Nữ thần đụng phải nữ thần kinh
Chương 108
Sau khi thu dọn sạch sẽ hết mọi thứ, mẹ Quý nghĩ, không được, vẫn phải nói rõ chuyện này trước mới được. Nếu không, cứ kéo dài như thế cũng không phải cách hay.
Vì vậy, sau khi mẹ Quý đi ra từ toilet, thì làm mặt nghiêm túc đi đến phòng khách, giống như lão phật gia ngồi vững vàng xuống ghế sô pha.
Ba Quý đang cầm một con tôm hùm chơi trêи mặt đất. Con tôm hùm kia trông thật khỏe mạnh, tuy nói là trải qua đường xá xóc nảy nhưng sau khi đến nơi này vẫn chưa chết.
Ba Quý là một người đầy tính trẻ con, không nhịn được một lúc lại một lúc cứ đi nhìn. Lần này càng hay hơn, trực tiếp chuyển ra ngoài, đặt trêи sàn nhà, cầm chìa khóa chơi.
Mẹ Quý liếc mắt xoay ngược lại, tạm thời coi như không thấy.
“Dì nghe nói…”
“Ai ôi!” Lúc này, đột nhiên Quý Trường Tồn thét lên một tiếng, tiếng thét khiến mọi người đảo mắt nhìn qua. Vừa nhìn sang, mọi người liền phát hiện, không biết tại sao, ba Quý bị cái càng sống chết kẹp lấy.
Lúc này ba Quý sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đau đến xoay vòng vòng xung quanh. Mà con tôm hùm lớn kia, lúc cái kìm nới lỏng ra, càng vẫn duy trì bộ dáng giờ phút nào cũng cảnh giác công kϊƈɦ.
Khang Tịch lập tức lục túi của mình: “Chú, đến đây, con có thuốc.”
Sau khi mẹ Quý nghe thấy, nhìn cái túi trêи đùi Khang Tịch, nói: “Đồ vật của con, chuẩn bị đầy đủ tất cả à?”
Khang Tịch trả lời: “Quay phim quanh năm, tránh không được sẽ có nơi bị thương. Nên con chuẩn bị một chút, lúc nào quan trọng mới có tác dụng.”
“Đúng là biết chăm sóc bản thân, không tệ.” Mẹ Quý nói xong, lại liếc mắt nhìn Quý Ưu Trạch, mở miệng nói lớn tiếng: “Chẳng giống lão phế vật và tiểu phế vật nhà dì, đến giờ cũng không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt! Suốt ngày phá phách còn rất đắc ý nữa! Này này, Quý Ưu Trạch, con muốn trốn đi đâu hả? Mẹ nói con đó! Lần trước bị ong vò vẽ chích thành tượng binh mã con quên rồi à? Bà đây đi bệnh viện thăm con, cái giây phút mở cửa phòng bệnh vậy mà còn tưởng mình đi nhầm phòng con có biết không hả?!”
Quý Ưu Trạch đang chuẩn bị trốn lời lẽ công kϊƈɦ của mẹ Quý, bỗng chốc bị bắt tại trận, không thể làm gì khác hơn là vụt chuyển cái chân đang lặng lẽ đi ra ngoài về.
“Con đâu biết mình sẽ bị ong vò vẽ chích…” Quý Ưu Trạch gãi đầu lẩm bẩm, sau đó cầm tay cha mình xem xét nửa ngày, giúp khử trùng.
“Vậy tại sao Khang Tịch có thể mang nhiều thuốc như vậy? Con bé cũng không biết khi nào thì mình sẽ bị thương mà!”
Quý Ưu Trạch lập tức trả lời với đôi mắt long lanh: “Khang… cậu ấy… bởi vì cậu ấy là thần!”
Khang Tịch cũng không tự chủ mà lau mồ hôi. Thật ra mẹ Quý khá dữ, thật sự rất dữ. Tuy rằng không giống với kiểu hung dữ của Khang Cẩm Hoa, nhưng dù sao cũng vẫn rất dữ.
Khang Tịch không dám tưởng tượng, nếu như mình thật sự công khai không suy nghĩ kỹ càng thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên, biện pháp tốt nhất là cần phải đi từ từ, bước từng bước xoay chuyển thái độ của mẹ Quý với tình yêu đồng tính.
