Nữ thần đụng phải nữ thần kinh
Chương 64
Mùi vị thịt bò, tràn ngập cả căn phòng. Quý Ưu Trạch ngây ngất trong đó, không thể tự kiềm chế. Mà trong tay cô, lúc này đang cầm một túi đồ ăn vặt cho thú cưng.
Trêи bìa túi viết là vị thịt bò.
Mở túi ra, lấy ra một cái bánh quy hình cục xương nhỏ, Chihuahua vẫn luôn canh giữ bên chân Quý Ưu Trạch vui vẻ nhảy dựng lên, chân sau còn xoay một vòng.
Quý Ưu Trạch nhìn bánh quy, lại nhìn nhìn chú cún kia, còn ngửi ngửi mùi thơm bay ra từ phòng bếp. Dạ dày và thần kinh đều đang nói với cô, có hơi đói rồi.
“Vị thịt bò, mùi vị thịt bò…” Quý Ưu Trạch cầm túi bánh quy kia, đi qua đi lại.
Vì vậy Chihuahua cũng xòe chân nhỏ chạy tới chạy lui theo cô.
Nói chứ, đồ ăn cho cún cưng rốt cuộc là có mùi vị gì?
Con mắt hơi chuyển động, nhìn chú cún kia. Quý Ưu Trạch từ từ bỏ bánh quy đang cầm trêи tay vào miệng mình.
Rột rột…
Toàn bộ im lặng trong vài giây.
“Ẳng grừ gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu…” Chihuahua lập tức nổi giận, đuổi theo Quý Ưu Trạch chạy khắp phòng!
Quý Ưu Trạch sợ đến mặt mũi trắng bệch, ngậm bánh quy hình khúc xương, cau mày, vung vung cánh tay thật nhanh, chạy như điên vào phòng bếp.
Lúc này Khang Tịch vừa mới dọn đậu hũ khô trộn dưa leo ra đĩa, tay cầm nước sốt chuẩn bị đổ lên. Kết quả thấy Chihuahua và Quý Ưu Trạch cùng nhau chạy tới, nàng buông tất cả mọi việc trong tay xuống.
“Không phải mình bảo cậu cho nó ăn sao, sao cậu lại tự mình ăn chứ?” Khang Tịch lấy bánh quy hình khúc xương trong miệng Quý Ưu Trạch ra, ném cho Chihuahua.
Nhưng mà Chihuahua nhìn một hồi, ngửi ngửi, đột nhiên ẳng một tiếng, ngậm bánh quy chạy ra ngoài. Cái đuôi nhỏ phía sau ʍôиɠ lắc lắc.
“Mình đói.” Quý Ưu Trạch dựa vào bên cạnh, vô tội trả lời.
Lúc này, Khang Tịch đã làm xong vài món ăn để một bên, chỉ còn đậu hũ xào ớt là chưa làm.
Quý Ưu Trạch ngửi thấy mùi mấy món ăn đó, bụng càng kêu to rộn rã hơn.
“Xong ngay đây, bé cùng nhau đề cử, bé chờ chút đi nha.” Khang Tịch nói, lấy cái nồi vừa rửa sạch đặt lên bếp, bật lửa.
Vài phút sau, trêи mặt bàn vốn nhẵn bóng, đã bày đầy các món ăn.
“Thịt bò hầm rượu vang đỏ không nên làm như vậy, nhưng vì tiết kiệm thời gian, cũng không còn cách nào. Cậu không được chê đâu đó.” Quý Ưu Trạch đang xới hai chén cơm, Khang Tịch bưng một dĩa nhỏ gốm sứ trắng như tuyết đi tới, đây là món ra lò cuối cùng.
Chỉ thấy trêи đĩa kia bày một vòng bông cải xanh bên mép, ở giữa còn lại là thịt bò và cà rốt. Cà rốt và thịt bò nhìn ngoại hình vẫn hoàn chỉnh, cũng không có vì hầm nhừ mà bị hư.
Quý Ưu Trạch bất chấp nhiều như vậy, cái gì mà chê với không chê, chỉ cần là món Khang Tịch làm, dưới cái nhìn của cô, đều là món ngon nhất trêи đời này! Tất cả đầu bếp khác, cũng không sánh bằng nàng!
