Type: nammoi “Trùng hợp quá.” Vụ Mang Mang xưa nay là một người bạn gái cũ rất có phong độ, có bị đá bao lần rồi, lúc nhìn thấy bạn trai cũ đều có thể giữ được nụ cười thục nữ. Lần trước gặp nhau ngoài tiệm sườn là do quá bất ngờ, cũng là lần đầu tiên nên không chuẩn bị tâm lý, lần này thì tốt hơn nhiều. Lộ Tùy không quay đầu, nhạt nhẽo đáp một chữ: “Ừ.” Vụ Mang Mang nhìn phần gáy lạnh nhạt của Lộ Tùy, cũng không nói gì nữa. Sau nửa năm, Vụ Mang Mang nhìn bóng lưng trước mặt chỉ cảm thấy bần thần, cô thực sự từng yêu đương với Lộ Tùy ư? Bây giờ nghĩ lại sao thấy như ảo giác vậy? Sự lạnh nhạt của người ấy cứ như là lạnh nhạt đến tận xương tủy. Kiểu lạnh lùng của Thẩm Đình là một ánh mắt có thể khiến bạn đông cứng thành băng. Còn kiểu lạnh nhạt của Lộ Tùy thì giống như trong mắt anh, bạn chỉ là một giọt nước trong hàng tỷ tỷ giọt nước biển, bạn hoàn toàn không nổi bật lên được. Vụ Mang Mang thất thần một lúc, bi kịch là quên nhấn nút thang máy, kết quả là theo Lộ Tùy lên tầng 11. Tầng 11 là phòng bệnh SVIP(*), sếp Vụ chỉ có thể ở tầng bảy, dù ông có tiền cũng không được, kiểu bệnh viện như thế này rất phân biệt đẳng cấp, có tiền cũng không cho ở, phải giữ lại phòng, lỡ như có vị đại gia nào đó bị tai biến mạch máu não thì cũng không đến nỗi hết phòng. (*) Super VIP. (ND) Vụ Mang Mang khi nhìn thấy chữ số latinh “11” chói mắt trên màn hình mới sực tỉnh, tệ thật! Lộ Tùy ra khỏi thang máy, lướt nhìn thấy Vụ Mang Mang đang bấm số “7”, khóe môi anh cong lên, tiếp tục đi thẳng. Nụ cười này Vụ Mang Mang đã nhìn thấy. Trong lòng cô như có vạn con thần thú chạy qua, đúng là hiểu lầm rồi, cô hoàn toàn không phải là còn tình cảm gì cả đâu? Cũng không phải vì muốn ngắm anh thêm một giây mới không bấm nút, được chưa? Có điều với sự tự tin và tự luyến của Lộ Tùy, Vụ Mang Mang cảm thấy bất kỳ lời giải thích nào cũng đều vô dụng. Trong mắt Lộ Tùy, chắc cô đã được liệt vào loại tiện nhân giả tạo, bản thân đòi chia tay lại lưu luyến, hối hận. Mới ăn trưa xong thì bà Liễu đến thay ca cho Vụ Mang Mang, buổi chiều cô và Đỗ Vân Đào có hẹn, tuy Vụ Mang Mang không muốn đi nhưng người trung gian của Đỗ Vân Đào liên hệ trực tiếp với bà Liễu, cô đành giơ tay đầu hàng. Trước khi đi, bà Liễu còn giúp Vụ Mang Mang hẹn người đến trang điểm, làm tóc. “Có cần trang trọng thế không?” Vụ Mang Mang không hiểu. Liễu Nhạc Duy trừng mắt: “Chẳng phải mày nói muốn giới thiệu người ở thành phố A hay sao? Hẹn chiều mai rồi đấy, nhà của họ có sản nghiệp ở đây lẫn ở A, kết hôn rồi tùy hai đứa muốn ở đâu thì ở.” Vụ Mang Mang lườm bà: “Con đã có bạn trai rồi, hôm nay đi gặp Đỗ Vân Đào cũng là để nói rõ với anh ta.” Bà Liễu không hề để tâm: “Mày cũng nói rồi, chỉ là bạn trai mà.” Vụ Mang Mang câm nín, tiêu chuẩn đạo đức của bà Liễu vốn không cao, cho nên con cái bà sinh ra thì tiêu chuẩn đạo đức cũng chẳng ra sao. Đang nói chuyện thì có người gõ cửa, Vụ Mang Mang tưởng là y tá, kết quả người bước vào lại là Bành Trạch. Chính là vị trợ lý đặc biệt của Lộ Tùy. Liễu Nhạc Duy khi nhìn thấy Bành Trạch thì ngay lập tức quay lại nhìn Vụ Mang Mang. Vụ Mang Mang thầm chửi thề trong bụng, sau đó cười tươi bước lại: “Bành Trạch, sao