Hóa ra sơn trang mà Lộ Tùy nói chính là nơi bắn súng, Lộ Lâm vẫn chưa đến, Lộ Tùy dẫn Vụ Mang Mang vào sân bắn súng trong nhà.      "Có biết chơi không?" Lộ Tùy hỏi Vụ Mang Mang Khinh thường người ta hả? "Lúc bà cô đây chơi súng thì anh còn đang mặc quần thủng đáy đó." Vụ Mang Mang cũng liếc nhìn Lộ Tùy.  "Cô chăm sóc nhan sắc tốt quá", Lộ Tùy khen  Vụ Mang Mang sờ mặt, hì hì, diễn quá lửa rồi. "Thế có muốn thi một ván không?" Vụ Mang Mang hỏi với vẻ tự tin tràn đây. "Em chắc chứ?" Câu này của Lộ Tùy thật sự mang tính khiêu khích quá lớn, Vụ Mang Mang nói: "Chắc chắn, xác định và cả nhất định." "Ok", Lộ Tùy gật đầu. "Nêu là thi đấu thì phải có phần thường chứ?" Mắt Vụ Mang Mang gian xảo lướt trên người Lộ Tùy một vòng. "Em nói thử xem", Lộ Tùy đứng trước kệ treo súng, chọn lựa. "Nếu anh thua thì phải mặc quần jeans, để trần nửa thân trên cho em chụp cơ bụng của anh đăng lên Weibo, ừm..." Vụ Mang Mang quyết định phải quy định điều kiện cho chặt chẽ một chút, "Nút quần jeans không được cài."  Dáng đẹp phải chia sẻ chứ. Tóm lại là phải giữ làm kỷ niệm, Vụ Mang Mang thầm nghĩ phải kiếm đủ vốn!!! Lộ Tùy không nói gì. Vụ Mang Mang thấp thỏm, chỉ sợ Lộ Tùy bảo không cược với cô, cơ hội tốt như thế, bỏ qua thật sự đáng tiếc. Yêu cầu hình như hơi quá đáng, thực ra Vụ Mang Mang vốn còn định bảo Lộ tiên sinh để lộ chút chút nữa cơ... nhưng không dám nói. "Được", Lộ Tùy thưởng thức vẻ mặt của Vụ Mang Mang, rồi gật đầu đồng ý. Yes!!! Vụ Mang Mang thầm giơ hai ngón tay lên. "Thế phần thưởng của anh thì sao?" Lộ Tùy hỏi. "Tùy anh đó", Vụ Mang Mang rất hào phóng. "Hình như chẳng có nhu cầu gì", Lộ Tùy nói. Tròng đen của Vụ Mang Mang suýt thì trừng Lộ Tùy đến lồi ra ngoài, câu này quá đả kích đại mỹ nhân tươi ngon mọng nước là cô rồi. "Có cần em nghĩ giúp anh không?" Vụ Mang Mang giả vờ tốt bụng. “Em nói đi", Lộ Tùy chọn xong, dùng khăn lau bên cạnh lau súng. Vụ Mang Mang chồm đến trước mặt Lộ Tùy: "Hay là, rốn của em để anh liếm năm phút?" Tưởng bà cô đây không biết tật xấu của anh hay sao? Lộ Tùy nói với vẻ kỳ dị: "Tại sao anh phải liếm rốn của em?" Vụ Mang Mang cảm giác mặt mình bị đánh "bốp bốp”, nhưng cố cứng cỏi chịu thua: "Thế cho anh liếm ngón chân em nhé." "Thế chẳng phải anh chỉ có thể thua à?" Lộ Tùy hỏi. “Vậy anh có muốn thi không hả?" Vụ Mang Mang nhảy chồm chồm. "Thế đổi lại là rốn đi, nhưng phải bôi thêm váng sữa lên”, Lộ Tùy nói. Vụ Mang Mang tưởng tượng bản thân giống một chiếc bánh sinh nhật, chế giễu: "Có cần cắm nến lên không?"  