Nữ thần báo tử
Chương 9 : chương 06 phần 2
Trong một thoáng tôi bỗng thấy ghen ty với sự ngây thơ của chị Sophie. Tôi đã biết về cái chết từ rất sớm, trong khi chị ấy được tận hưởng trọn vẹn 15 năm trong tình thương, bao bọc tới mức quá đà của bố mẹ. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không ai lấy đi được tuổi thơ hạnh phúc của chị Sophie.
Đợi cho chị nuốt viên thuốc nhỏ xíu màu trắng xong, bác Vai đưa chị ấy vào phòng ngủ và chưa đầy một phút sau tôi nghe thấy tiếng ngáy oo của nàng rồi. Phải công nhận riêng cái khoản ngáy to này thì chị ấy giống hệt bố.
Tôi mở tủ lạnh lấy tiếp một lon Coke thứ hai trên phần ngăn của bác Brendon - nơi duy nhất chưa bị khuất phục bởi đế chế không-đường-không-chất-béo-không-mùi-vị của bác Val - và mang ra phòng khách ngồi xem TV. Nhưng chẳng ai lại đi phát tin vào lúc 2 rưỡi chiều như thế này. Tôi sẽ phải đợi để xem bản tin lúc 5 giờ thôi.
Tôi tắt TV và đầu óc lại luẩn quẩn với suy nghĩ về gia đình Cole, tôi mới chỉ gặp họ có một lần tại buổi thi đấu của đội khiêu vũ hồi năm ngoái. Mắt tôi ngấn lệ khi tưởng tượng ra cảnh mẹ của Meredith đang cố giải thích cho cậu con trai nhỏ hiểu rằng chị gái của cậu sẽ không từ trường về nhà nữa. Vĩnh viễn không bao giờ.
Tiếng cốc chén leng keng trong bếp trong phút chốc đã kéo tôi ra khỏi cái hố đau buồn và mặc cảm tội lỗi mà tôi đang càng lúc càng lún sâu vào. Tôi quay người nhìn ra sau và thấy bác Val đang đổ nốt chỗ trà nóng vào cái cốc to đùng vẫn thường dùng để uống cà phê của bác ý. Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên - không lẽ bác ấy cũng cần một viên thuốc an thần sao? - cho tới khi bác ấy kiễng chân mở cái tủ phía trên đầu ra. Đó là nơi hai bác nhà tôi vẫn thường cất giữ rượu.
Bác Vai lấy xuống một chai rượu brandy và mở nắp chai, dốc thật lực vào cốc trà trên tay. Sau đó bác cứ để nguyên chai rượu vẫn mở nắp đó trên bệ bếp, hiển nhiên là để làm thêm vài ngụm nữa.
Bác nhấp một ngụm “trà” và đi vào trong phòng khách, tay cầm điều khiển TV. Vừa nhìn thấy tôi, bác ấy khựng lại mất một giây, hai má đỏ ửng lên.
“Họ vẫn chưa đưa tin đâu ạ” - tôi thông báo. Tôi có thể nhận thấy rõ bước chân đầy mệt mỏi và nặng nề của bác Val lúc từ trong bếp đi ra. Bác ấy và bác Cole là bạn tập thể dục của nhau từ nhiều năm nay. Có lẽ cái chết của Meredith đã tác động tới bác ấy nhiều hơn là tôi tưởng. Hoặc cũng có thể vì bác đau lòng khi phải chứng kiến nỗi buồn của cô con gái rượu. Hay biết đâu bác ấy đang xâu chuỗi cái chết của Meredith với cái chết của chị Heidi Anderson - theo tôi được biết thì bác ấy vẫn chưa biết tin gì về trường hợp của Alyson Baker - và bắt đầu nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn. Giống như những gì tôi đang suy nghĩ.
Nói chung là vì lý do nào thì da bác ấy cũng đang tái xanh đi và hai tay run bần bật. Trông bác ấy mong manh như vậy, đột nhiên tôi lại ngần ngừ không muốn làm phiền thêm. Nhưng sự linh cảm của tôi đã đi quá xa. Tôi cần được giúp đỡ, một lời khuyên, hay... một cái gì đó.
