Nữ thần báo tử
Chương 29 : chương 03
Chương 3
“ADDY ĐÃ BÁN LINH HỒN CỦA MÌNH” – Anh Tod nói, giọng rất xa xăm. Tôi nghĩ anh ấy vẫn chưa hết sốc. Hoặc cũng có thể đó chỉ là hiệu ứng tiếng vang của cái hành lang rộng không một bóng người.
Một giọng nói mà người thường không thể nghe thấy liệu có khả năng vọng lại không nhỉ?
“Vâng, có vẻ là thế thật.” Tôi nói. Ý nghĩ ấy khiến tôi nổi hết da gà, và tôi đã phải đưa tay lên xoa dọc hai cánh tay.
“Cô ấy sẽ tự kết liễu cuộc đời mình” – mắt anh Tod mở to, đầy hoang mang và sợ hãi. Từ khi quen anh tới giờ tôi chưa từng thấy anh biết sợ là gì – “Chúng ta cần phải ngăn cô ấy lại. Cảnh báo cho cô ấy biết hoặc làm một điều gì đó.” Anh Tod lao như bay về phía cuối hành lang, làm tôi và anh Nash chạy hộc hơi đuổi theo. Giờ mà anh ấy biến mất ra sau bức tường kia thì có giời mà tìm được.
“Anh định cảnh báo cho cô ấy biết điều gì mới được cơ chứ? Rằng cô ấy sẽ tự kết liễu cuộc đời mình á?” – anh Nash hối hả nói – “Anh không nghĩ là cô ấy đã biết trước được điều đó à?”
“Có thể là không” – anh Tod dừng lại trước ngã ba hình chữ T, ngần ngừ không biết nên rẽ ngã nào – “Có thể cái lý do khiến cho cô ấy phải tự vẫn chưa hề xảy ra.” Anh quay đầu nhìn sang bên trái rồi đột nhiên đổi hướng rẽ sang phía bên phải.
“Khoan đã!” – tôi lao vội tới nắm chặt lấy tay anh Tod, thầm cảm tạ trời đất khi thấy tay mình không xuyên qua người anh – “Anh có biết mình đang đi đâu không thế?”
“Không” – chưa bao giờ tôi thấy anh ấy giống với con người như lúc này – “Anh biết phòng thay đồ của cô ấy ở đâu, nhưng không biết từ đây phải đi đường nào. Anh lại không thể đi xuyên qua tường mà không làm mất dấu hai đứa.”
Tôi không hề muốn biết làm cách nào mà anh ấy biết được phòng thay đồ của chị Addy ở đâu, nhưng cứ chiếu theo cái cách anh ấy thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt tôi và anh Nash mấy ngày nay, thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Ờ, làm người thường đôi khi cũng có cái bất tiện như thế đấy.” Anh Nash tựa vai vào bức tường trắng bên cạnh, chờ đợi.
“Anh không phải đợi bọn em đâu.” – mặc dù rất muốn gặp ngôi sao mới nổi Addison Page, nhưng so với việc phải nói cho chị ấy biết chuyện sự nghiệp và cuộc đời của chị sẽ kết thúc trong chưa đầy một tuần nữa thì tôi chẳng thà không gặp còn hơn – “Em nghĩ em sẽ không tham gia vào chuyện lần này đâu.” – Tôi quay sang anh Nash chờ đợi sự đồng tình của anh, nhưng cả anh và anh Tod đều nhìn tôi bằng một vẻ mặt nửa ngạc nhiên nửa miễn cưỡng – “Gì chứ?”
“Anh đã chết rồi mà Kaylee” – anh Tod dừng lại trước một cánh cửa đóng kín, tay đặt lên tay nắm cửa – “Addy đã tới dự đám tang của anh. Làm sao anh có thể xuất hiện trước mặt cô ấy sau hai năm và khuyên cô ấy đừng có tự vẫn. Như thế thật bất lịch sự.”