Lộ Tùy lắc đầu: "Anh không có sở thích đặc biệt." Mặt Vụ Mang Mang bỗng đỏ bừng như đít khi, đàn ông sau khi trưởng thành có lẽ nhắc đến nên là không còn đơn giản nghĩ đến bánh sinh nhật nữa rồi. "Được, quyết định vậy đi." Vụ Mang Mang nói to, sau đó cầm súng cô đã chọn lên, đứng trước mặt Lộ Tùy, trong vòng mười giây nhanh nhẹn hoàn thành quá trình kẹp súng lên ngực. Chính cô cũng không kìm được mà tự khen "tuyệt". "Nguyện vọng đại học năm đó của em là muốn vào trường cảnh sát cơ", Vụ Mang Mang bắn ánh mắt "anh hối hận cũng muộn rồi" về phía Lộ Tùy. Nhưng nguyện vọng đó đã bị sếp Vụ và bà Liễu phê bình dữ dội, Vụ Mang Mang đành nén đau mà từ bỏ. Phải biết là năm đó cô rất si mê 007, lập chí phải làm một nữ điệp viên xinh đẹp tuyệt luân, biết đánh biết giết biết bắn! Nhưng hiện giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười thật. "Ừ", Lộ Tùy bình thản đáp, "Em trước hay anh trước?" Vụ Mang Mang nói: "Em không lợi dụng anh đâu, chúng ta chơi oẳn tù tì đi." Lộ tiên sinh tất nhiên không đồng ý trò trẻ con đó: "Không cần, em trước là được."  “Không, như thế em thắng không thuyết phục.” Vụ Mang mang rất kiên trì, nếu thắng thì phải thắng đẹp, tuyệt đối không cho Lộ Tùy cơ hội nói này nói nọ. Lộ Tùy đành quay sang mượn nhân viên một đồng xu, “Em chọn đi." "Mặt hoa", Vụ Mang Mang nói. Kết quả là Lộ Tùy đã ném ra mặt hoa thật, Vụ Mang Mang nói: "Thế thì em trước vậy." Thực ra khi thi bắn súng, về lý thuyết người bắn sau sẽ có ưu thế về tâm lý hơn, Vụ Mang Mang cảm thấy như vậy cũng xem như nhường nhịn anh rồi. Lộ Tùy cười khẽ, "Xem ra em rất tự tin với bản thân." Vụ Mang Mang làm động tác thổi khói súng: "Đừng khinh thường phụ nữ chứ." Vụ Mang Mang đeo bịt tai vào, hai tay nâng súng lên, phát đầu tiên bắn được thành tích tốt là vòng 9.2, xem ra hôm nay cảm giác tay không tồi. Rất cừ, Lộ Tùy đứng phía sau nhìn cô bắn phát súng đó. Vụ Mang Mang cười khẽ, khí thế cao thú bừng bừng, tâng bốc gì đó cứ nhiệt tình vào, chị đây chịu được. Tư thế cầm súng của Lộ Tùy rất đẹp và cũng rất ngầu, Vụ Mang Mang đứng chếch phía sau nhìn bóng anh, tim bất giác đập dồn dập, cô chịu không nổi nhất chính là kiểu đàn ông già có khí chất 007 cầm súng thế này. Có một khoảnh khắc, Vụ Mang Mang thật sự muốn mời Lộ Tùy đi làm vệ binh dải ngân hà cùng cô, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc anh cướp ngân hàng em đứng cảnh giới. Hoặc là chen chân vào Cục công an quốc gia làm một đôi vợ chồng điệp viên cũng không tồi, từ đó có thể vì nước vì dân, sống cuộc sống phong phú biết bao. Nhưng tiếng súng vang lên không nương tình mà cắt ngang ảo tưởng tươi đẹp của Vụ Mang Mang.  Vòng 9.8. Vụ Mang Mang thầm than thở, Lộ Tùy không làm sát thủ bắn tỉa thì tiếc quá. Phát đầu tiên kém 0.6, áp lực tâm lý với Vụ Mang Mang khá lớn.      