Quý Ưu Trạch cầm đũa lên, chỉ gắp nơi có nhiều thịt bò. Thấy xung quanh thịt bò bọc một tầng nước sốt nồng đậm, ánh sáng mê người, mùi thơm đậm đà. Bỏ vào trong miệng nhai, cảm thấy thịt non mềm, nước sốt phân bố khá đồng đều, ngấm vào từng đường vân bên trong khối thịt, thật sự làm cho đầu lưỡi thưởng thức vượt quá mong đợi.
“Rất ngon!” Quý Ưu Trạch bưng chén, ánh mắt long lanh tỏa sáng, ngón cái thẳng đứng. Nếu như cô có cái đuôi, phỏng chừng bây giờ đã lắc gãy luôn rồi.
“Nếm thử cái này đi.” Khang Tịch nghe Quý Ưu Trạch khen, trong lòng rất vui vẻ, gắp một miếng khoai tây hấp muối, giơ tay lên phía trước, cẩn thận bỏ vào trong miệng Quý Ưu Trạch.
Kϊƈɦ cỡ miếng khoai tây này có lẽ chỉ bằng khoảng hai cái trứng cút ghép lại, có hỏi bị đè dẹp, làm cho mặt có hơi rạn nứt, hai mặt da đều được rán thành màu vàng, vì vậy nhân thịt nhồi bên trong có hơi tuôn ra, hơi nóng bốc lên, chỉ ngửi mùi thôi đã rất thơm.
Ăn vào trong miệng, mùi vị càng tuyệt hơn. Miếng cháy tầng màu vàng bên ngoài khoai tây ăn cực thơm, bên dưới mặt ngoài, ở giữa ăn vào lại rất thơm mềm.
Quý Ưu Trạch cảm thấy, bản thân ngay lúc này, giống như là một hoàng tử khoai tây đầu đội vương miện vàng, sống trong một thế giới câu chuyện cổ tích.
Chờ chút. Hoàng tử khoai tây?
Một lát sau, Quý Ưu Trạch xử lý sạch chén cơm.
Lúc xới chén cơm thứ hai, cô tự nói với mình, mặc kệ đồ ăn ngon như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể ăn hai chén! Dù sao cũng là cơm tối, hai chén là giới hạn! Cô là nghệ sĩ, không thể ăn quá buông thả!
Nhưng mà, sau khi hết chén thứ hai, Quý Ưu Trạch cầm chiếc đũa khều hạt cơm cuối cùng trong chén vào lưỡi, nhìn đồ ăn trêи bàn đã sắp hết, rơi vào hoàn cảnh lưỡng lự.
“Được rồi, ăn xong rồi, mình phải đi mở ti vi. Sắp đến chương trình phát sóng rồi.” Khang Tịch buông chén đũa xuống, nhìn thời gian.
Quý Ưu Trạch cũng lập tức nhìn xuống đồng hồ trêи cổ tay. Hình như, thực sự.
Khang Tịch nói xong, cũng không quản Quý Ưu Trạch, đi thẳng đến phòng khách mở ti vi.
Sau khi nghe tiếng ti vi vang lên, Quý Ưu Trạch luống cuống.
Ăn hay là không ăn? Tiếp tục ăn? Mọc thêm thịt thì sao giờ, Dương Thải Lâm sẽ chém chết mình mất?! Không ăn? Ừm, thức ăn trêи bàn thật ra cũng không còn lại nhiều, đồ ăn lại ngon, hoàn toàn có thể giải quyết hết!
Xoắn xuýt nửa ngày, Quý Ưu Trạch nghe thấy giọng nói giới thiệu chương trình trêи ti vi.
“Cậu còn đang làm gì vậy?” Giọng của Khang Tịch xa xa bay tới!
“Chờ một chút!” Quý Ưu Trạch trả lời.
Cuối cùng, Quý Ưu Trạch làm một quyết định vô cùng vĩ đại. Cô cầm chén nhỏ trong tay bỏ qua một bên, sau đó lạch bà lạch bạch chạy tới chỗ tủ chén, lấy một cái tô inox, rửa qua hai lần, lại lạch bà lạch bạch chạy về bàn ăn.
“Cày ruộng đương lúc ban trưa…” Quý Ưu Trạch cầm vá gỗ múc một đống lại một đống cơm trong nồi vào trong tô.