Sau khi xử lý vết thương xong, mẹ Quý vẫn còn tiếp tục giáo ɖu͙ƈ Quý Ưu Trạch và Quý Trường Tồn.
Sau một lát, đột nhiên mẹ Quý giơ nắm tay lên khẽ gõ gõ đầu mình, nói: “Vừa rồi tôi tính nói gì nhỉ?”
Nhưng mà một phút sau, mẹ Quý triệt để quên mất chuyện vừa rồi mình muốn nói là gì.
Bởi vì một phút sau, trong nhà họ Quý có người tới.
Người tới là một nhà hàng xóm ở sát vách. Người nam tên là Trần Hạo, người nữ tên là Dư Tiệp.
Thật ra hàng xóm này cùng với nhà họ Quý, từ trước đến nay như nước với lửa. Bởi vì bọn họ cũng coi như là đối thủ trêи phương diện làm ăn. Trong hai năm qua, không ít tranh chấp vì chuyện liên quan đến phương diện làm ăn.
Đôi vợ chồng họ Quý là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, còn hai vợ chồng hàng xóm, khi đó lúc bắt đầu làm ăn, là nhờ có cha mẹ hai bên gia đình chống đỡ phía sau. Nhà họ Quý coi thường nhà họ Trần dùng tiền trong nhà. Nhà họ Trần thì nghĩ nhà họ Quý chỉ là một nhà giàu mới nổi không có thẩm mỹ không có tố chất.
Nhưng khiến Trần Hạo và Dư Tiệp không biết làm sao chính là, gần đây không biết con gái và con trai bọn họ lấy phong trào đâu ra, mà gần đây thích Quý Ưu Trạch điên cuồng.
Cũng bởi vì hâm mộ ngôi sao, nên mua một đống vật phẩm xung quanh người Quý Ưu Trạch.
Trần Hạo và Dư Tiệp im lặng hết sức với điều này. Bọn họ mong muốn con cái mình lớn lên là người làm việc lớn. Nhưng bây giờ đều hâm mộ ngôi sao thì ra thể thống gì? Hâm mộ ngôi sao có thể có tác dụng gì? Không chỉ không thể kiếm ra tiền, hơn nữa còn phải bỏ tiền ra!
Nhưng mà hai người con muốn qua, nên bọn họ cũng đành phải đi theo.
Hai người con đều rất lễ phép chào hỏi với ba Quý và mẹ Quý: “Chào chú chào dì ạ!”
Chào hỏi xong sau đó ngồi xuống, hai người con đều nhìn thấy Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, lại còn cúi đầu thì thầm khe khẽ.
Mặc dù nói là hàng xóm, nhưng Quý Ưu Trạch cũng không giáp mặt với bọn họ nhiều. Chỉ nghe nói là sinh viên, nhưng mà cũng sắp ra ngoài xã hội rồi. Bởi vì lúc Quý Ưu Trạch quay về, hai người con hoặc là không ở đây hoặc là tham gia học thêm, nên cơ hội có thể thấy được rất ít có.
“Đẹp quá à, anh, làm sao đây? Thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi em sắp hít thở không thông rồi.” Người em gái cầm lấy cánh tay anh mình, nhỏ giọng nói.
Dư Tiệp cười, quan sát toàn thân mẹ Quý một phen, sau đó mở miệng: “Nghe nói con gái hai vị đã về, hai đứa con của em muốn đến thăm, nên đến quấy rầy.”
Hừ, chuyển vận nhiều tiền hơn nữa thì sao? Nhìn đồ bà ta mặc, đồ rách gì vậy, thẩm mỹ gì thế. Nhà giàu mới nổi. Giọng nói trêи miệng Dư Tiệp rất dịu dàng, nhưng trong lòng lại nghĩ một tình cảnh khác.
Ba Quý hút thuốc, cau mày trả lời: “Cũng phải, cũng không biết con gái tôi có chỗ nào tốt, mà một đám thanh niên đều thích, chúng tôi cũng thật là, được thương yêu mà lo sợ đây.”