Nhưng, "bệnh thần kinh" cũng không phải là không có điểm tốt. Khi Vụ Mang Mang giương súng lên nhắm vào bia, sát thủ máu lạnh đã tự động nhập vào cô, không vui vì ai, không buồn vì mình, cô chính là nữ sát thủ lạnh lùng cao ngạo đến vô hình đi vô ảnh. Vòng 10. Ba phát liên tục đều là 10. Nhưng do Lộ Tùy quá ổn định, bình quân đều đạt 9.2, giữa chừng cũng bắn trúng hai lần 10, nên đến hai lượt cuối Vụ Mang Mang mới san bằng được tỷ số. Lượt cuối cùng quan trọng nhất, hơn nữa Vụ Mang Mang còn phải bắn trước, nếu cô sai lầm thì Lộ Tùy sẽ được lợi lớn, chí ít về mặt tâm lý cũng vững vàng hơn cô. Vụ Mang Mang hơi căng thẳng, cô vừa không muốn biến thành bánh kem sinh nhật cho người ta liếm, mà lại cực kỳ mong muốn có thể đăng hình cơ bụng của Lộ Tùy lên mạng. Chính cô cũng không biết tâm trạng lúc này là thế nào. Chắc do Lộ Tùy vốn quá khiêm nhường, nhà họ Lộ lại nắm giữ sản nghiệp về mảng báo đài truyền thông là cổ họng cua nhân dân, cho nên đến hiện tại vẫn không có bất cứ thông tin cá nhân gì về anh lộ ra trên mặt báo. Đương nhiên Weibo thì không tính. Kiểu tự làm phóng viên này vừa linh hoạt lại nhanh chóng, xóa bài cũng rất tiện. Đạt giả kiêm tế thiên hạ(*). (*) Xuất nhát từ Mạnh Tử - Tận Tâm Thượng, nguyên gốc là ""cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ”, có nghĩa là khi nghèo khổ, bất đắc đĩ thì tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng đạo đức; khi đắc chí, đạt được ý nguyện rồi thì khiến thiên hạ cũng được như vậy. (ND) Vụ Mang Mang tự cảm thấy đang gánh vác trọng trách khiến quảng đại chị em được no mắt ngắm trai đẹp, để mọi người cùng đầu quân vào sự nghiệp thể thao giảm béo.  Tóm lại là rất có cảm giác thành tựu. Chính vì lý tưởng cao đẹp đó Vụ Mang Mang nâng súng lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại nâng lên, không dám bắn phát cuối cùng. Thực ra thi bắn súng nói cho cùng là thi tố chất tâm lý, thi thố lòng tự tin, tự tin vào cái điểm mà mình nhìn thấy cũng chính là điểm mình cần bắn. Nhãn lực, thể lực gì đó... chỉ là thứ yếu. Vương Nghĩa Phu được mệnh danh là Vua Bắn Súng còn đeo kính nữa mà, lúc bắn phát cuối đoạt giải quán quân thì tuổi tác cũng đã lớn rồi, sức khỏe không mấy dồi dào nữa. Vụ Mang Mang hít thở thật sâu mấy lần, cô không muốn bị bẽ mặt, trơng lòng thầm nhú, sát thủ nhập thân, sát thủ nhập thân. Vòng 10! Vụ Mang Mang la hét điên cuồng trong lòng. Cảm thấy đúng là mình được xưng tụng là nữ xạ thủ số một Trung Quốc rồi. Tố chất tâm lý lúc này có thể đi trên sợi đây thép căng trên không trung cao 100 mét rồi. Vụ Mang Mang tỏ ra bình thản, nhưng thực ra trong lòng kích động muốn khóc, cất súng đi, mỉm cười cực kỳ bình thản đến sau lưng Lộ Tùy, “Em xong