“Từng giọt mồ hôi rơi xuống…” Quý Ưu Trạch cạo sạch cơm cháy trong nồi cơm điện.
“Có ai biết được cơm trêи bàn…” Quý Ưu Trạch bưng thức ăn trêи bàn lên, đổ từng dĩa từng dĩa vào trong tô.
“Từng hạt từng hạt biết bao cay đắng… ha ha, đi, xem ti vi thôi!” Ngâm xong thơ, sau khi đổ tất cả nước sốt trong đĩa thịt bò vào trong tô, lúc này Quý Ưu Trạch mới hài lòng bưng cái tô đi về phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Khang Tịch.
Khang Tịch vốn đang nói cùng với Thái Vân trêи máy tính, ngẩng đầu lên, sau khi thấy Quý Ưu Trạch bên cạnh, cả người khϊế͙p͙ sợ. Giống như băng từ bị kẹt.
“Ngại ghê, mình muốn hỏi một chút, rốt cuộc là mình đang yêu đương với người hay là với… heo?” Khang Tịch trợn tròn mắt. Tuy rằng thấy Quý Ưu Trạch ăn đồ ăn mình làm ngon như vậy, nàng rất vui vẻ. Nhưng mà, cái này, cái này cái này, có phần cũng quá khoa trương rồi!
Quý Ưu Trạch ho khan vài tiếng, nói: “Heo là bữa bữa đều phải ăn nhiều như vậy! Mình chỉ thỉnh thoảng ăn nhiều như vậy, cho nên nha, tất nhiên mình là người rồi!”
Giải thích như vậy rõ ràng có lý có chứng, làm cho người ta khó phản bác! Khang Tịch nghĩ, hình như cũng đúng.
“Cho nên, thiếu nữ, cưng không cần lo lắng đâu!” Quý Ưu Trạch trịnh trọng vỗ vai Khang Tịch, à ôi một tiếng, lại nuốt khối thịt bò cùng với cà rốt xuống.
Khang Tịch lại nhìn cô một cái, ngoài mặt nín không cười, sắc mặt đầy ghét bỏ, nội tâm cũng cười sắp nội thương.
Ngay sau đó, chương trình bắt đầu.
Người dẫn chương trình luôn biểu hiện rất sôi nổi, vài phút đã làm nóng toàn bộ bầu không khí.
Bạn một lời tôi một câu, thổi phồng Quý Ưu Trạch và Khang Tịch như hai cô tiên từ trêи trời bước xuống nhân gian, rốt cuộc cũng nói ra: “Bây giờ, xin mọi người cho tràng pháo tay mời hai vị… nữ thần biển sâu ra đây!”
Sau khi toàn trường quay reo hò, màu sắc ánh đèn trêи sân khấu lần lượt biến thành màu xanh đậm đồng nhất, lúc sau lại biến thành lớp màu xanh lam phong phú. Toàn bộ sân khấu bị phủ lên, phảng phất như thật sự ở dưới đáy biển.
Lụa mỏng trêи sân khấu lần lượt tản ra, vỏ sò lớn xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người, một đống đạo cụ trang trí sân khấu san hô rong biển. Trông rất đẹp.
Thật ra biên đạo múa cũng coi như là làm đủ bài tập về nhà. Bởi vì cuối bộ phim này là biển sâu, nên cố ý thiết kế đề tài như vậy.
Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều mặc quần áo màu xanh lam, nếu nói điểm khác nhau, cũng chỉ là kiểu dáng không quá giống nhau mà thôi. Bởi vì Khang Tịch mang giày cao gót, Quý Ưu Trạch lại mang giày đế bằng, nên chiều cao hai người xem ra cũng không cách biệt quá lớn.
Bên dưới ngọn đèn chuyển động, hai người cầm tay nhau xuất hiện trước mắt mọi người, giống như là mỹ nhân ngư.
Tóc hơi xoăn chảy xuống, lộ ra da thịt màu trắng không chút máu, dung mạo dịu dàng phối hợp với cánh mũi vểnh cao, môi anh đào hé mở. Khang Tịch khoát tay trong lòng bàn tay Quý Ưu Trạch, khoảnh khắc nhấc vạc váy đi ra, quả thực đẹp đến không chịu nổi.
