhìn bạn mình rơi vào khó khăn không giúp đỡ.” Khang Tịch nói rồi khoác tay lên cánh tay Quý Ưu Trạch. “Với lại, chuyện này xác thực là vẫn chưa làm rõ, không đúng sao? Tôi cảm thấy các người gấp gáp như vậy, cũng không phải là cách tốt. Dù sao cũng không giải quyết được gì. Không bằng trực tiếp để cảnh sát điều tra rõ ràng. Các người cảm thấy thế nào?” Khang Tịch nói xong, khóa chặt ánh mắt cha mẹ Oánh Oánh. Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, mẹ Oánh Oánh dùng sức gật đầu, nói: “Có thể chứ!” “Đúng, cô Khúc, tôi nghĩ, cô cũng có thể tỉ mỉ kiểm tra lại vài trường hợp bắt nạt từng xảy ra trong học kỳ vừa qua.” Khang Tịch nói, lại nhíu mày nhìn về phía cha mẹ Oánh Oánh, và Hồ Thanh Thanh vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, nói tiếp: “Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tôn trọng giáo viên, nên cũng tin tưởng cô giáo.” Nói xong, Khang Tịch giơ điện thoại lên lướt lướt lấy ra gì đó. Nó là teiba của học sinh trường này tạo ra, bài viết trang đầu nổi lên nhiều bài post về Viên Oánh Oánh. Đa số nội dung đều nói là Viên Oánh Oánh đang tiếp xúc với một vài bọn lưu manh. Bình thường không có chuyện gì làm cô sẽ giúp những bọn lưu manh đó thu phí bảo vệ, sau đó những tên lưu manh đó sẽ bảo vệ cô. Tóm lại, có vẻ như rất phức tạp, trong trường hợp này, Khang Tịch không có cách nào để xem xét cẩn thận. Chẳng qua là, Khang Tịch lấy những thứ đó ra, quả nhiên, cha mẹ Viên Oánh Oánh có chút không nói nên lời. “Thật ngại, bây giờ chúng tôi đang làm việc, bây giờ cũng phải đi hoàn thành nhiệm vụ của chúng tôi, không thì nếu như bị người có tâm cơ nói là ngôi sao kiêu căng tự đại, không phối hợp ghi hình chương trình, sẽ không tốt.” Khang Tịch biết, cha mẹ Viên Oánh Oánh nhất định không hy vọng làm lớn chuyện này lên, nên sau khi nói xong, liếc nhìn điện thoại, lôi kéo Quý Ưu Trạch đi ra ngoài. Lý do cô bình tĩnh, không sợ cha mẹ Viên Oánh Oánh tranh cãi không ngừng như vậy, cũng là vì nắm được điểm uy hϊế͙p͙ bọn họ. Dù sao con gái bọn họ bị người ta đăng lên mạng như thế, cho dù con gái bị người ta nói bậy, nhưng mà miễn là chuyện vẫn chưa làm rõ, bọn họ cũng không dám làm gì Khang Tịch và Quý Ưu Trạch. Xét cho cùng, đa số những người có tuổi, đều rất để ý đến sĩ diện, để ý sĩ diện của mình, và cả sĩ diện của con gái mình. Nếu bọn họ làm loạn, khiến Khang Tịch tung chuyện này ra ngoài, đến lúc đó có thể mình mới là người mất nhiều hơn được. Hơn nữa, Khang Tịch có thể xác định là, Viên Oánh Oánh bị thương không quá nghiêm trọng. Nếu thật sự nghiêm trọng, với tính cách cha mẹ cô ta, đã trực tiếp cho người ta bạt tai, cơ bản sẽ không mỉa mai như thế. Lúc này, điều Khang Tịch lo lắng nhất là, người len lén chụp hình bên ngoài cửa sổ. Dù mình nhanh tay lẹ mắt, phát hiện có người chụp ảnh thì việc làm đầu tiên là kéo rèm cửa lại, nhưng