Quý Ưu Trạch vẫn không biết cha mẹ mình và hàng xóm này không thân thiết, ngồi đó lại mắc chứng xấu hổ. Mặc dù Khang Tịch không biết quan hệ của bọn họ đến cùng là ra sao, nhưng theo tình hình trước mắt, lại nhìn vẻ mặt của mọi người, nàng cũng đoán được vài phần.
“Bởi vì chị Quý Ưu Trạch thật sự rất tuyệt ạ, mọi người trong trường bọn con, rất nhiều rất nhiều người thích chị ấy ạ! Còn cả chị Khang Tịch nữa!” Người em gái bất chợt mở miệng, hoàn toàn không khống chế được sự kϊƈɦ động của mình, khiến cho giọng điệu khi nói ra lên rất cao.
Nghe được lời này của cô gái, ba Quý và mẹ Quý đều vui mừng cười híp mắt.
Trị số khó chịu của hai người Trần Hạo và Dư Tiệp thoáng tăng lên rõ ràng.
Dư Tiệp suy nghĩ một hồi, cười xấu hổ, nói: “Cũng phải, con nít bây giờ khác chúng ta khi đó. Cái tuổi của chúng ta khi đó, chỉ biết một lòng học bài. Không có tâm trạng đi làm những chuyện bừa bãi khác.”
Những lời này của Dư Tiệp, lập tức trêu chọc lên khói lửa chiến tranh.
Đây là ý gì? Có ý gì? Không phải đang cố tình gây chuyện sao? Những chuyện bừa bãi? Thích Quý Ưu Trạch tương đương với chuyện bừa bãi?!
Mẹ Quý thoáng chốc ngồi không yên.
“Đúng vậy, thời đại đó của chúng ta, phần lớn mọi người đều cứng nhắc như vậy. Mấy suy nghĩ chết này không được. Toàn quy tắc, không biết nhìn nhiều thứ khác, chỉ biết liều chết đi học. Cho nên, không biết đã có bao nhiêu người bỏ mình trong những khuôn sáo đó. Con người, cần phải tiếp xúc nhiều sự vật mới mẽ hơn. Cô xem con nít bây giờ, đừng thấy tuổi còn nhỏ, toàn là đám nít ranh tinh quái không. Cô nói bọn nó chơi bời lêu lổng cũng không đúng, có bao nhiêu đứa nhỏ mười tám mười chín tuổi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi đấy? Với lại người kiếm được rất nhiều tiền cũng phải số ít. Đừng nói bọn nó suốt ngày dính với internet không làm được gì, bao nhiêu người cũng là phát hiện cơ hội làm ăn từ trong đó. Ôi ôi, về điểm này, những đồ cổ như chúng ta, hẳn là nên học hỏi nhiều một chút.” Lúc mẹ Quý nói, không chỉ có vẻ mặt thoạt nhìn rất công kϊƈɦ, hơn nữa còn bổ sung thêm động tác tay.
Nên bộ dáng thật giống như là rất khó chống đỡ được.
Dư Tiệp nghe xong, nửa ngày cũng không trả lời lại một câu. Trong lòng bà ta lặng lẽ dán nhãn mác Người đàn bà chanh chua không có tu dưỡng lên mẹ Quý.
Lúc sau, Dư Tiệp quan sát mẹ Quý từ trêи xuống dưới một lần, đột nhiên nói: “Chị à, vòng tay này nhìn đẹp thật. Em cũng thích vòng tay, chị nhìn xem, em cũng mua đây, cái này của em là hiệu M&C đó.”
Lúc đuôi mắt Dư Tiệp phát hiện vòng tay trêи tay mẹ Quý, không khỏi cười khoe một phen, sau đó còn cố ý giơ tay mình ra, lắc lắc vài cái trêи không.
Vòng tay trêи tay mẹ Quý, bà ta biết nhãn hiệu đó, đồ trong đó đắt nhất cũng không quá mười ngàn tệ. (~34 triệu VNĐ)
“Vòng tay M&C này, đẹp lại trang nhã. Là sản phẩm vật báu trong tinh phẩm ở trong nước. Giá cả mắc tiền một tí, hai đứa nhỏ các con đó, nhất định phải học nhiều vào, nếu không sau này ngay cả một vòng tay M&C cũng không mua nổi, vậy coi như quá mất mặt rồi. Cũng như cái trêи tay mẹ đây, là bản có số lượng hạn chế, toàn quốc chỉ bán hai mươi cái, tốn của mẹ hơn trăm ngàn tệ đó.” Lúc Dư Tiếp nói chuyện, vẫn không quên dùng khóe mắt liếc liếc đôi vợ chồng họ Quý.