Dù cho bây giờ Quý Ưu Trạch đứng yên bên cạnh Khang Tịch, vẫn bị ống kính quay lại giống như câu mất hồn phách người khác chạy mất.
Lúc này, ống kính cắt dời lên người Quý Ưu Trạch.
Vì tóc mái thật dài, nên thợ trang điểm làm mái xéo cho cô, không búi lên, mà hơi thổi xõa tung nhìn sơ qua rất tự nhiên. Chỗ hai phần ba đuôi tóc nhẹ ghim một miếng vải ren phấn, nhìn từ một góc độ lớn, có hơi xinh đẹp lại hơi tuấn tú.
Nơi đẹp nhất trêи người Quý Ưu Trạch, vẫn là cặp mắt và sống mũi kia. Hơi giống siêu mẫu, cho dù là mơ màng nhìn bạn, hay là khiêu khích nhìn bạn, hoặc giả là lạnh lùng nhìn bạn, đều rất có lực sát thương.
Việc ống kính cắt lên người cô, cô lại đang tràn ngập ý cười nhìn Khang Tịch. Lúc sau, hình như nhận ra gì đó, cô xoay đầu lại, nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn ống kính, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không có cố ý phóng điện, nhưng là có công lực lớn điên đảo.
Loại vẻ đẹp này, không giống với Khang Tịch, lại giống như độc dược mạn tính, một khi ngấm vào lòng người, sẽ rất khó giải tận gốc.
Khang Tịch nhìn thấy cảnh đó, không hiểu sao rất vui vẻ. Nhìn đi, đây là cô gái mà nàng thích, ánh sáng toàn thân từ trêи xuống dưới, còn rực rỡ hơn cả kim cương đó! Với lại cảnh này, thật sự rất tốt, giống như trong phim. Ánh mắt quá quấy nhiễu lòng người!
Khang Tịch cười híp mắt xoay người lại, muốn khen Quý Ưu Trạch một chút, kết quả nhìn thấy, Quý Ưu Trạch ngồi bên cạnh nhét một đống đồ ăn trong miệng, lúc này đang tìm nước uống trong cái ly trêи bàn.
Được rồi… chênh lệch giữa trước và sau ống kính, thật ra cũng rất lớn.
Khang Tịch không nói gì vỗ vỗ lưng Quý Ưu Trạch, rót ly nước, bưng lên cho Quý Ưu Trạch.
“Ăn ngon quá, đã quá!” Quý Ưu Trạch uống nước xong, vuốt cái bụng tròn vo, tựa lưng lên đệm sô pha, ợ một tiếng.
“Thật muốn quay lại cái dáng vẻ của cậu lúc này đăng ra ngoài. Thật là y như ông chú nào đó vậy.” Khang Tịch nói, lấy điện thoại ra.
“Đừng đừng!” Quý Ưu Trạch lập tức nhảy bắn lên tóm được điện thoại của Khang Tịch.
Trêи ti vi, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đang hát. Thật ra Quý Ưu Trạch hát khá rối, cho nên phần cô phụ trách tương đối đơn giản.
Phần quan trọng trong bài hát, đều giao cho Khang Tịch. Chẳng qua còn may là, hai người hợp xướng cảm giác vẫn rất tốt.
Không thể nói là âm thanh của tự nhiên, nhưng mà dù sao cũng không kém là được.
Ca khúc kết thúc, lại đến lúc người dẫn chương trình nói chuyện. Vì vậy Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đều vùi đầu lướt weibo.
Mở đề tài chương trình đêm nay, nhìn thấy một đống lớn bày tỏ.
Cọng giá đỗ nhỏ: “A A A đẹp đẹp đẹp! Đêm nay mấy người rong kinh rồi phải không?” Kèm theo là ảnh chụp màn hình Quý Ưu Trạch giương mắt nhìn camera.
WUHA: “Tôi muốn cong! Nói lại lần nữa, bà đây muốn cong! Khang Tịch và Quý Ưu Trạch, hai người các chị đúng thật là yêu nghiệt mà!”