Tôi bật cười trước sự lo lắng của bất thình lình của anh về phép lịch sự. Trong hoàn cảnh này, cụm từ “bất lịch sự” có vẻ là không chuẩn cho lắm. Nhưng tiếng cười ấy đã nhanh chóng tắt ngúm khi tôi chợt hiểu ra mục đích thực sự của anh. “Khoan đã, anh muốn tụi em nói với chị ấy á?”
“Nếu nhìn thấy anh bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ hoảng loạn mất và anh không muốn những ngày cuối đời của Addy phải ở trong trại thương điên.”
“Xin cám ơn, người ta gọi đấy là Khoa tâm thần, chứ không phải trại thương điên.” – tôi bỗng rùng mình khi nhớ lại quãng thời gian khủng khiếp của mình ở cái chốn chỉ toàn thuốc an thần và những chiếc áo buộc dây trắng toát – “Và sẽ không có chuyện bọn em đi khuyên nhủ cô bạn gái cũ nổi tiếng của anh rằng cô ấy cần phải yêu đời lên nếu không muốn tái ngộ với anh dưới cửu tuyền. Như thế mới gọi là bất lịch sự.”
“Hơn nữa, còn khướt cô ấy mới chịu tin lời bọn này” – anh Nash khoanh hai tay trước ngực, tỏ rõ sự đồng tình với quan điểm của tôi – “Có khi còn gọi bảo vệ gô cổ cả hai đứa không biết chừng.”
“Thế thì hãy làm cho cô ấy tin hai đứa đi” – anh Tod nói, như thể chuyện ấy dễ lắm không bằng – “Anh sẽ có mặt ở đấy hỗ trợ thêm vào. Chỉ có điều cô ấy sẽ không nhìn thấy anh mà thôi.”
Tôi liếc qua phía anh Nash và thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh cũng không hề có ý muốn nhận lời. Tôi cũng muốn giúp anh Tod lắm chứ - nhất là nếu có thể cứu sống được chị Addison Page – nhưng tôi không muốn bị còng tay dẫn ra khỏi phòng thay đồ của người khác.
Thử hỏi bố tôi sẽ giận đến thế nào nếu phải đến bảo lãnh cho tôi ở sở cảnh sát.
Nhưng trước khi tôi kịp cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn về hành động của mình, đột nhiên đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ khác…
“Anh Tod, đợi một chút” - tôi đứng chặn giữa anh và cánh cửa. Anh buông tay khỏi nắm cửa, nhíu mày khó chịu – “Làm sao chúng ta có thể chắc chắn là kế hoạch ấy sẽ thành công? Ý em là, cứ cho rằng chị ấy chịu tin lời bọn em nói, và quyết định không tự sát nữa. Không lẽ chị ấy sẽ không chết vì một lý do nào đó khác vào tuần sau, tại thời điểm đáng ra chị ấy phải tự sát hay sao? Nếu tên chị ấy thực sự có trong danh sách của tuần sau, sớm muộn gì rồi chị ấy cũng sẽ phải chết, dù bằng cách này hay cách khác. Anh cũng đâu thể ngăn cản cô Libby tới bắt chị ấy, và nói thẳng ra là chỉ có ai đại ngu mới cố dại dột thử làm điều đó.”
Anh Tod và anh Nash đã từng giải thích cho tôi về cơ chế hoạt động của thần chết, ngay sau khi tôi phát hiện ra mình là một bean sidhe. Có thể nói đó là một tuần sóng gió nhất của cuộc đời tôi. Theo như lời họ nói thì ngay khi vừa sinh ra, trên mỗi người đã được đóng một cái dấu đề sẵn “ngày tận số” - giống như ngày hết hạn đối với thực phẩm trong siêu thị vậy. Vàcông việc của các thần chết là thực hiện cho đúng ngày giờ ghi trên ấy, thu thập linh hồn của những người đã khuất và đưa tới nơi tái sinh.