mà trước đó, cũng không biết người nọ chụp được bao nhiêu tấm ảnh, cuối cùng sẽ viết thứ linh tinh gì đăng lên. “Chúng ta đi thôi.” Lúc sau, Khang Tịch kéo tay Khang Tịch, đi ra ngoài. Quý Ưu Trạch gật đầu, chỉ là lúc cuối quay đầu liếc nhìn Hồ Thanh Thanh. “Đúng rồi, chuyên viên quay phim đâu?” Quý Ưu Trạch đi được mấy bước, đột nhiên ý thức được bên cạnh không có ai theo, vậy nên quay đầu hỏi Khang Tịch. “Mình đuổi đi rồi.” Khang Tịch trả lời. “Bọn họ nghe lời vậy hả?” Quý Ưu Trạch không tin hỏi lại. “Tất nhiên, mình là ai chứ?” Khang Tịch mỉm cười. Quý Ưu Trạch nghe vậy, cắm hai tay trong túi quần, gật đầu. Sau đó lại rơi vào trạng thái trầm mặc. “Mình không muốn quay chương trình thực tế này nữa. Tâm trạng bây giờ quá kém, mình sợ tiếp tục quay, ngược lại sẽ bị mình làm hỏng.” Quý Ưu Trạch dừng bước, đột nhiên mở miệng. “Không quay nữa à?” Khang Tịch hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục nói: “Cậu cảm thấy mình sẽ làm hỏng, vậy cũng chỉ là cảm thấy, dù sao sự việc vẫn chưa xảy ra, thì không chắc chắn sẽ làm hỏng. Nhưng mà nếu như bây giờ cậu không quay nữa, bị người ta truyền ra là ngôi sao kiêu căng tự đại. Lỡ như chuyện của Viên Oánh Oánh hôm nay không tra ra manh mối đã bị người ta lan truyền thông tin sai lệch ra ngoài, lại thêm người có ý đồ xấu kết hợp chuyện cậu không ghi hình chương trình nữa, nói trong lòng cậu có quỷ, đó mới thật sự là lớn chuyện.” Khang Tịch phân tích đạo lý rõ ràng. Nhưng mà, đối với người có tâm trạng trở nên cực kỳ hấp tấp, hoàn toàn không nghe lọt tai. Tâm trạng con người, luôn luôn kỳ lạ như vậy. Lúc vừa mới ra mắt, không có fan, không có bất kỳ tiêu điểm truyền thông nào, khi đó cũng không có sốt ruột như vậy. Về sau, dần dần có chút danh tiếng nhưng cũng không lớn, lại luôn bị người ta lấy ra so sánh, hơn nữa lúc so sánh luôn bị giẫm đạp không đáng một đồng, khi đó, lại trở nên rất dễ tức giận, nhưng vẫn có thể chịu được. Sau đó nữa, ngày càng nhiều anti fan bôi xấu, có thể người bị hại ngược lại khá bình tĩnh. Sau đó, bản thân cho rằng chỉ cần không tính toán không quan tâm đến, thì cái gì cũng ổn cả, nhưng không ngờ, mọi thứ không dừng lại ở đó. Cho dù cô không tính toán với người ta, vẫn luôn bị người ta dây dưa, thoát không nổi. Loại cảm giác này, giống như là đặt mình vào một hang động đen tối hoàn toàn không có ánh sáng. Cho dù bạn cố gắng chạy trốn thế nào, vẫn luôn không thể nhìn thấy lối ra, không thấy tia sáng. Lúc này, sẽ lại rơi vào trạng thái mê man lần nữa. Bây giờ Quý Ưu Trạch chính là loại trạng thái như vậy. Cô cảm thấy rất khó chịu, suy nghĩ rối bời. Lời Khang Tịch nói, cô không nghe lọt câu nào. “Mình chẳng muốn quản nhiều thứ như vậy. Tại sao mình phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào?” Quý Ưu Trạch đi đến một góc khuất, quay người lại thấp giọng hỏi ngược lại. “Cậu