rồi, tới anh đó.” Cô tuyệt đối không cho phép mình để lộ nụ cười đắc ý. Chỉ có tiểu nhấn đắc chí mới để lộ sơ hở. Mà nữ xạ thủ bất bại sẽ không phù phiếm như thế. "Đuôi của em cong lên rồi kìa", Lộ Tùy liếc Vụ Mang Mang. Vụ Mang Mang thở dài, xem ra cô vẫn chưa tu luyện đủ. Thắng bại đã không rõ rồi, cùng lắm là hòa nhau, Lộ Tùy nâng súng lên lại tỏ ra rất thoải mái, rất nhanh, thành tích đã có. 9.9! Vụ Mang Mang đưa tay vén tóc ra sau tai, đó là động tác kinh điển của quảng cáo lục trà. "9.9, cũng rất tốt mà." Vụ Mang Mang cổ vũ Lộ Tùy bằng giọng của chị Chí Linh. "Chắc lâu rồi anh không chơi đúng không? Ban đầu em rất thích cái này, gần như tuần nào cũng đi tập. (Thế nên không phải kỹ thuật anh không bằng, mà là em quá siêng năng) Nhưng anh bắn được tầm này thì cũng là tài năng thiên bẩm rồi (tất nhiên tài năng thiên bẩm của em cao hơn anh là chắc)." Vụ Mang Mang quả quyết không nhịn nữa mà làm tiểu nhân đắc chí. "Kỹ thuật không bằng, cam chịu bại trận." Lộ Tùy thua rất có phong độ. "Không có đâu, anh tập luyện thêm, lần sau chúng ta lại thi." Vụ Mang Mang khiêm tốn, "Anh rất ổn định, điều này đã vô cùng hiếm có rồi, không giống em, lúc cao lúc thấp." "Với trình độ của anh cũng đủ tư cách tham gia Olympic rổi." Vụ Mang Mang không tiếc công sức cứu vãn sự tôn nghiêm đàn ông của Lộ Tùy.  "Thi đấu ở đó áp lực sẽ khác." Vinh nhục của cả quốc gia đều đè nặng trên vai bạn, mấy tỷ người theo dõi, làm sao nhẹ nhàng thoải mái như hôm nay được. "Cũng đúng", Vụ Mang Mang phụ họa. Nhưng đến khi hai người ra ngoài Vụ Mang Mang vẫn còn chưa hết đắc ý, mà Lộ Tùy thua lại quá bình thản, thế là Vụ Mang Mang quyết định tiếp tục làm trò, ôm eo Lộ Tùy từ sau lưng, kiễng chân lên thổi hơi vào tai anh: "Anh ngoan nhé, tắm rửa sạch sẽ chờ em!" "Dám cược dám thua, anh sẽ không nuốt lời." Lộ Tùy quay lại, thuận tay ôm Vụ Mang Mang vào lòng. "Tình cảm thế?" Giọng Lộ Lâm vang lên không xa. Lúc quay người lại, Vụ Mang Mang thuận thế dựa hẳn lòng Lộ Tùy rất chi là thân mật, cô là một kẻ xấu mà! Màn kịch chị em lật mặt nhau, cô thực sự rất muốn xem. Cô bệnh thần kinh mà. Thực ra có cô gái đẹp nào mà chưa từng ảo tưởng đến màn kịch hai anh em vì mình mà trở mặt thành thù đâu? Ghê gớm nhất là cha con tranh người yêu mà cô còn dám nghĩ tới, hôm nay đổi lại là chị em, tuy độ nóng đã bị giảm ít nhiều nhưng được cái mới mẻ. Sau khi phụng chỉ khùng điên rồi, Vụ Mang Mang không còn che giấu ác ý trong lòng nữa, không cần giả vờ trong sáng, yên tâm bộc lộ bản chất rồi. Lộ Tùy không đẩy Vụ Mang Mang ra, nhưng bị cô ôm eo thế này thực sự đi đứng không tiện, thế là anh chuyển sang nắm lấy tay Vụ Mang Mang, cùng đi về phía Lộ Lâm.