Cách duy nhất để kéo dài tuổi thọ của một người là hoán đổi ngày mất với một người khác, để giữ cho sự sống và cái chết luôn được cân bằng. Vì thế nếu chúng tôi cứu sống chị Addison Page - trên lý thuyết, là một bean sidhe, anh Nash và tôi hoàn toàn có thể làm được điều này - ai đó sẽ phải chết thay cho chị ý và người ấy có thể là bất cứ ai. Là tôi, là anh Nash hoặc một ngươi lạ mặt bất kỳ đang đứng gần đó.
Mặc dù rất muốn giúp anh Tod và chị Addison nhưng tôi không thể mạo hiểm với tính mạng của mình hay của những người khác được.
Anh Tod chớp mắt nhìn tôi, mặt buồn rười rượi.“Anh biết chứ.” - anh thở dài, hai vai rũ xuống bất lực – “Nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy danh sách nên tạm thời chưa lo tới chuyện đó vội. Giờ cái anh cần là làm sao thuyết phục để cô ấy không nghĩ tới chuyện tự sát nữa. Và để làm được điều đó anh rất cần sự giúp đỡ của hai đứa. Làm ơn đi mà.” Anh hết nhìn tôi lại nhìn anh Nash và ngược lại.
Anh Nash cau mặt lại, dựa người vào bức tường phía sau cánh cửa, mặt không hề có ý nhượng bộ.“Tod, chính anh đã từng nói là sẽ rất nguy hiểm nếu bean sidhe can thiệp vào công việc của thần chết còn gì?”
“Và việc biết trước ngày giờ phải chết của mình sẽ chỉ càng khiến cho chuỗi ngày cuối đời của người đó thêm đau khổ mà thôi.” - tôi nhắc lại nguyên xi những lời anh Tod đã từng nói với tôi. Có lẽ bản thân anh ấy cũng không thể ngờ rằng sẽ có ngày chúng quay lại dồn anh vào thế bí như thế này.
Anh Tod thản nhiên nhún vai. “Anh biết, nhưng lần này là khác.”
“Khác thế nào?” - anh Nash nghiêm mặt lại – “Bởivì cô ây là bạn gái cũ của anh? Người anh chưa bao giờ quên được...”
Sự giận dữ thoáng hằn lên trên nét mặt anh Tod, nhưng vẫn không thể ẩn đi nỗi đau đớn và tổn thương đang cào xé bên trong. “Lần này khác bởi vì cô ấy đã bán linh hồn của mình, Nash ạ. Em thừa hiểu điều đó nghĩa là gì mà.”
Anh Nash nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Khi anh ấy mở mắt ra, ánh mắt anh đã chứa đựng nhiều cảm thông hơn là tức giận đối với anh Tod. “Đó là sự lựa chọn của cô ấy.”
“Cô ấy không hề biết bản thân đã mắc phải chuyện gì- Làm sao cô ấy biết được!” Anh Tod giận dữ quát ầm lên. Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy bộc lộ cảm xúc của mình thật đến như vậy.
“Chị ấy mắc phải chuyện gì thế?” Tôi hậm hực khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi một câu trả lời từ phía anh em nhà Hudson. Tôi rất ghét khi cứ luôn là người chẳng biết chuyện gì hết.
Cuối cùng anh Nash thở dài, hướng sự chú ý trở lại phía tôi. “Cô ấy đã bán linh hồn ột tà ma nhưng hắn sẽ không thể làm được gì cho tới khi cô thực sự qua đời. Và khi đó, linh hồn của cô ấy sẽ thuộc về hắn vĩnh viễn. Mãi mãi. Hắn có thể làm gì tùy thích với linh hồn đó. Vì các tà ma sống bằng nỗi đau và sự tuyệt vọng của người khác nên có lẽ hắn sẽ tra tấn và hành hạ linh hồn của Addison - hay nói đúng hơn là phần linh hồn còn sót lại của Addison - cho tới tận cùng của thời gian. Hoặc cho tới ngày tận cùng của Cõi Âm. Còn tùy xem cái nào đến trước.”