Biển hoa màu trắng: “Một tập mở màn thật kinh diễm. Quả nhiên là bởi vì có Khang Tịch, nên trong nhà đài mới có thể chuyên chế như vậy sao? Chỉ có điều là thực sự làm cho thị giác người ta rất thưởng thức. Là bởi vì vũ đạo quá xuất sắc, hay là vì hai người Khang Quý quá đẹp? Nói chung là bộ phim lần này tôi nhất định sẽ đi xem.”
Hoa đào nở trong mộng: “Nhóm yêu thích cái đẹp đâu, đêm nay các người rong kinh chưa?!”
Kỵ sĩ của Tịch bảo: “Em mặc kệ, Tịch bảo bối chị câu mất trái tim em rồi, chị phải chịu trách nhiệm với em, chị phải kết hôn với em!”
Bởi vì chương trình phát sóng trực tiếp, nên nếu như không có ti vi, xem ra cũng không thuận tiện như vậy. Dù sao lên mạng xem trực tiếp, mạng hay bị tắt nghẻn đến vô nhân đạo.
Nên có một số bộ phận người trẻ tuổi sẽ chọn xem phát lại ngày hôm sau. Nhưng mà, nếu xem chương trình trực tiếp còn có thể tụ tập lại thảo luận, vốn cũng chính là người trẻ tuổi.
Đó là lý do mà các chủ đề trêи top vẫn chưa có nhiều thông tin. Có điều coi như là ở hiện tại, chỉ cần tìm kiếm sơ bất kỳ tên nào về Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, cũng sẽ nhìn thấy không ít người đang bàn luận về chương trình.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, đề tài này thật sự được lướt đến bùng nổ.
Hơn nữa, cho dù là xem lướt qua trang web nào, bên dưới trình duyệt sẽ trồi lên quảng cáo, đều là tin tức về việc Khang Tịch và Quý Ưu Trạch cùng sân khấu, chiếm chuyên mục nóng.
Có người chuyên cắt đoạn hình ảnh HD của hai cô làm thành album cho mọi người tải về.
Có người vẽ tranh châm biếm bốn ô vuông của hai cô đăng lên mạng.
Có người vẽ hình chibi của hai cô, còn tri kỷ tạo thành hình vuông, cho mọi người làm ảnh chân dung.
Hơn nữa, “Bạn rong kinh chưa?” cũng trở thành một câu thảo luận phổ biến.
Về phần, trong nhóm fan hâm mộ “Trạch Ưu đến cưới”, mọi người biểu hiện càng hạnh phúc không gì sánh được.
“Tôi có dự cảm, sáu tháng cuối năm năm nay lão Quý của chúng ta nhất định sẽ rất nổi tiếng!”
“Tất nhiên! Với lại phim của đạo diễn Vương, từ trước đến nay đều đảm bảo chất lượng mà. Kịch bản tốt với lại diễn xuất tốt lại còn đóng gói tốt, không có gì là không thể.”
“Không hổ là wuli* bé cùng nhau để cử khiêu vũ quảng trường, thật sự rất tốt!”
*Phát âm gần giống với uri (우리) của chúng ta trong tiếng Hàn.
“Tôi sắp kϊƈɦ động đến phát khóc rồi. Oa oa, lần đầu tiên, Quý Quý nhà chúng ta lên tìm kiếm nổi bật, phóng tầm mắt nhìn tới, hầu như đều là khen chị ấy. Tuy là vẫn có c*t chuột, nhưng đều bị che đi, oa oa, thật là cảm động!”
Con lật đật: “Đúng vậy nha, mọi người lần này đều bị cô ấy kinh diễm nhỉ?” Khang Tịch ngồi trong phòng hóa trang, nhịn không được cũng tham gia hỏi một câu.
Động vật theo mùa: “Đúng vậy đúng vậy! Tôi quyết định từ nay về sau nhất định sẽ càng cố gắng yêu chị ấy, ha ha!”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Ha ha! Có vài anti chết còn cố nhảy, nhưng mà không cần tôi ra tay. Rất nhiều người qua đường chuyển thành fan, sau đó tôi phát hiện, sức chiến đấu của thật nhiều người so với mình tôi ngon hơn nhiều!”
Lúc sau, Núi kia đem lòng yêu biển gửi đến một hình ảnh chụp màn hình.
