Dương Tố Hoan đã giơ tay ra đưa đồ ăn sang, Quý Ưu Trạch cũng không thể không nhận được. Liên tục nói vài tiếng cảm ơn, Quý Ưu Trạch lại không dám quay đầu nhìn Khang Tịch. Cô rất sợ trong mắt Khang Tịch sẽ mọc ra hai cái đinh, sau đó đâm chết mình trêи tường. May là dù suy nghĩ có chậm chạp thế nào đi nữa, Quý Ưu Trạch cũng không thể không biết Khang Tịch có chút để bụng cô gái khác quá tốt với mình. Dù sao trêи đời này, có một từ gọi là ghen. Có yêu mới hiểu. Mặc dù ý của Dương Tố Hoan chỉ là cảm ơn mình, nhưng cách nói chuyện của cô gái này thật sự quá đặc biệt, loại uyển chuyển hàm xúc lại lộ ra vài tia táo bạo cảm giác thật là làm cho người ta không chống đỡ được. Khang Tịch nhất định là sẽ không quá vui vẻ. Với lại đơn giản là từ nội dung lúc trước Khang Tịch luôn thay mặt mình trả lời có thể nhìn ra được. Không bao lâu, Dương Tố Hoan đã bị Dương Thải Lâm kéo đi. Đối với chuyện Dương Thải Lâm quen biết Dương Tố Hoan, Quý Ưu Trạch cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ thế nào cũng không thông. Lúc quay về nhà, Quý Ưu Trạch không để ý Khang Tịch ở bên cạnh, nói một câu: “Chuyện này đúng là thật trùng hợp mà. Chị Thải Lâm vậy mà quen biết Dương Tố Hoan. Tại sao vậy nhỉ? Với lại, hai người bọn họ đều họ Dương, chẳng lẽ, là họ hàng gì đó?” “Cho dù là họ hàng, vậy thì sao?” Khang Tịch trả lời cô một câu, cũng không nói thêm gì nữa, một mình đi về phía trước. Quý Ưu Trạch ở sau lưng nàng, đi vào thang máy, hai tay chắp sau lưng vừa đi vừa nói: “Hôm nay cậu là lạ!” Giơ tay lên nhấn số tầng, Khang Tịch quay đầu liếc nhìn cô, nói: “Ồ? Nói nghe xem?” Nghe được lời đó, Quý Ưu Trạch biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. “Cậu ghen à?” Quý Ưu Trạch chồm người qua, nhìn gò má Khang Tịch, chớp mắt hỏi. Nghe vậy, Khang Tịch xoay người lại, cười nói: “Chỉ với cô bé này, còn không đáng cho mình ghen. Dù sao mình vẫn rất tự tin với bản thân. Đời này, cậu đã định sẵn luôn ở trong lòng bàn tay mình rồi, mình sẽ không để người khác bắt cậu đi.” “Sao nghe cứ cảm giác như mình biến thành Tôn hầu tử, còn cậu lại biến thành Phật Như Lai kia vậy?” Quý Ưu Trạch vươn tay vỗ vỗ cằm, ôm hai vai, như có điều suy nghĩ. Lúc này, thang máy keng một tiếng mở ra, hai người đi ra ngoài. Hành lang sạch sẽ đến nỗi phản chiếu trêи mặt đất truyền đến tiếng lộc cộc không đồng đều khi hai người đi lại. “Đúng rồi, mình chính là Phật Như Lai, chỉ cần có mình đè, ai cũng không di chuyển được cậu.” Khang Tịch đi phía trước, lúc nói chuyện nghiêng người xoay lại, đôi môi đỏ hé mở, đuôi mắt hơi nhíu lại, trông vô cùng tự tin. Nói không ăn giấm chua, là không thể nào. Nếu như nói Dương Tố Hoan kia chỉ là một fan hâm mộ bình thường, chắc chắn Khang Tịch sẽ không để ý. Nhưng quan trọng là, Dương Tố Hoan trông không giống như một fan hâm mộ bình thường. Với lại không chỉ từng tiếp xúc nhiều với Quý Ưu Trạch, lại còn quen biết với Dương Thải Lâm, vậy sau này muốn gặp mặt tiếp xúc, coi như thuận tiện hơn nhiều. Vả lại, những lời lúc trước Dương Tố Hoan nói, cũng khiến người ta để ý. Cho dù là nói gì, cũng luôn xoay quanh Quý Ưu Trạch. Đặc biệt là những món đồ ăn đó… Tuy nói là Khang Tịch không cho rằng đây là một thế giới đại đồng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thế