anh tới đây?” Trong tay Bành Trạch cầm bó hoa và giỏ hoa quả: “Lộ tiên sinh bảo tôi biếu chút đồ, đến thăm Vụ tiên sinh.” Thăm hỏi bệnh nhân cũng chỉ vài câu, xong xuôi Bành Trạch cáo từ ra về, thời gian ở đó không quá ba phút. Liễu Nhạc Duy kéo Vụ Mang Mang chuẩn bị ra ngoài lại: “Chuyện gì thế hả? Con và Lộ Tùy...” “Con và anh ấy chia tay hòa bình, có phải kẻ thù đâu, anh ấy biết sếp Vụ bị tai nạn, biếu chút hoa quả là lễ nghĩa bình thường mà?” Vụ Mang Mang nói một câu dập tắt sự hưng phấn trong mắt bà Liễu. “Xì.” Liễu Nhạc Duy hậm hực trừng mắt nhìn Vụ Mang Mang, thực ra bà cũng không hy vọng Vụ Mang Mang có thể tiếp tục tiền duyên trước đó với Lộ Tùy. Bây giờ bạn gái của Lộ Tùy là cháu nội bảo bối của nhà họ Triệu, đó là đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh mà. Buổi tối khi Vụ Mang Mang và Đỗ Vân Đào ăn cơm, cô định đi thẳng vào chủ đề, nói rằng yêu xa không đáng tin cậy, nào ngờ Đỗ Vân Đào lại tiên hạ thủ vi cường: “Mang Mang, anh đã thiết kế một game nhỏ cho em đấy.” Lời Vụ Mang Mang định thốt ra, cuối cùng phải nuốt vào. Bao năm nay Vụ Mang Mang đã gặp không ít người theo đuổi, nhưng chưa từng có ai thiết kế riêng một trò chơi cho cô bao giờ. Con gái mà, thích kiểu độc nhất vô nhị thế này. “A, em xem thử.” Game mà Đỗ Vân Đào thiết kế cho Vụ Mang Mang là một game trí tuệ, có tất cả chín mươi chín cửa, chủ đề câu chuyện là một cô công chúa xinh đẹp vô cùng (hình đại diện là gương mặt Vụ Mang Mang đã được vẽ theo kiểu manhua) trải qua bao khó khăn vất vả, cuối cùng cũng cứu được anh hùng. Vụ Mang Mang thử chơi hai cửa, đúng là rất thú vị, khiêu chiến với IQ của bạn, nhưng lại không khiến bạn quá thất vọng về IQ của mình. “Thế nào?” Đỗ Vân Đào hỏi vẻ lấy lòng. Vụ Mang Mang lấy đồ của người ta nên mềm lòng đi nhiều. Có thể nhận ra game này đã tốn rất nhiều tâm huyết của Đỗ Vân Đào. “Thật sự thiết kế cho mình em hả? Không phát hành cho người ta chơi sao?” Vụ Mang Mang nhìn Đỗ Vân Đào. “Ừ, không bao giờ cho người khác. Đợi em qua hết các cửa thì anh sẽ xóa bỏ bản chính bên máy anh. Cửa cuối cùng qua được rồi sẽ có một chiếc rương kho báu, bên trong là một sự bất ngờ lớn cho em.” Đỗ Vân Đào cười bảo. Thế là suốt bữa cơm Vụ Mang Mang chỉ toàn chơi game. Trong lúc đó, Vụ Mang Mang còn mở Weibo một lần, tài khoản cô đăng nhập là tài khoản phụ tên “Năm cành hồng hạnh”, chụp màn hình game lại rồi đăng lên: Đây là game mà anh ấy thiết kế cho riêng mình tôi, độc nhất vô nhị, (*^_^*) hihi... Tài khoản này không mấy khi đăng bài nên người theo dõi cũng ít đến đáng thương, chỉ vẻn vẹn năm người mà thôi. Mà nếu bạn có mắt thấu thị thì có thể nhìn thấy Vụ Mang Mang còn rất nhiều tài khoản phụ khác, lần lượt tên là “Một cành hồng hạnh”, “Hai cành hồng hạnh”, “Ba cành hồng hạnh”... cho đến “Chín cành hồng hạnh”. Trên Weibo của “Ba cành hồng hạnh”, bài đăng mới nhất là: “Đêm Giáng sinh, anh ấy đặc biệt từ nơi khác đến, cùng tôi nghe tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Còn có sợi dây chuyền rất đẹp và bánh kem Noel ngọt ngào.” Sau đó còn có một tấm hình, chính là sợi dây chuyền lọ nước hoa mà Ninh Tranh tặng cô. Trên Weibo của “Hai cành hồng