Trêи ảnh chụp màn hình, một người tên là Sầu riêng hầm gà cách thủy ăn không ngon nói một câu: “Có phải mấy người không đem theo đầu óc không? Số kinh doanh tẩy trắng cô ta mấy người tưởng thật? Có cần thiểu năng như vậy không, bị người nắm mũi dắt đi? Những lịch sử đen tối đó của Quý tiểu thư, tôi chất đầy trong ổ cứng đây, mấy người ai muốn xem? Tôi gửi cho mấy người nè.”
Lời như vậy, lập tức khiến cho rất nhiều người bùng nổ. Nhất là người vừa chuyển vào con đường làm fan.
Doraemon: “Nói cứ như ông có đầu óc không bằng ấy, rõ ràng ngay cả phẩm chất con người cũng không có.”
Bé nữ cảnh sát bay trêи trời: “Ngại quá, trời sinh người xấu, là rửa không sạch.”
Khoảng cách một kilomet: “Ông @Sầu riêng hầm gà cách thủy ăn không ngon, xin hỏi chỉ số thông minh của ông đánh rơi ở lò mổ à? Tôi giúp ông nhặt lại, cho dù vỡ nát, nhưng vẫn làm phiền ông tự gắn lại, không nên làm loạn.”
Cô nàng ôm cá mực: “Vậy ông cứ đem phần cứng ra phơi khô gửi ra ngoài đi chứ sao.”
Sầu riêng hầm gà cách thủy ăn không ngon: “Ha ha. Tôi, dựa vào cái gì phải nhìn mấy người bệnh thần kinh như mấy người? Các người muốn xem? Tôi không cho các người xem.”
Ngu ngốc vứt bỏ tôi: “Ồ. ⊙ _ ⊙”
Đứng đắn nói bậy: “Ồ. ⊙ _ ⊙”
Đối diện có một Sadako: “Ồ. ⊙ _ ⊙”
…
Xem xong ảnh chụp màn hình Núi kia đem lòng yêu biển gửi tới, mọi người bên trong nhóm cười tươi như hoa. Chứng tỏ những fan mới này sức chiến đấu quá mạnh mẽ, với lại rất đáng yêu rất dễ thương.
“Nhóm gì, chọn cái gì…” Bên trong phòng hóa trang, Khang Tịch đã trang điểm xong chờ đến lúc chụp ảnh tạp chí lên nhóm nhìn rất hứng thú, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
Nàng rất hoảng sợ, nhìn lại, mới phát hiện thì ra là Thái Vân.
“Em làm gì thế? Trong lòng có quỷ? Sao mặt sợ đến trắng bệch thế?” Thái Vân hơi vỗ đầu vai Khang Tịch, ngồi xuống bên cạnh.
“Nào có.” Khang Tịch cười trả lời.
“Gần đây em trông không tệ nha, sắc mặt hồng hào, rốt cuộc có phải gặp chuyện gì tốt không?” Mắt Thái Vân cũng rất độc.
“Không có gì, chỉ là…” Khang Tịch nhìn lướt xung quanh, sau đó vẫy vẫy tay với Thái Vân.
Thái Vân tò mò xích lại gần bên cạnh Khang Tịch chờ nàng nói với mình.
“Em ha, mới không nói cho chị biết.” Nhưng mà, Khang Tịch cũng nhẹ nhàng cười, nói ra một câu như vậy.
Thái Vân nghe vậy liếc mắt, làm bộ muốn đánh nàng.
Khang Tịch cười đến nỗi nghiêng nghiêng ngửa ngửa. Lúc quay đầu, nhìn thấy lịch trình trêи bàn. Vì vậy, ánh mắt của nàng cũng trở nên chăm chú nghiêm túc.
Lập tức đến buổi công chiếu phim. Hy vọng có thể đạt được tiếng vang tốt. Loại đề tài này, nói như thế nào đây. Cho dù là quay không tệ lắm, cũng sẽ luôn có một đám trai thẳng ung thư gái thẳng ung thư* chạy tới chửi rủa.
*Nguyên văn: 直男癌, là một từ hay dùng trêи mạng bên Trung, đại khái là chỉ những người đàn ông luôn thấy không vừa mắt với những ý kiến, quan điểm, thẩm mỹ của người khác, luôn ảo tưởng cách nghĩ, thẩm mỹ của mình tốt. 直女癌 tương tự nhưng ngược lại với nam.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
93 chương
123 chương
73 chương