Toàn thân tôi nôn nao, chao đảo trước cái viễn cảnh ghê người mà anh Nash vừa mô tả. “Liệu đó có phải là điều sẽ xảy ra với những linh hồn mà bác Valđã trao đổi với mụ Belphegore không anh?” - Anh Nash buồn bã gật đầu. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay tôi – “Nhưng như thế thật không công bằng. Các cô gái ấy có làm gì sai đâu, vậy mà giờ linh hồn của họ phải chịu đựng sự tra tấn và hành hạ tới vô tận là sao?”
“Đó là lý do vì sao người ta coi việc đánh cắp linh hồn là bất hợp pháp.” Anh Tod nói, giọng đầy thông cảm.
“Thế việc bán linh hồn có bị coi là bất hợp pháp không ạ?” Trong lòng tôi bỗng lóe lên một tia hy vọng. Biết đâu chị Addison có thể lấy lại được linh hồn của mình.
Nhưng anh Tod lắc đầu. “Linh hồn không thể bị tước đoạt từ những cơ thể đang sống. Chúng chỉ có thể được đem cho hoặc bán đi bởi chính người chủ của mình hoặc bị đánh cắp sau khi đã rời khỏi cơ thể của người chết. Trong thế giới của Cõi Âm, có cả một thị trường lớn buôn bán linh hồn con người và việc Addy làm là hoàn toàn hợp pháp. Có điều cô ấy không hề ý thức được điều gì đang chờ đợi mình. Cô ấy không thể biết được.”
Tôi không biết phải nói sao nữa. Cũng chẳng biết nên lo sợ cho số phận của bốn linh hồn vô tội kia hơn hay là bác Val, người đã hy sinh linh hồn của bản thân để cứu lấy cô con gái. Hay chị Addison Page, người sắp phải chịu chung cảnh ngộ.
“Bọn mình phải nói cho chị ấy biết anh ạ.” - tôi nhìn sâu vào trong mắt anh Nash và thấy các vòng xoáy màu xanh và nâu đang xoay tròn dữ dội, chứa đầy nỗi khiếp sợ và sự ngần ngại – “Em sẽ dằn vặt chết mất nếu chúng ta không thử, dù chỉ là một lần.”
“Kaylee, đó không phải là trách nhiệm của bọn mình” - anh Nash lên tiếng phản đối – “Tà ma ấy đã có trong tay linh hồn của Addy rồi. Thử hỏi chúng ta còn có thể làm được gì nữa?”
Tôi nhún vai. “Em không biết. Hay là bọn mình thử giúp chị ấy phá vỡ cái hợp đồng của quỷ đó xem sao. Có thể không nhỉ?”
Anh Nash miễn cưỡng gật đầu. “Xét về nguyên tắc khi làm hợp đồng sẽ phải có điều khoản liên quan tới chuyện đó, nhưng sẽ rất nguy hiểm...” Nhưng anh ấy biết thừa rằng sẽ không thể làm thay đổi quyết định của tôi. Không phải lần này. Tôi có thể đọc được điều đó trong mắt anh.
“Em không thể quay lưng đứng nhìn linh hồn của chị ấy chịu sự hành hạ và tra tấn như thế được, nếu quả thực em có thể làm điều gì đó để giúp cho chị ấy. Anh thì sao?”
Anh không trả lời và sự im lặng của anh khiến tôi còn sợ hơn cả chuyện một tà ma đang đếm từng ngày để sở hữu trọn vẹn linh hồn của chị Addison. Tôi chỉ dám thở phào nhẹ nhõm khi anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi. “Dẫn đường đi, thần chết” - anh nói – “Và hãy khẩn trương lên. Giờ Eden chết rồi, Addy có lẽ sẽ không nán lại đến cuối chương trình đâu.” Các buổi concert trước đó luôn được khép lại bằng màn song ca của hai nữ ca sỹ đình đám này.