Tôi rất cần ai đó nói cho tôi biết khả năng “đoán trước được cái chết” này của tôi thì có ích lợi gì khi nó không thể giúp tôi cảnh báo ọi người? Biết rõ là ai đó sẽ phải chết mà không thể làm gì để ngăn chặn thì biết để làm gì?
Mẹ mất sớm, bố bỏ đi, tôi chẳng có người thân nào bên cạnh để chia sẻ. Tôi không thể kể cho bác Val nghe, không một ai, ngoại trừ Emma và anh Nash.
Các ngón tay tôi đan vào nhau, phân vân không biết nên làm như thế nào. Bác Val ngồi xuống đầu bên kia của cái ghế sô-pha, vắt chân chữ ngũ, ung dung ngồi uống “trà”. Tuy nhiên đôi môi mím chặt và bàn tay run rẩy đã chứng minh một điều ngược lại: Bác ấy không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài đang cố tỏ ra.
Cái đó, và mùi hương không-hề-giống-trà đang bốc lên từ cái cốc trên tay bác ấy chính là bằng chứng.
Lần trước, khi tôi nói mình biết có ai đó sắp chết, bác ấy và bác Brendon lập tức lái xe đưa tôi thẳng đến bệnh viện và bỏ mặc tôi ở đấy. Tất nhiên, một phần cũng là vì lần ấy tôi cứ gào thét điên cuồng giữa khu trung tâm mua sắm và đấm đá tất cả những ai định chạm vào mình.
Cho nên cũng là dễ hiểu nếu họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Biết đâu lần này kết quả sẽ khá hơn thì sao? Bởi vì tôi đang rất tỉnh táo và bình tĩnh, không hề bị kiểm soát bởi cơn hoảng loạn nào. Và bởi vì bác ấy đã có ít men rượu trong người rồi.
“Bác Val ơi?" - tôi ngập ngừng gọi.
Bác ấy giật mình, làm sánh một ít “trà” ra đùi. “Úi, bác xin lỗi” - bác ấy đặt vội cái cốc lên bàn rồi chạy thật nhanh vào trong bếp lấy khăn lau vết trà dính trên quần - “Chuyện xảy ra với Meredith khiến bác bất ngờ quá.”
Tôi rất hiểu cảm giác bây giờ của bác ấy.
Tôi thở ra rồi lại hít vào thật sâu để lấy hết can đảm nói ra cái điều tôi sắp nói sau đây. Bác Val đã quay lại với một nửa quần bên bắp đùi trái ướt nhẹp. "Vâng, nghe cũng thấy... sờ sợ bác nhỉ.”
“Ờ...” - bác ấy đứng khựng lại trước cái ghế, hai mắt nheo nheo nhìn tôi đầy lo lắng và... có chút nghi ngờ - “Thế ra cháu cũng có mặt ở đấy à?” Không lẽ bác ấy đã đoán được điều tôi muốn nói?
Có lẽ anh Nash đã nói đúng. Có lẽ tôi nên giữ cái bí mật lâu thêm một chút nữa...
Tôi lắc đầu, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt bác Val. “Không ạ, thực ra cháu không tận mắt chứng kiến...” - nghe tôi nói vậy, bác Val thở phào nhẹ nhõm, và điều đó chỉ càng khiến tôi không muốn tiếp tục nói tiếp - “Nhưng... Bác còn nhớ cái cô gái chết ở quán Taboo tối hôm trước không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Tội nghiệp con bé!” - bác ấy ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà và nhắm mắt lại, như thể đang suy nghĩ. Hoặc cầu nguyện. Kế đó, bác ấy uống tiếp một ngụm nữa to hơn, và đặt cái cốc xuống bàn, nhìn tôi đầy cảnh giác - “Kaylee này, chuyện xảy ra với cô bé đó không có liên quan gì tới chuyện xảy ra ngày hôm nay hết. Theo như tin tức đưa tin, nguyên nhân tử vong là do uống rượu quá say và có thể còn dùng cái gì đó mạnh hơn cả rượu.”
Tôi chưa hề đọc thấy cái tin ấy ở bất kỳ trang mạng nào hết, nhưng đã không thể xen vào hỏi được câu nào bởi vì bác Val cứ thao thao bất tuyệt, nói không ngừng. Đúng là mẹ nào con nấy.