Khang Tịch ngồi một bên, ngồi vậy thôi mà đã cảm thấy sắp ngủ gật.
Nàng luôn không thể nhấc nổi chút hứng thú nào với những người khoe giàu. Chỉ cảm thấy tẻ nhạt.
Còn Quý Ưu Trạch và đôi anh em kia, vẫn xấu hổ dưới bầu không khí quỷ dị như vậy.
Mẹ Quý nghe xong, giơ tay lên nhìn vòng tay trêи tay mình, tức không nén nổi. Giá trị tiêu dùng không giống nhau mà thôi, bà không biết người đàn bà Dư Tiệp này khoe khoang trang sức gì, có gì tốt mà đắc với ý! Đợt trước con số bà quyên góp cho khu vực khó khăn còn hơn thế nữa, bà làm việc tốt còn chưa đắc ý vớ vẩn như thế nữa là?
“Mua một cái vòng tay nát mấy trăm ngàn? Cô điên rồi?” Tính tình mẹ Quý không được tốt. Ai cứng với bà, bà sẽ cứng trở lại.
“Vòng tay nát?” Dư Tiệp vừa nghe đến ba chữ này, trong nháy mắt cả người không xong, tay đỡ ngực mình, cảm giác giống như là sắp chết như nhau.
Mẹ Quý vẫn ở bên cạnh nói linh tinh: “Cái vòng tay xấu xí kém thế mà đắt như vậy, giá cả đồ vật bây giờ đúng là ngày càng không hợp thói thường mà!”
Chồng Dư Tiệp thấy thế, vội vàng kéo vợ mình đi ra ngoài, vừa đi vừa ngoắc ngoắc hai đứa con của mình, nói: “Tôi vừa nhớ ra một chuyện vẫn chưa xử lý xong, vậy nên về trước, lần sau gặp lại! Ha ha, vậy, Quý tiểu thư, Khang tiểu thư, tôi ở đây hy vọng sự nghiệp hai người thuận buồm xuôi gió!”
Sau khi hai người con xấu hổ hơn nửa ngày cuối cùng chỉ có thể mỉm cười với Quý Ưu Trạch và Khang Tịch một cái, nói mong đợi tác phẩm sau này của các cô, rồi xám xịt đi về.
Sau khi ra cửa, hai người con không hề nói chuyện với cha mẹ mình. Vốn đã nói là đến ngồi một chút, tiếp xúc gần gũi với thần tượng. Kết quả bọn họ nhất định muốn đi chung. Đi chung thì không nói, lại còn khoe khoang vòng tay.
Vốn phải là chuyện vui, cứ vậy mà bị phá hỏng, ai vui vẻ được?
Mà lúc bọn họ đi rồi, mẹ Quý vẫn không nghĩ ra được lúc trước mình muốn nói gì với Khang Tịch, chỉ vuốt ngực mình nói: “Tức chết tôi rồi, đúng là tức chết tôi mà! Ông nói xem cái người đó là thứ gì vậy? Sao lại mắt chó coi thường người khác thế? Chỉ dựa vào số tiền kiếm được không ít của bọn họ, còn cha mẹ hai nhà có nhiều tiền thì sao? Cha mẹ bọn họ có tiền thì thế nào, cũng không phải bọn họ kiếm được! Bọn họ có thể phát triển thành bộ dạng như bây giờ, là dựa vào cha mẹ bọn họ, hai ta còn không dựa vào ai đây, đúng không?! Hai ta đây mới là trâu đúng không!?” Mẹ Quý kϊƈɦ động chỉ về phía cửa xì một tiếng khinh thường.
Khang Tịch ở một bên nhìn thấy vậy, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Quý Ưu Trạch lại có cá tính như thế.
Dễ bị kϊƈɦ động là di truyền từ mẹ cô. Thích ăn, không chống cự lại được mê hoặc của đồ ăn, là di truyền từ cha cô.