Với lời cảnh báo vừa rồi của anh Nash, ba đứa chúng tôi vội vã chạy đi lùng sục khắp khu vực hậu trường. Anh thỉnh thoảng lại ngó nửa đầu qua những cánh cửa đóng im ỉm để đảm bảo rằng chúng tôi đang đi đúng hướng.
Càng đến gần khu vực phòng thay đồ của chị Addison, chúng tôi càng gặp nhiều người hơn trên các hành lang dẫn ra sân khấu, ai nấy đều đang bàn bạc sôi nổi về tai nạn vừa xảy ra với chị Eden. Giờ người ta đang chuyển chị ấy tới bệnh viện, và mặc dù các nhân viên y tế đã ra sức hô hấp nhân tạo cho chị nhưng xem ra mọi người cũng đoán được là chị ấy đã qua đời.
Còn bọn tôi thì biết chắc chắn.
Nhờ mấy cái thẻ đeo lủng lẳng trên cổ mà tụi tôi không bị ai để ý tới. Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút gờn gợn khi thấy mọi chuyện đã quá thuận lợi và dễ dàng.
Tôi đã đúng. Đứng chốt chặn ngay ngoài của phòng thay đồ của chị Addy là một nhân viên, bảo vệ to cao như hộ pháp.
“Giờ thì sao?” Tôi thì thào cúi xuống uống nước từ cái vòi đặt cách đó vài mét.
“Để anh kiểm tra lại lần nữa xem cô ấy có đúng là đang ở một mình không” - anh Tod nói oang oang, làm tôi giật nảy mình, hốt hoảng nhìn xung quanh. Nhưng rồi chợt nhớ ra là ngoài tôi và anh Nash ra thì chẳng ai nghe thấy tiếng anh –“Sau đó anh sẽ đánh lạc hướngtay vệ sỹ đó cho hai đứa.”
Trước khi tụi tôi kịp hỏi anh định làm cách nào thì đã thấy anh ấy biến mất rồi.
Anh Nash và tôi khoác tay nhau, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, để không bị ai nghi ngờ. Càng lúc tôi càng thấy mừng vì đã thuyết phục anh đi cùng với mình - bỏi vì nếu không chắc giờ tôi căng thẳng thần kinh chết mất. Người vệ sỹ kia đang đeo một cặp kính râm to đoành trên mặt mặc dù bây giờ đang là buổi đêm và ở trong nhà. Vì thế tôi không thể biết được anh ta có đang nhìn về phía mình hay không. Nhưng tôi đoán là có.
Đột nhiên, một bàn tay chạm nhẹ vào khuỷu tay tôi và anh Tod bỗng từ đâu lù lù hiện ra bên cạnh tôi. Tôi nhảy dựng lên và tay vệ sỹ lập tức quay đầu nhìn về phía tôi.
“Đừng có làm như thế!” Tôi cáu kỉnh rít lên.
“Xin lỗi” - anh Tod nói. Nhưng trông anh ấy chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả - “Mẹ cô ấy cũng đang ở trong phòng, nhưng bác ấy sắp đi gọi xe rồi...”
Anh Tod còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cửa phòng chị Addy bật mở, một người phụ nữ trung niên, bản sao về già của chị Addison bước ra. Bác ấy gậtđầu chào viên vệ sỹ rồi đi thẳng về phía cuối hành lang, lướt qua mặt tôi và anh Nash, mà không buồn liếc nhìn chúng tôi lấy một lần.
“OK...” - anh Tod hạ giọng – “Hai đứa trốn tạm vào cái toa-lét ở góc tường đằng kia đi. Anh sẽ lừa tay vệ sỹ đó ra chỗ khác trong lúc hai đứa lẻn vào phòng của Addy. Rồi anh sẽ nhập hội sau. Nhớ làm sao phải thu hút sự chú ý của cô ấy thật nhanh, và đừng để cô ấy hét ầm lên đấy.”
Nói bao giờ chẳng dễ hơn làm.
“Em sẽ giết chết anh nếu có chuyện gì xảy ra.” Anh Nash làu bàu, miễn cưỡng đi theo ông anh trai về phía toa-lét dành cho nhân viên.