đang trong giới giải trí mà, cô gái. Cậu ăn cơm ở nơi nào, phải tuân theo quy tắc nơi đó cậu biết không? Cậu là nhân vật công chúng, nên mỗi động thái của cậu, đều sẽ bị công chúng lôi ra để thảo luận…” “Vì sao mình là nhân vật công chúng, mình phải chấp nhận những cuộc thảo luận ác ý của người khác vô điều kiện? Đúng vậy, người khác thảo luận là tự do của người ta, quyền lợi của người ta. Mình từ chối bị người khác suy đoán ác ý, cũng là quyền tự do của mình, không phải sao?” Quý Ưu Trạch nói, những thứ bên trong đầu trở nên ngày càng loạn. Cô vô thức nhớ đến những oan ức những khinh bỉ mình nhận được từ lúc ra mắt đến nay. Mỗi một lần, đều có người nói cho cô biết, đừng để ý đến, để ý những thứ khốn nạn đó làm gì, có ý nghĩa à, để ý chỉ làm bọn họ càng vui hơn. Nhưng mà, tại sao? Tại sao muốn cô im miệng? Người khác mắng cô một trăm câu, vì sao cô không thể cãi lại dù chỉ một câu thôi? Đúng, gần đây người thích cô tăng lên rất nhiều. Cô cũng công nhận. Nhưng mà, nếu như những người thích cô, có thể vì lời đàm tiếu của người khác, mà đi tin những điều giả dối không tồn tại, nghĩ rằng Quý Ưu Trạch cô là hung thủ đẩy Viên Oánh Oánh, như vậy, không phải quá buồn cười sao? Khang Tịch trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Vì cậu là nhân vật công chúng, nên có vài thứ, cậu phải nhịn. Nếu như cậu không chịu nổi, vậy cũng chỉ có thể chứng minh, cậu thật sự không thích hợp với nghề này. Như vậy, còn làm diễn viên quay phim gì chứ?”. Sau khi Quý Ưu Trạch nghe vậy, nghẹn lời, chốc lát lại thở dài, dở khóc dở cười nói: “Biết đâu. Biết đâu cậu nói đúng. Mình thật sự không hợp.” Sau khi Quý Ưu Trạch nói xong, xoay người rời khỏi. “Cậu…” Khang Tịch tiến lên một bước, muốn kéo Quý Ưu Trạch lại, nhưng mà Quý Ưu Trạch lại tránh được. “Mình cũng không biết mình đứng trong giới giải trí này làm gì? Mình cũng không phải người không đóng phim thì không thể tự nuôi sống. Tại sao mình phải tìm đến đây để chịu khổ? Nếu như trước đây không phải cậu… Không nói nữa, mình sẽ rời khỏi ngành này.” Sau khi Quý Ưu Trạch nói ra câu cuối cùng kia, xoay người rời khỏi. Khang Tịch sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức đuổi theo. Nàng biết lời mình vừa nói không dễ nghe. Chỉ là, thuốc đắng dã tật tốt bệnh, nói thật mất lòng tốt nghề. Nếu như Quý Ưu Trạch chỉ là người không liên quan đến nàng, nàng mới lười quan tâm, lười nói những lời phí công mà chẳng được cảm ơn này. Mà lúc này, bên trong văn phòng, Hồ Thanh Thanh ngồi đó, hai tay đã sớm ra đầy mồ hôi. Cô nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu, lại mở hộp tin nhắn trong điện thoại ra lần nữa. “Nếu người khác hỏi cậu tôi ngã thế nào, cậu phải nói là Quý Ưu Trạch đẩy. Nếu cậu không nói theo, tôi sẽ vạch trần tất cả những việc hư hỏng mà cậu làm trước đây! Để tôi xem cậu còn giả gái ngoan thế nào nữa.”