“Dì đừng tức giận. Chúng ta không tính toán với bọn họ. Cả đời người, nếu như sống tệ đến nỗi phải khoe đồ của mình quý báu cỡ nào để chứng minh giá trị của mình, thì đúng là chuyện rất đáng thương.” Khang Tịch nói rồi bưng ly nước qua, đặt vào tay mẹ Quý.
Mẹ Quý vừa nghe vậy, nhận ly nước uống một ngụm, vội nói: “Đúng vậy! Ôi bảo bối thật hiểu dì! Dì chỉ không hiểu, nếu con thích mua những thứ đó thì mua, mua rồi con thường thích khoe thì cứ khoe, ai cấm con. Nhưng mà làm mấy cái kiểu đó trước mặt dì, dì có thể không tức giận sao? Giá trị quan không giống nhau hiểu không chứ đúng không? Thứ đồ nát đó ai không mua nổi chứ?”
“Dì không muốn mua thì sao? Dì cảm thấy vòng tay trêи tay dì rất trào lưu, thì dì mua, không được sao? Vòng tay cô ta nhìn là biết đồ cổ, dì lại không có sở thích sưu tầm đồ cổ, dì không mua thì sai à? Ha cái người này đúng là…”
“Vâng, con hoàn toàn ủng hộ với ý kiến của dì.” Khang Tịch nói rồi lại đi vòng qua vỗ một cái lên vai mẹ Quý, nhưng lại âm thầm lo lắng, những nhãn hiệu xa xỉ nàng mua tới đó, làm sao để tặng được đây?
Thật ra, nàng cũng không phải nhắm vào hàng hiệu, chỉ là cảm thấy rất hợp với mẹ Quý nên mua.
“Dì thấy túi xách LV rất xấu, dì thấy cái gì mà WC kia của cô ta cũng rất xấu!”
“Là M&C…”
“Dì mặc kệ, thế nào cũng xấu!”
“Vâng, phải…” Khang Tịch lại nhìn cái túi mà mình đặt trong góc phòng vẫn chưa lấy ra. Bây giờ mẹ Quý đang bực bội, làm sao mới tặng cho được đây?
Suy nghĩ một chút, tự nhiên Khang Tịch cười nói: “Nhưng mà, chủ yếu vẫn phải nhìn khí chất người ta. Khí chất không tốt, mua cái gì dùng cái gì, thoạt nhìn cũng không ra làm sao. Nhưng mà khí chất tốt, thì không dùng cái gì, đều rất đẹp. Theo như con biết thì có một số đồ trang sức hoặc trang phục hạng sang lúc mới nhìn không đẹp, nhưng mà vừa mặc lên người thì vô cùng đẹp. Chẳng qua điều kiện tiên quyết là để mặc chúng phải là người có khí chất mới được.”
Mẹ Quý suy nghĩ một lúc, cũng tỏ vẻ đồng ý: “Dì cũng là người làm trang phục, đương nhiên biết đạo lý này! Mặc dù không phải làm quần áo và trang sức cao cấp gì, chỉ là loại quần áo người bình thường hay mặc mà thôi.”
Khang Tịch nói tiếp: “Cho nên, vị phu nhân vừa rồi là vì khí chất không tốt, nên cho dù ăn mặc xa xỉ thế nào đi nữa cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà dì thì khác, con dám chắc nếu như dì mang vòng tay kia, nhất định sẽ đẹp hơn bà ấy.”
Mẹ Quý nghe vậy, trêи mặt vốn còn đang căng thẳng, dần dần nổi lên nụ cười đắc ý nho nhỏ.
Mẹ Quý thấy xấu hổ, ngại ngùng giơ tay lên sờ sờ mặt mình: “Phải ha ha… nào có nào có, dì làm gì có khí chất gì đâu…”
Khang Tịch tiếp tục đặt bẫy: “Thật đấy ạ, dì đó, khuôn mặt dì trông chính là trời sinh thích hợp với mặc hàng hiệu. Không tin, con giúp dì trang điểm một chút, dì tin ngay.”
“Nhưng mà… cái tên thùng cơm kia nói trong mắt ổng dì mặc gì cũng giống nhau! Vốn là, vốn là trước đây dì cũng rất thích chơi đùa những thứ này, nhưng mà bị ổng đánh giá một cái như vậy, dì không có tự tin nữa!” Mẹ Quý nói xong, liếc mắt nhìn ba Quý khinh bỉ.