Cái cốc trên tay bác ấy giờ đã rỗng không. “Sophie kể Meredith đã ngã sụp xuống trong khi đang nhảy. Con bé tội nghiệp này có ăn gì mấy đâu, gần như chỉ sống bằng caffeine. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cơ thể nó gào lên “đủ rồi”.”
“Cháu biết, cũng có thể là chị Sophie đã nói đúng” - tôi loay hoay nghịch cái nắp lon Coke, tránh nhìn vào ánh mắt đầy vẻ thương hại kia của bà bác mình - “Có thể những cái chết này không có liên quan gì đến nhau” - mặc dù tôi có những nghi ngờ của riêng mình - “Nhưng bác Val ơi, cháu nghĩ cháu chính là sợi dây liên kết giữa họ.”
“Hả?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trán bác ấy đang nhăn tít lại vì bối rối. Nhưng chỉ vài giây sau, nét căng thẳng trên khuôn mặt bác Val giãn dần ra đầy nhẹ nhõm, như thể đã nhận ra điều tôi muốn nói.
Nếu bác ấy có thể đón nhận sự quay trở lại của “những cơn ảo giác” của tôi một cách bình thản đến như vậy, thử hỏi trên đời này còn cái gì có thể khiến bác Val lo lắng về tôi nữa?
Nét mặt bác ấy dịu lại, ánh mắt thương hại quen thuộc kia chỉ càng khiến cho lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. “Kaylee ơi, có phải lại liên quan tới cơn hoảng sợ của cháu không thế?” Bác Val nghiêng người về phía tôi thì thào hỏi, như thể sợ ai đó sẽ nghe trộm được.
Nỗi giận dữ chạy xẹt qua đầu tôi như những tia chớp nhỏ xíu, và tôi đã phải đặt lon Coke mới uống được một nửa xuống bàn trước khi bóp nát nó trong tay. “Đây không phải là chuyện đùa đâu, bác Val ạ. Và cháu không hề bị điên. Cháu đã biết là Meredith sẽ chết ngay cả trước khi chuyện đó xảy ra,”
Ngay lập tức - còn chưa đầy một tích tắc - mặt bác Val thất kinh. Như thể bác ấy vừa nhìn thấy bóng ma của chính mình vậy. Sau đó bác ấy lắc đầu - gần như là để xua tan nỗi lo sợ về khả năng căn bệnh cũ của tôi lại tái phát - và thở dài nhìn tôi thương hại. Tôi đã đoán đúng. Bác ấy sẽ không chịu nghe lời tôi nói. Không bao giờ.
“Kaylee ơi, đừng lặp lại chuyện đó nữa, được không cháu?” - bác hạ giọng năn nỉ tôi. Rồi bác ấy đứng dậy cầm cốc đi vào trong bếp. Tôi cũng đứng dậy đi theo bác, lòng đầy ấm ức – “Bác biết cháu đang buồn về chuyện xảy ra với Meredith, nhưng cháu làm như vậy cũng không thể giúp cô bé sống lại được. Và lại càng không phải cách để đối mặt với nỗi tiếc thương của mình.” Bác đặt cái ấm nấu nước pha trà lên bếp.
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới nỗi tiếc thương của cháu cả” - tôi gằn từng tiếng qua kẽ răng, và ném cả lon Coke còn thừa già nửa vào trong thùng rác.
Tôi có thể nhìn thấy nỗi thất vọng trong ánh mắt của bác Val. Sự tuyệt vọng trong cái nắm chặt lên quai ấm nấu nước.Chắc hẳn giờ bác ấy đang thầm ước có thể khiến cho tôi lăn ra ngủ li bì giống như chị Sophie. Một phần trong tôi luôn biết rằng nói chuyện này với bác Val chẳng khác gì nỗ lực đi cảnh báo cho Meredith về cái chết sắp đến. Kết quả sẽ luôn là một con số không. Nhưng một phần khác, cứng đầu và khó bảo hơn, lại không muốn từ bỏ. Từ giờ sẽ không còn bí mật hay những cái nhìn thương hại nữa. Lại càng không có chuyện tôi quay trở lại bệnh viện và dùng mấy viên thuốc màu trắng nhỏ xíu đó. Tôi sẽ không để ọi người gọi tôi là kẻ tâm thần thêm một lần nào nữa. Không bao giờ.