giới bây giờ rất khác so với trước đây. Thời đại học, nàng từng nhận rất nhiều ám hiệu của các nữ sinh, đó là mỗi khi ngồi với nhau, đối phương có thể tự tay lột vỏ quýt đồ ăn vặt đút cho nàng, hỏi nàng từng xem phim XX (phim bách hợp) hay chưa, cảm thấy thế nào. Hơn nữa, hôm qua nàng còn biết được, trong lớp đại học có một bạn nam đồng tính vóc dáng cao thổ lộ nữa mà. Cho nên, thế giới này, có gì là không thể được? Đáng sợ hơn là, nàng có một nhóm bạn thân là gay, có lần đi ra ngoài chơi, bạn thân là gay kia đang chơi ứng dụng Blued, hưng phấn giới thiệu với nàng hồi lâu. Bạn thân gay mở ứng dụng ra, làm mới thế giới quan của Khang Tịch. Đơn giản là trong vòng bán kính năm kilômét toàn là gay, người gần nhất là cách mười mét. Lúc đó, Khang Tịch tìm kiếm trong phạm vi mười mét, phát hiện là một nhân viên thu dọn bên cạnh. Mặc dù không biết ứng dụng kia có sai sót hay không, có chính xác hay không, nhưng cũng khá dọa người. Được rồi, đó là thế giới của gay. Tình huống les bên này có thể khác, nhưng Khang Tịch cũng sẽ không cảm thấy les bên cạnh mình là loài động vật tuyệt chủng. Nói chung, Khang Tịch nghĩ, Dương Tố Hoan này, chắc chắn không phải fan đơn thuần. “Được đó, vậy thì mình yên tâm ở dưới Ngũ Chỉ Sơn của cậu là được rồi!” Quý Ưu Trạch vào phòng theo Khang Tịch, gác cằm lên vai nàng. “Chỉ cần cậu đừng có oán giận mình ép cậu thở không nổi là tốt rồi. Tình yêu thứ này…” Khang Tịch xoa xoa chú cún con nhún nhảy xung quanh bên dưới, ngồi lên ghế sa lon, buông túi xách, gỡ tóc xuống. “Nếu như thật sự tình yêu không bị biến chất, vậy thì cho dù một người muốn chen vào, cũng không có khe hở để vào. Nếu như tình yêu của chính mình cực kỳ nguy hiểm, đổ vỡ, như vậy, cho dù không có người đến phá hoại, cũng rất khó để tiếp tục.” Quý Ưu Trạch nghe những lời Khang Tịch nói, suy nghĩ chốc lát, sau đó chợt mở miệng: “Thật ra, nói nửa ngày, cậu có nhiều cảm nghĩ như vậy, còn không phải là vì sợ Dương Tố Hoan thích mình?” “Không phải. Không phải cậu đã nói sao, Dương Tố Hoan đối tốt với cậu như vậy, cũng chỉ là vì cảm ơn mà thôi. Nói gì đến thích hay không thích, chúng ta không thể chuyện bé xé ra to như vậy được.” Khang Tịch lắc đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm. Lại tiếp tục nói: “Với lại, ý trong lời mình nói là, ai thích cậu mình đều không sợ. Bởi vì mình biết, dù thế nào thì người cậu thích là mình.” Quả nhiên không hổ là Khang Tịch, trạng thái tâm lý cho dù đột nhiên bị người ta quấy rối, nhưng chỉ cần dành một chút thời gian, nàng luôn có thể khôi phục bình tĩnh lần nữa. Nghe được lời nói như vậy, Quý Ưu Trạch cảm thấy như được ăn viên kẹo nhân, vị ngọt xâm nhập vào máu toàn thân, ấm áp muốn chết. “Vậy, những món này…” Quý Ưu Trạch giơ túi đồ ăn trong tay lên, áng chừng một chút, nói: “Mình ăn cậu có vui không? Thật ra mình cũng hiểu cô ấy là cảm ơn mình mà thôi, không có ý gì khác. Dù sao… lần trước cứu cô ấy rất nguy hiểm, cậu không biết đâu. Cái tên say rượu kia rất đáng sợ, sau đó cô ấy tặng đồ ăn cảm ơn mình. Đúng là lúc ăn mình thuận tiện quảng cáo giúp cô ấy, cuối cùng cũng không có liên lạc gì, nhưng mà việc buôn bán của cô ấy lại khá hơn, nên theo bình thường, chắc chắn sẽ áy náy.” “Ha