Quý Trường Tồn chỉ có thể cầm tay Quý Ưu Trạch nói: “Con gái à, khó lắm mới về được một chuyến, chúng ta vào sân chơi ván cờ đi.”
Quý Ưu Trạch gật đầu: “Vâng!”
Trước khi ra ngoài, Quý Ưu Trạch lại nhìn về phía mẹ mình và Khang Tịch. Cô không thể không thừa nhận, chị Tịch đây tâng bốc thật đúng là có tiếng lại trơn tru, tuyệt hết sức!
Sau khi Quý Ưu Trạch và Quý Trường Tồn rời đi, Khang Tịch liền cầm lấy mấy cái túi trong góc phòng, đi vào phòng ngủ cùng với mẹ Quý.
“Những cái này… con xách theo gì vậy?” Mẹ Quý cẩn thận bước đi, tò mò nhìn xem. Lúc trước khi Khang Tịch và Quý Ưu Trạch vào nhà, bà đang ở phòng bếp, nên vốn không thấy những thứ này.
Khang Tịch mỉm cười: “Lúc con đi dạo ở ngoài, nhìn thấy, lúc đó cảm thấy rất thích hợp với dì, nên mua ạ.”
Lúc hai người vào phòng ngủ, Khang Tịch bắt đầu giúp mẹ Quý thay đổi ngoại hình.
Không thể không nói ánh mắt của Khang Tịch rất tốt, hơn nữa còn đôi tay kia, khéo léo đến thật sự không thể khéo hơn.
Thành thạo trang điểm cho mẹ Quý như biến thành người khác. Cao quý, tao nhã, trang nghiêm. Lúc sau, Khang Tịch còn giúp bà thay đổi trang sức trang nhã.
Mẹ Quý cũng có rất nhiều gợi ý nhỏ, hơn nữa những đề nghị gì đó nhiều vô kể. Ví dụ như “số màu của phấn lót này dì thích nhất số XX”, chẳng hạn như “dì thấy lông mày dì sửa một chút rất có tinh thần đó!”, lại còn thí dụ như “con thấy dì kéo phần vai áo này xuống dưới, có phải càng đẹp hơn không? Ha ha ha!”
Giống như là cô bé chơi trò chơi thay đổi quần áo, hai người chơi vui đến quên trời đất.
Mẹ Quý cũng mới phát hiện, thì ra người già đầu như mình, lúc chơi những trò chơi thiếu nữ này vẫn thấy rất thú vị.
Khang Tịch ở trước mặt đang giúp mình làm tóc. Làm được một lúc, Khang Tịch sẽ nhìn vào mình, cười một cái.
Nào là dịu dàng. Nào là hiền huệ. Nào là xinh đẹp. Nếu như là con gái mình, vậy thì càng tốt hơn.
Nghĩ như vậy, mẹ Quý bỗng nhớ tới lời lúc trước mình muốn hỏi.
“Dì xem, có phải rất đẹp không ạ?” Lúc này, bà bị Khang Tịch kéo đến trước gương.
Mẹ Quý trong gương, mặc một chiếc váy liền áo màu xám đen phong cách. Áo trễ vai, thắt lưng phần eo cột thành nơ bướm, đầu tóc hơi búi lên, trêи lỗ tai đeo hai khuyên tai tao nhã đầy phong phạm, gương mặt hơi bôi phấn trang điểm, thoạt nhìn lại có chút cảm giác như cô gái trong phim nước ngoài.
Mẹ Quý gật đầu, vui vẻ xoay thân dưới.
Nhưng mà sau khi vui vẻ, những lời bà muốn nói lúc trước với Khang Tịch thì làm sao đây, bà phát hiện mình có chút không thể nói thành lời.
Hay là, hay là hai người con gái chơi khá thân với nhau mà thôi! Nhìn đi, Khang Tịch đối với ai cũng tốt như vậy, làm bạn với con gái tốt như vậy, tất nhiên không kỳ quái nha! Cái tên Khang Cẩm Hoa này, nhất định là bệnh đa nghi quá nặng rồi! Nhất định là vậy!