“Hơi muộn rồi đó, em trai.” Anh Tod khinh khỉnhđáp lại. Sau đó anh ấy lại vụt biến mất.
Tôi mở cửa nhòm vào trong toa-lét nữ để chắc chắn là không có aì, rồi vẫy tay gọi anh Nash vao cùng. Trong lúc anh ây còn đang mải trầm trồ trước sự sạch sẽ và cách bài trí trang nhã của bên toa-lét nữ thì tôi ghé mắt nhìn qua cánh cửa khép hờ chờ đợi dấu hiệu của anh Tod. Nhưng tụi tôi cũng chỉ phải chờ vài giây, trước khi nghe thấy tiếng bước chân chạy thình thịch từ phía phòng thay đồ của chị Addison. Anh Tod đang đứng cười rất tinh quái ở góc cuối hành lang trêu ngươi tay vệ sỹ, toàn thân anh giờ đã hiện ra đầy đủ. Rõ ràng viên vệ sỹ tội nghiệp kia chỉ được cái to xác chứ không nhanh nhẹn cho lắm, bởi vì mới đuổi nhau được có vài bưóc mà anh Tod đã bỏ xa anh ta tới cả mét.
“Quay lại đây, tên nhóc kia!” Anh ta giơ hai cánhtay cuồn cuộn cơ bắp lên đầy bất lực.
Lúc chạy qua toa-lét, anh Tod thậm chí vẫn còn kịp quay sang nháy mắt với tôi, trước khi vòng qua góc tường kế bên, trong khi tay vệ sỹ vẫn đang lạch bạch chạy đuổi theo đằng sau.
Ngay khi hai người họ vừa đi khuất, anh Nash và tôi vội mở cửa chạy thật nhanh về phía phòng thay đồ, chỉ sợ tay vệ sỹ có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nhưng khi đã đứng trước cửa phòng chị Addy rồi thì cả hai đứa đờ người ra chẳng biết nên làm gì. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh Nash nhìn tôi, khè hất đầu về phía nắm cửa.
“Anh mở đi” - tôi thì thào –“Chị ấy có biết em là ai đâu. Nhưng chắc vẫn nhớ anh đấy.”
Anh Nash đảo tròn hai mắt, rồi ngập ngừng đặt tay lên núm của. Tôi nhìn thấy một sự quyết tâm - hay là sự cam chịu nhỉ - thoảng qua nét mặt anh và anh đưa tay mở cửa đầy dứt khoát. Thề là tôi đã rất ghen tỵ với tinh thần thép của anh.
Anh bước vào trong phòng, kéo tôi vào theo, rồi đóng cửa lại.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe tiếng kêu lên thất thanh của chị Addison gọi vệ sỹ. Nhưng chẳng có âm thanh nào được phát ra, cũng như bóng dáng cô ca sỹ Addison Page.
Phải công nhận là phòng thay đồ của chị ấy lỗng lẫy thật. Một dãy các bộ đồ trang phục biểu diễn sặc sỡ được treo trên cái giá đặt dọc theo tường, kế bên là chiếc gương cỡ lớn và bàn trang điểm có gắn đèn mờ viền xung quanh, ở góc phòng kê một chiếc bàn tròn nhỏ, trên đó chất ngút ngàn nào là bánh trái, hoa quả, pho-mát, đồ điểm tâm... Còn tại chính giữa phòng là một bộ sô-pha trắng muốt rõ sang chảnh, cùng hai chiếc ghế bành, quây xung quanh cái TV màn hình phẳng kết nối với máy Playstation 3.
Anh Nash nhướng mày liếc qua tôi hỏi và tôi chỉ biết nhún vai trả lời không biết. Đột nhiên tôi nghe có tiếng nước chảy phát ra từ phía cánh cửa đang mở hé, mà nãy giờ tôi không để ý. Hoá ra căn phòng này còn có toa-lét riêng. Và chị Addison Page đang ở trong đó.