ha.” Khang Tịch nghĩ đến sự kiện kia xảy ra, cư dân mạng phát huy trí não chế thơ, không nhịn được muốn cười. Sau khi cười xong, Khang Tịch cầm lấy một túi đồ ăn trong tay Quý Ưu Trạch, mở ra. Sau đó mở một cái bánh ngọt nhỏ, cắn một cái. Đúng là mùi vị không tệ. Lúc bánh ngọt tiếp xúc với đầu lưỡi, Khang Tịch vô thức gật đầu. Lúc sau, nàng đặt cái bánh ngọt cùng những món khác lên bàn, lấy điện thoại ra chụp một tấm. Ưu Trạch không ngờ Khang Tịch sẽ chủ động lấy một miếng ăn trước, có hơi sửng sốt. Lúc sau lại thấy Khang Tịch chụp ảnh dùng ứng dụng chỉnh sửa cho đẹp, càng nghi ngờ hơn. Khang Tịch trang trí xong xuôi, đăng lên weibo. Kèm theo lời: “Hôm nay may mắn được nếm thử món ngon của bà chủ Dương quán trà sách độc đáo tặng cho lão Quý. Mùi vị đúng là không tầm thường. Làm người ta phải giơ ngón cái. Bà chủ Dương đúng là rất tuyệt!” Hơn nữa, còn gắn thẻ tên Quý Ưu Trạch. Sau khi Quý Ưu Trạch đọc nội dung Khang Tịch đăng lên, chợt có chút không phản ứng kịp. Không rõ tại sao nàng lại muốn khen Dương Tố Hoan trong tài khoản của chính mình. Khang Tịch cũng không nói gì. Nàng chỉ muốn biết, bà chủ Dương tặng đồ ăn cho Quý Ưu Trạch, rốt cuộc là thật sự vì cảm ơn Quý Ưu Trạch, nên mới tặng, hay là có nguyên nhân khác. Bây giờ, nàng giúp Dương Tố Hoan quảng cáo, nàng rất muốn biết, bà chủ Dương có đem một túi đồ ăn đến cảm ơn mình hay không. Nếu như không, như vậy, đãi ngộ khác biệt này, có thể rất lớn. Bởi vì trong nhóm cũng có người đi đến rạp chiếu phim chỗ của Quý Ưu Trạch, tuy rằng không nhiều người đi, nhưng sau khi nói với nhóm, cả nhóm bùng nổ. Trong nhóm vốn chỉ có một bộ phận người là lấy được vé, với lại mỗi người lấy được vé cũng không cùng địa điểm. Người chạm mặt với Quý Ưu Trạch ở rạp chiếu phim, càng đếm trêи đầu ngón tay. Nên tất cả mọi người đập hạt dưa đậu phộng vây quanh mấy người kia, nghe bọn họ nói tình hình lúc đó. Tất cả mọi người nói, bên ngoài Quý Ưu Trạch trông đẹp hơn trêи ống kính nhiều lắm, chỉ là trông gầy hơn một chút, đau lòng. Nhiều người còn bàn về bộ phim, nói là khá trong sáng, nhưng mà cũng có thể hiểu được. Nếu như quá lộ liễu, nhất định rất khó qua kiểm định. Về phần nội dung bộ phim, cũng có lẽ là vì mọi người đều là fan của Quý Ưu Trạch, nên cơ bản đều vỗ tay khen hay. Có vài người chìm bên dưới cũng đi viết bình luận phim, viết xong đăng lên mạng, đăng lên ứng dụng Urbtix (ứng dụng bán vé online), có thể thu hút nhiều người qua đường đến xem. Lúc này, đột nhiên có người nói, ở hiện trường gặp được bà chủ Dương Dương Tố Hoan. Hơn nữa, quần áo bà chủ Dương mặt trêи người chính là áo fan trong nhóm này. Lúc này, có người chợt nhớ lại lời quản trị nói trước đó. Quản trị từng nói, phát hiện trong nhóm có một người không ngờ được. Nghĩ đến đây, rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, người mà quản trị nói, đến cùng có phải là Dương Tố Hoan hay không. Thế nhưng quản trị không không trả lời các thẻ tag kêu gào của mọi người. Vì thế có người bắt đầu lục ra danh sách mua áo fan trong nhóm lúc trước, soát lần lượt từng hồ sơ của người sử dụng trong danh sách mua. Lúc này, có người gửi hình ảnh chụp màn hình tin tức mới nhất của Khang Tịch, nói: “Dương Tố Hoan lại tặng đồ ăn kìa, Khang Tịch nói vậy đó!”