Bác Val có vẻ như cũng đọc được sự quyết tâm đó trong mắt tôi, bởi vì ngay lập tức bác ấy đặt lại cái ấm lên bếp và chống hai tay lên bàn, nghiêm nghị nhìn tôi. “Hãy nghĩ một chút cho chị Sophie của cháu. Chị ấy đã đang bị tổn thương lắm rồi. Cháu nghĩ xem, một câu chuyện đầy ích kỷ và hoang đường như thế sẽ tác động xấu đến thế nào tới tâm trạng của chị ấy?”
Quai hàm tôi nghiến chặt, nước mắt như chỉ chực chảy ra. “Cháu mặc xác chị Sophie!” Tôi giận dữ đấm mạnh hai tay xuống mặt bàn.
Bác Vai co rúm người lại, và chỉ riêng cái phản ứng đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy hả dạ rồi. Tôi đứng dậy, chống hai tay lên hông và nói “Cháu xin lỗi bác,” - nhưng giọng không có một chút gì là xin lỗi - “nhưng chuyện này chẳngliên quan gì tới chị ấy hết. Cháu chỉ đang cố muốn nói cho bác hiểu là cháu đang gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, vậy mà bác thậm chí chẳng buồn nghe cháu nói!”
Bác Val nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, như thể đang tập yoga vậy. Hoặc cũng có thể bác ấy đang tìm kiếm sự kiên nhẫn. “Tất cả chúng ta đều biết cháu có vấn đề, Kaylee ạ” - cuối cùng bác ấy mở mắt ra và từ tốn nói. Nhưng cái vẻ điềm tĩnh ấy chỉ càng khiến tôi điên tiết hơn mà thôi - “Hãy bình tĩnh lại và…”
“Cháu đã biết trước, bác Val ạ” - tôi chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt bà bác và nói rất rành mạch - “Và cháu cũng đã biết trước về cô gái ở quán Taboo.”
Ánh mắt bác Val trùng hẳn xuống, giọng đầy tuyệt vọng, “Làm sao cháu biết được, trừ phi cháu có mặt ở đó?”
Tôi khẽ nhún vai và khoanh hai tay trước ngực. “Cháu đã lẻn được vào” - Tôi không hề có ý định khai ra Emma hay chị của cậu ấy - “Bác cứ việc cấm túc cháu nếu bác muốn, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Cháu đã có mặt ở quán Taboo, và gặp chị Heidi Anderson. Và cháu đã biết trước là chị ấy sẽ chết. Cũng giống như với Meredith.”
Bác Val lại nhắm chặt mắt lại, quay lưng về phía tôi, hai tay bấu chặt lấy bồn rửa bát. Sau đó bác thở ra một hơi dài và quay lại nhìn tôi. “OK, hãy cứ tạm gác lại chuyện cô gái đó đã...”- Mặc dù cả bác và tôi đều hiểu là câu chuyện trốn đi bar của tôi sẽ chưa kết thúc ở đây - “Nếu cháu đã biết là Meredith sẽ chết, tại sao cháu không báo với ai đó?”
Cảm giác tội lỗi lại ùa về trong tôi và tôi ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với bác Val. “Cháu đã cố rồi đấy chứ” -Tôi đưa tay quệt nước mắt trước khi chúng kịp rơi lã chã xuống má - “Nhưng khi cháu mở miệng, tất cả những gì cháu có thể làm là hét. Hơn nữa, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Tới khi cháu có thể nói chuyện lại được thì bạn ấy đã chết rồi.” - Tôi ngẩng mặt lên chờ đợi một sự đồng tình từ bác Val. Hay chí ít cũng là một chút tin tưởng. Nhưng nét mặt bác ấy không để lộ một tẹo cảm xúc gì, và điều đó khiến tôi hoang mang không kém gì lúc phát hiện ra Meredith sẽ chết.
“Cháu cũng không dám chắc là việc nói ra cho Meredith biết có giúp ích được gì không." - tôi nói tiếp - “Nhưng cháu thề với bác là cháu đã cố gắng lắm rồi.”