hạnh”, cô viết: Ngay đến bạn bè của tôi cũng chăm sóc chu đáo, giảm 50% đúng là ưu đãi cực lớn. Trên Weibo của “Một cành hồng hạnh”, cô lại viết: Mỗi ngày đều có người mang bữa sáng đến, quãng thời gian này thật hạnh phúc quá! Trên Weibo của “Chín cành hồng hạnh”, cô viết: Thật là người kỳ lạ, tự dưng nói người khác không xứng với tôi. Trên Weibo này chỉ đăng một tin, tạm thời vẫn chưa ai theo dõi. Vụ Mang Mang thoát ra khỏi Weibo, che giấu bí mật trong bóng tối của mình xong, cô bắt đầu tiếp tục chơi game. Ăn xong, Đỗ Vân Đào đưa Vụ Mang Mang đến bệnh viện: “Anh lên thăm bác trai nhé.” Đôi mắt Vụ Mang Mang lúc này mới rời khỏi màn hình điện thoại một cách miễn cưỡng, ngước lên nói: “Không cần đâu, không cần đâu.” Đỗ Vân Đào rất kiên quyết, đây là cơ hội rất hiếm có để lấy điểm với người nhà cô mà. Vụ Mang Mang từ chối mãi, nhưng khi cô vào phòng bệnh thì thấy Đỗ Vân Đào xách giỏ hoa quả, gõ cửa phòng. Vụ Tùng và Liễu Nhạc Duy cũng khá hài lòng về anh ta, Đỗ Vân Đào ngồi nửa tiếng, xem như đã gặp phụ huynh. Vụ Mang Mang đưa Đỗ Vân Đào xuống lầu, đang định chia tay thì thấy Lộ Lâm bước xuống từ chiếc xe đối diện. “Mang Mang.” Lộ Lâm gọi. “Chị Lộ Lâm.” Lộ Lâm bước nhanh lại, ánh mắt đảo một vòng trên người Đỗ Vân Đào rồi cười hỏi: “Bạn trai em hả?” Nếu là người khác hỏi thì Vụ Mang Mang chắc chắn sẽ chối ngay, nhưng người của nhà họ Lộ thì cô không chống cự nổi, càn phải giữ khoảng cách, đặc biệt là Lộ Lâm. Nên Vụ Mang Mang đã giữ im lặng. “Không làm phiền hai người nữa, chị lên đây, cô đang nằm viện trên kia.” Lộ Lâm nói. “Cô nhỏ ạ?” Vụ Mang Mang hỏi ngay. Lộ Lâm gật đầu. Vụ Mang Mang thầm nghĩ, chẳng trách mà hôm nay gặp Lộ Tùy trong thang máy. Tiễn Đỗ Vân Đào về rồi, Vụ Mang Mang ảo não vì mình đã lắm lời, nếu đã biết Lộ Gia Nam nằm viện thì không thể làm như không biết gì được. Lộ Tùy biết bố cô bị thương phải nằm viện còn biếu giỏ hoa quả, nếu cô không đi thăm Lộ Gia Nam thì hình như có chút không phải. Hơn nữa, dù Vụ Mang Mang không thích thì cũng phải thừa nhận rằng cô đã theo Lộ Gia Nam học được không ít thứ. Lộ Lâm lên tầng mười một lấy chút đồ rồi xuống, Lộ Tùy ngồi trong xe đợi chị. “Ban nãy em nhìn thấy bạn trai mới của Mang Mang chưa?” Lộ Lâm hỏi Lộ Tùy, vẻ mặt háo hức muốn xem kịch. Lộ Tùy liếc nhìn gương mặt Lộ Lâm: “Nếu chị có thể thay đổi giới tính thì chắc cô ấy sẽ nhìn chị lâu hơn đấy.” Lộ Lâm lập tức sa sầm mặt, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười: “Bạn trai mới của Mang Mang trong chẳng ra sao, cũng không biết hắn có gì tốt mà lại cưa được Mang Mang.” Lộ Tùy nói: “Nếu chị dùng thời gian quan tâm người qua đường vào công việc chính thì cũng không đến nước phải đến cầu xin em.” Nói chuyện với Lộ Tùy đúng là có nguy cơ tức mà chết, Lộ Lâm hừ khẽ, lườm bên mặt của Lộ Tùy hai giây, chị cần có việc nhờ Lộ Tùy nên không muốn chọc vào vết thương của anh làm gì. Người qua đường? Vẫn còn chưa hết giận sao? Sáng sớm hôm sau Vụ Mang Mang đã tới bệnh viện: “Bà Liễu này, mẹ có biết chuyện bà Lộ Gia Nam nằm viện không?” “Biết chứ, hôm qua mẹ đã gửi biếu giỏ hoa rồi.” Liễu Nhạc Duy đáp. “Mẹ bảo con có nên đi thăm không?” Vụ Mang Mang không dám