“Xe đến rồi ạ?” Cô ca sỹ bước ra, vừa đi về phía bàn trang điểm vừa nghiêng đầu tháo khuyên tai. Rồi chị ấy ngước nhìn lên và đứng sững người lại. Trong một giây tôi đã tưởng là chị ấy sẽ hét ầm lên cơ. Nhưng anh Nash đã kịp lên tiếng trước, và dùng sứcẢnh hưởng của mình kiềm chế nỗi hoảng sợ của chị.
“Chào Addison.” Anh nói. Bản thân tôi cũng được lợi từ sức Ảnh hưởng ấy, khi đột nhiên không còn cảm thấy lo lắng và hồi hộp như lúc mới bước vào phòng. Giọng nói của các bean sidhe nam giống như một thứ thuốc an thần trong khi tiếng khóc của các nữ bean sidhe chẳng khác nào những tiếng thét đinh tai nhức óc.
Thật không công bằng, đúng không? Nhưng đôi khi điều đó lại khá tiện lợi.
Vẻ khó chịu nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười duyên rất chuyên nghiệp của Addison. “Ừm... thực sự xin lỗi nhưng bây giờ không tiện lắm. Mình đang trên đường đến bệnh viện thăm chị Eden” - vừa nói chị vừa đưa tay vuốt lọn tóc xanh ra sau tai, rồi với tay lấy cái bút trên bàn trang điểm – “Nhưng mình có thể ký tặng hai bạn.”
Chị ấy tưởng bọn tôi là fan hâm mộ. Và không hề biết là chị Eden đã chết. Tôi nên chữa lại sự hiểu lầm nào trước đây? Có lẽ nên bắt đầu với thông tin ít sốc hơn.
“"Ơ, bọn em đâu phải là fan hâm mộ.” - tôi nhún vai, đút hai tay vào trong túi quần. Nhưng khi thấy cái nhíu mày của chị Addy, tôi mới nhận ra rằng mình đã hơi phũ khi nói như vậy. – “Ý em là... bọn em là fan của chị, thích nghe nhạc của chị. Nhưng bọn em đến đây vì việc khác.”
Chị càng nhíu mày sâu hơn. Mặc dù sức Ảnh hưởng của anh Nash vẫn đang được phát huy nhưng đồ rằng tụi tôi chỉ còn chưa đầy một phút nữa, trước khi chị Addy kêu ầm lên gọi vệ sỹ, người tôi dám chắc giờ đã quay trở về vị trí canh gác ban đầu. “Vậy thì hai người cần gì?” Đôi mắt xanh nhạt đẹp đến mê hồn của chị khẽ nheo lại nhìn tôi đầy nghi hoặc, trong khi nụ cười thân thiện vẫn thường trực nở trên môi.
Tôi đánh mắt qua anh Nash cầu cứu nhưng anh ấy chỉ nhún vai ra hiệu cho tôi tiếp tục. Xét cho cùng thì chính tôi là người đã kéo anh vào vụ này mà.
“Bọn em có việc cần nói với chị” - tôi ngập ngừng nhìn về phía cái ghế sôpha sang chảnh – “Chúng ta có thể ngồi xuống rồi nói chuyện được không?”
“Tại sao?” - chị thọc tay vào trong túi áo, tôi đoán là để tìm điện thoại di động – “Hai ngươi là ai?”
“Em là Kaylee Cavanaugh, còn đây là anh Nash Hudson. Em nghĩ là hai người đã biết nhau từ trước.”
Mặt chị Addy cau lại, chống một tay lên hông.“Không hề, tôi... Khoan đã. Hudson á?” Nét mặt chị chợt giãn ra.
Anh Nash gật đầu.
“Em trai của anh Tod” - chị Addison rút tay ra khỏi túi áo, ôm lấy ngực, nghẹn ngào thốt lên – “Ôi, mìnhxin lỗi vì đã không nhận ra cậu. Từ sau buổi tang lễ hôm ấy đã không còn gặp lại cậu. Cậu khoẻ chứ?”