Bác Val đưa tay lên xoa trán, sau đó cầm cốc trà ngửa cổ uống ừng ực - để rồi phát hiện ra là chưa hề rót nước vào. “Kaylee này, chắc cháu cũng biết mấy chuyện này nghe thế nào rồi đúng không?”
Tôi gật đầu, hai mắt cụp xuống. “Nghe rất điên ạ". Tôi biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.
Bác Val lắc đầu và nhoài người qua bàn nắm lấy tay tôi “Không phải điên. Mà là hoang tưởng, cháu ạ. Hai cái đó hoàn toàn khác nhau. Có lẽ chỉ vì quá đau buồn trước những gì vừa xảy ra với Meredith nên bộ não cháu đã tự tạo ra những câu chuyện tưởng tượng để giúp cháu trốn tránh khỏi sự thật. Bác hiểu. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể đột nhiên lăn đùng ra chết, không một lời báo trước. Nếu điều đó có thể xảy ra với bạn ấy thì hoàn toàn có thể xảy ra với bất kỳ ai trong số chúng ta, đúng không?
Tôi rụt tay lại khỏi tay bác Val. Thử hỏi tôi còn phải làm gì để khiến bác ấy chịu tin tôi đây? Rất khó để lưu lại bằng chứng bởi vì các đợt linh cảm của tôi chỉ diễn ra có vài phút trước khi sự việc xảy ra.
Tôi tụt xuống khỏi ghế, lùi lại một bước nhằm nới rộng khoảng cách giữa hai chúng tôi. “Cháu hầu như không quen biết gì với Meredith. Cháu không sợ vì nghĩ rằng điều đó sẽ có thể xảy đến với mình. Mà cháu sợ vì biết mười mươi là nó sẽ xảy ra mà không thể làm gì để chặn nó lại” - tôi hít một hơi thật sâu lấy thêm dũng khí - “Đã có lúc cháu ước rằng thà mình bị điên đi còn hơn. Ít ra khi đó cháu sẽ không phải sống với mặc cảm tội lỗi vì đã đứng yên nhìn người khác chết đi như thế này. Nhưng cháu không hề điên. Đó hoàn toàn là sự thật."
Trong vài giây, bác Val chỉ biết nhìn tôi trân trối, cảm xúc trên khuôn mặt của bác ấy lúc này là sự pha trộn của lòng thương hại, sự bối rối và nỗi tuyệt vọng, như thể chính bản thân bác ấy cũng không biết phải nên cảm thấy như thế nào nữa.
Tôi thở dài, hai vai chùng hẳn xuống. “Bác vẫn không chịu tin cháu.”
Nét mặt bác ấy bỗng trở nên dịu dàng hơn, như muốn dỗ dành tôi. “Ôi cháu yêu quý, bác tin là cháu tin vào những lời cháu vừa nói” - mặt bác ấy ngập ngừng đầy tính toán rồi nhún vai nói tiếp - “Có lẽ cháu cũng nên uống một viên thuốc an thần đi. Nó sẽ giúp cho cháu ngủ được. Bác tin là mọi thứ sẽ rõ ràng hơn khi cháu tỉnh dậy.”
“Đi ngủ chẳng giúp được gì cho cháu hết” - tôi gắt ầm lên - “Kể cả mấy viên thuốc ngu ngốc kia nữa.” Nói rồi tôi hầm hầm chộp lấy lọ thuốc trên giá và ném thật mạnh về phía cái tủ lạnh. Nắp hộp thuốc bật mở làm cho những viên thuốc trắng bé li ti bắn tung tóe khắp nơi.
Bác Val nhảy dựng lên và đau đớn nhìn tôi như thể tôi vừa bóp nát trái tim bác ấy không bằng. Lúc bác ấy lúi húi quỳ xuống dọn dẹp cái mớ lộn xộn tôi vừa gây ra, tôi quay lưng bỏ thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại, và cứ đứng dựa lưng vào cửa như thế một lúc lâu. Tôi đã cố gắng nói chuyện đó với bác Val; và tôi sẽ thử lại lần nữa với bác Brendon khi bác ấy về nhà.
Hoặc là không.
Có lẽ anh Nash biết bản thân đang nói gì khi dặn đi dặn lại tôi đừng nói chuyện này với bất kỳ ai.
Truyện khác cùng thể loại
2263 chương
104 chương
15 chương
45 chương
46 chương