chắc, đành cầu cứu bà Liễu vì bà thường xuyên khoe khoang tự hào rằng bà ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm. Liễu Nhạc Duy nhìn Vụ Mang Mang: “Con muốn đi thì đi, lúc trước con chẳng bảo bà ấy rất chăm sóc con đó thôi?” Vụ Mang Mang gãi đầu, làm sao cô giải thích với mẹ rằng thực ra Lộ Gia Nam rất coi thường cô đây? Nhưng làm người thì không thể vì đối phương không thích bạn mà bạn có thể bỏ qua lễ nghĩa. “Con và Lộ Tùy chia tay hòa bình đúng không? Nếu thật sự như thế thì tại sao không đi thăm cô của cậu ấy?” Liễu Nhạc Duy một câu bằng mười câu, Vụ Mang Mang đã bị thuyết phục hoàn toàn. Hoa trước cổng bệnh viện quá đắt, Vụ Mang Mang tốn bốn trăm tệ mua một bó chim thiên đường mà Lộ Gia Nam thích, rồi lên tầng mười một. Tầng mười một là một dãy phòng SVIP, những người đi thăm đều phải đăng ký, những người không nằm trong danh sách thì bệnh nhân đều không gặp, hoặc cần phải xin phép mới được vào. Vụ Mang Mang không nhất thiết phải vào gặp Lộ Gia Nam, cô liền ghi thông tin của mình vào sổ đăng ký của y tá, rồi lại viết một tấm thiệp đặt vào trong bó hoa, nhờ y tá chuyển vào. Vụ Mang Mang đang viết thiệp thì nghe tiếng bước chân vang lên, sau đó nghe thấy giọng Lộ Tùy: “Vào đi.” Tay Vụ Mang Mang cứng đờ, sau đó mới quay lại, cầm hoa lên theo Lộ Tùy vào thăm Lộ Gia Nam. Lộ Gia Nam khi nhìn thấy Vụ Mang Mang, vẻ kinh ngạc trong tích tắc tan biến, gương mặt lập tức nở nụ cười hiền hòa: “Mang Mang, lâu quá không gặp cháu rồi.” Vụ Mang Mang đưa hoa cho trợ lý của bà, cười rồi lại gần giường Lộ Gia Nam: “Cháu cũng lâu lắm rồi không được gặp cô.” Chữ “cô” chẳng qua là thuận miệng gọi, đến khi gọi xong Vụ Mang Mang mới sực nhớ, vẻ mặt ngượng ngùng: “Cháu nghe chị Lộ Lâm nói cô bệnh nên đến thăm.” “Cảm ơn.” Lộ Gia Nam nói: “Cháu học ở A có quen không? Bên đó lạnh hơn ở chỗ của chúng ta nhiều.” “Cũng quen ạ.” Vụ Mang Mang đáp. Hai người đều chỉ trò chuyện vu vơ, Vụ Mang Mang thấy toàn thân thiếu tự nhiên: “Cô ạ, cô giữ gìn sức khỏe nhé, cháu...” Hôm khác lại đến thăm cô. Nhưng Vụ Mang Mang còn chưa nói dứt thì bị một tiếng: “Cô ơi!” rõ to cắt ngang: “Cô ơi, cháu mua bánh bao trái thơm mà cô thích nhất đây.” Triệu Tân Vận bước vào, sau đó mới nhìn thấy Vụ Mang Mang, rồi tinh nghịch che miệng cười nói: “Hóa ra là cô có khách ạ.” Triệu Tân Vận đặt đồ xuống, rất tự nhiên bước đến cạnh Lộ Tùy, hai tay ôm tay anh rồi quay sang nhìn Vụ Mang Mang. “Vị này là...” Triệu Tân Vận như thể không quen biết Vụ Mang Mang. “Đây là Vụ Mang Mang.” Lộ Gia Nam tiếp lời, rồi giới thiệu với Vụ Mang Mang: “Còn đây là Triệu Tân Vận của điện tử Tân Hà.” Khi lướt thấy bộ phận tiếp xúc cơ thể giữa Triệu Tân Vận và Lộ Tùy, Vụ Mang Mang bỗng tỉnh ngộ, vốn dĩ cô còn ngỡ Lộ Tùy thích mình, lúc chia tay còn đắc ý vì cô đã đá anh. Đến giờ nhìn thấy Triệu Tân Vân thì vụ Mang Mang mới giật mình tỉnh lại khỏi cơn đắc ý mù quáng, hóa ra chẳng ai là không thể thiếu được, cũng chẳng có tình cảm nào là không thể bị thay thế. Nghĩ đến đó, khó tránh khỏi cảm thấy có lúc cuộc đời thật vô nghĩa, hết cái này đi rồi cái khác đến, chẳng có gì mang theo được. “Cô ạ, hôm khác cháu lại đến thăm cô.” Vụ Mang Mang cáo từ