“Ừm, mình vẫn ổn.” - anh Nash khẽ mỉm cười, nhưng là một nụ cười buồn – “Nhưng cậu thì không.”
Chị Addy khựng lại, cảnh giác luồn trở lại tay vào trong túi áo khoác. “Có chuyện gì thế?”
Trưóc khi tôi kịp trả lời, anh Tod bỗng từ đâu hiện ra, miệng vẫn còn thở hổn hển sau cuộc rượt đuổi vừa rồi với tay vệ sỹ. “Anh đã bỏ lỡ những gì rồi?”
“Không có gì” - anh Nash nói, có vẻ như anh ấy chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy anh Tod – “Tụinày vẫn chưa nói với cô ấy.”
“Nói với ai chuyện gì cơ?” - chị Addy bỗng trở nên lập cập, rút điện thoại ra, mặt sợ sệt thấy rõ – “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Nói gì đi kìa” - anh Tod huých vào tay tôi. Tôi lừ mắt quay sang lườm anh và chị Addy nhìn theo ánh mắt tôi vào... không khí. Chị ấy không nhìn thấy anh Tod, và hiển nhiên không thể nghe thấy tiếng của anh – “Mau nói gì đi không cô ấy gọi người bây giờ.”
“Em biết rồi!” - tôi huých trả lại anh. Đằng nào thì chị ấy cũng nghĩ tụi tôi bị điên rồi, đâu cần phải giả vờlà anh ấy không có ở đây – “Chị Addison, làm ơn ngồi xuống đi. Bọn em có chuyện cần nói và chuyện này nghe có hơi... kỳ lạ một chút.”
“Với tôi thế này đã quá đủ kỳ lạ rồi. Tôi nghĩ hai người nên rời khỏi đây” - chị nhích dần ra phía cửa – “Hai người đang làm tôi sợ phát khiếp lên đây này.”
“Hãy làm gì đó đi!” Anh Tod hét ầm lên, đôi mắt anh mở to đầy tuyệt vọng.
Anh Nash thở dài cái thượt, và ngay lập tức tôi đoán được điều anh sắp sửa nói ra. Nhưng đã không kịp ngăn anh lại. “OK, chuyện là thế nay. Trong 5 ngày tới, cậu sẽ tự sát và tụi này tới đến thuyết phục cậu hãy từ bỏ ý định đó.”
Chị Addison chớp mắt nhìn anh Nash trân trối. Trong một thoáng, nỗi sợ hãi của chị nhường chỗ cho sự bối rối và cơn giận dữ đang trào dâng. “Ra khỏi đây ngay!”
“Gì thế, anh không thể bỏ thêm một chút Ảnh hưởng vào câu vừa rồi của mình à?” Tôi cau có trách anh Nash.
“Không được, nếu em muốn cô ấy hiểu ra vấn đề” - anh hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh Tod – “Đã nói là cô ấy sẽ không chịu nghe rồi mà.”
“Hai người đang nói chuyện với ai thế?” Chị Addycao giọng hỏi.
“Anh phải hiện ra cho chị ấy thấy thôi” - tôi giụcanh Tod, ý thức được rất rõ về cơn hoảng loạn đang ngập trong mắt chị Addy – “Chị ấy sẽ không chịu tin lời bọn em đâu, nhưng chị ấy sẽ không thể không tin anh.”
Anh Tod lại quay sang hỏi ý kiến cậu em trai nhưng anh Nash chỉ gật đầu, dựa một bên hông vào thành ghế. “Xem ra cũng chẳng còn cách nào khác thật.”
Anh Tod thở dài, và qua nét sửng sốt trên mặt chị Addison, tôi hiểu rằng chị ấy đã nghe thấy tiếng của anh. Một giây sau, chị nhảy dựng lên, lùi lại phía sau, tay đưa lên ôm lấy cổ họng vì quá sốc. “Không thể nào.. “
Chị ấy đã nhìn thấy anh Tod.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
50 chương
132 chương
42 chương