Ở bên kia, Quý Ưu Trạch và cha mình mở đèn trong sân lên, sau đó ngồi vào chỗ chơi cờ tướng. Quý Trường Tồn có một sở thích, là chỉ cần trời đẹp thì muốn chơi cờ, cho dù là cờ vua hay là cờ vây, đều thích ở dưới sân. Ông nói dáng vẻ như vậy, tư duy sẽ phát huy theo gió, tìm ra được càng nhiều đường đối kháng hơn.
Sau khi xuống được một lúc, Quý Trường Tồn giương mắt nhìn Quý Ưu Trạch, sau đó nói: “Chuyện của các con, thật ra ba biết rồi.”
Quý Ưu Trạch không rõ: “Dạ?”
“Thì mấy hôm trước, cha con bé Khang Tịch tới, từng nói với chúng ta.”
Quý Ưu Trạch cầm một con Tốt chậm chạp không buông xuống, chỉ giữ trêи không hỏi: “Nói gì ạ?”
Trong lòng cô nhảy nhót, nhảy ngày càng nhanh, cảm giác chính mình sắp xong đời rồi.
Quý Trường Tồn nhìn Quý Ưu Trạch, không di chuyển hỏi: “Thì chuyện yêu đương của hai người các con đó. Để cho chắc chắn, ba chỉ muốn hỏi một chút, lời Khang Cẩm Hoa nói, là thật hay giả?”
Quý Ưu Trạch siết chặt con Tốt kia nửa ngày, trêи trán toát mồ hôi. Trong đầu nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào.
Phủ nhận sao? Hay là gật đầu?
Lần đầu cô phát hiện ra, mình căn bản không thể đoán ra được suy nghĩ của ba mình.
Rõ ràng xung quanh có gió thổi qua, nhưng mà Quý Ưu Trạch lại cảm thấy sau lưng đang nổi lên đầy mồ hôi lạnh.
Cắn cắn môi, cô muốn nói gì đó, nhưng mà lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Quý Trường Tồn yên lặng nhìn con gái mình. Ánh mắt như vậy, khiến người ta không nhìn ra được đến cùng là ánh mắt như thế nào.
Nói là nghiêm khắc thì không giống. Nói là hung dữ cũng không giống. Nói là thất vọng lại không đúng.
Quý Trường Tồn lại hỏi một lần nữa: “Nói một chút xem, rốt cuộc hai người các con có quan hệ gì? Ba là ba con, ba muốn biết.”
Lòng bàn tay của Quý Ưu Trạch đổ đầy mồ hôi.
Cô ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, vẫn như cũ nín thở không nói gì.
Qua một lúc lâu, cũng không biết vì sao, cô như bị quỷ thần sai khiến gật đầu.
Quý Ưu Trạch gật đầu một cái: “Không sai… ông ấy… ông ấy nói, là thật.”
Quý Trường Tồn nghe xong cũng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vẫn là ánh mắt như cũ…
Quý Ưu Trạch nhắm hai mắt lại. Lúc này đây, cô cảm giác như mình thật sự xong rồi.
Đột nhiên cô mở mắt ra, nói: “Sau đó, sau đó còn cái gì sau đó nữa, dù thế nào con cũng muốn cưới cậu ấy về, sống với nhau cả đời!”
Quý Trường Tồn nghe vậy, vứt cờ tướng xuống một bên vang lên một tiếng lạch cạch, đứng dậy hai tay giơ lên không trung.
Quý Ưu Trạch cho là mình sẽ bị nhéo lỗ tai, sợ đến nỗi rụt cả người lại.
“Hy vọng sau này khi con đối mặt với nghi vấn của người khác, cũng có thể dũng cảm như hôm nay.” Quý Trường Tồn thu tay về, vỗ một cái trêи không, xoay người nhìn hoa trong sân.
Quý Ưu Trạch đã sợ đến nỗi muốn tan vỡ từ sớm. Nghe được lời đó của Quý Trường Tồn, cảm giác ba hồn bảy vía vẫn còn dạo bộ bên ngoài, hoàn toàn không thể tự kiềm chế suy nghĩ, chỉ có thể run rẩy hỏi: “Ba à, ý, có ý gì?”
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
93 chương
123 chương
73 chương