Nữ thần báo tử
Chương 116 : chương 05
Chương 5
“Luôn có ngoại lệ, Harmony ạ.” Bố tôi nói, sự đau đớn trong giọng nói của bố gần như đã lấy đi hơi thở của tôi. Tôi đã hoảng sợ, giận dữ và nổi loạn trước cái chết. Trong khi bố vẫn nhất quyết không chịu chấp nhận sự thật vì mất mát này là quá lớn đối với bố.
Đến bản thân tôi còn thấy khó chấp nhận nữa là bố.
Tôi rón rén đi ra hành lang, cảm giác như đứt từng khúc ruột khi thấy khuôn mặt khắc khổ của bố. Nếu biết tôi đang ở đây, chắc chắn họ sẽ ngừng nói chuyện ngay, và tôi sẽ mất đi cơ hội lắng nghe tâm sự thực sự của bố.
“Anh Aiden.” - Giọng cô Harmony nhỏ tới mức tôi phải căng hết cả tai mới nghe được - “Em rất tiếc. Ước gì em có thể nói em hiểu cảm giác bây giờ của anh. Nhưng em thậm chí còn không được báo một lời nào về Tod.”
“Không có gì phải tiếc cả.” - Bố tôi nghiêm giọng lại, mặt đầy quyết tâm - “Chắc chắn phải có cách để thoát khỏi chuyện này, và anh sẽ tìm ra nó.”
Từ ngoài phòng khách, tôi âm thầm ngó vào trong bếp, lúc cô Harmony khẽ nhích ghế lại gần bố tôi. Họ đang ngồi ở bàn ăn, lưng quay lại phía tôi, và tôi có thể nhìn thấy từ vai họ trở lên, qua bức tường nửa ngăn cách giữa hai phòng.
“Anh Aiden, anh không thể làm gì để thay đổi điều đó đâu.” - Cô vòng tay ôm lấy bố và ngả đầu vào vai bố. Tôi gần như đã phải nín thở mới có thể nghe nốt những lời còn lại của cô - “Không lẽ anh định bỏ lỡ quãng thời gian còn lại với con gái mình để đuổi theo những câu trả lời không hề tồn tại à?”
“Anh không muốn bỏ lỡ chuyện gì. Và anh cũng không muốn Kaylee phải bỏ lỡ bất cứ điều gì. Đó chính là lý do. Anh đã quá ngu ngốc, Harmony ạ. Anh đã bỏ phí mười ba năm trưởng thành của Kay khi chấp nhận gửi con bé cho anh trai mình nuôi, chỉ vì quá đau đớn mỗi khi nhìn thấy con bé là thấy hình ảnh của vợ anh trong đó. Anh mới đoàn tụ với Kaylee được sáu tháng, và giờ họ lại đòi mang con bé đi. sáu tháng là quá ngắn ngủi!”
“Không ai mang con bé đi cả.” - cô Harmony nhẹ nhàng giải thích - “Thời gian của con bé đã hết. Chuyện đó xảy ra với tất cả mọi người.”
“Nếu là em, em sẽ làm gì?” - Bố tôi khẽ đẩy cô ra và hỏi - “Nếu em biết Nash sắp phải chết, liệu em có ngừng cố gắng ngăn chặn chuyện đó xảy ra không? Liệu em có chịu từ bỏ thằng bé không?”
“Em…”
“Không quan trọng cô ấy sẽ làm gì.” Tôi đi vào trong bếp và anh Tod hiện ra bên cạnh tôi. Kế đó tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh Nash đang tiến tới chỗ chúng tôi, mặc dù tôi đã yêu cầu hai anh em ở yên trong phòng.
Cô Harmony và bố đứng dậy, quay ra đối diện với chúng tôi. Nhưng cả hai người đều quá giỏi che giấu cảm xúc của mình nên tôi không thể đọc được gì trong mắt họ. Tôi sẽ không bao giờ có thể đạt tới trình độ của họ, bởi tôi chẳng còn mấy thời gian để hoàn thiện bản thân.
“Bố, đừng làm vậy mà.” - Tôi mở miệng cầu xin - “Bố không thể thay đổi chuyện này, và bố sẽ chỉ càng khiến bản thân bị nguy hiểm mà thôi. Không lẽ bố muốn con phải sống sáu ngày cuối đời của mình trong nơm nóp lo sợ rằng cả bố và con sẽ chết vào thứ Năm tới?”
“Bố không muốn con lo lắng về bất cứ chuyện gì hết.” - Bố giơ tay lên ôm mái đầu vẫn chưa hề có một sợi tóc bạc nào, mặc dù đã qua tuổi một trăm được vài chục năm rồi - “Bố muốn con học xong trung học, không về nhà đúng giờ và tiếp tục cho bố lý do để tống cổ hai anh em nhà Hudson ra khỏi nhà…Bố muốn con có một cuộc đời bình thưòng. Và thật dài.”
Tôi mím chặt môi lại để khỏi bật khóc, lúc bố đẩy ghế, bước tới chỗ tôi đang đứng. “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Và con sẽ không thể vui vẻ sống nốt quãng thời gian còn lại của mình nếu cứ phải thấp thỏm lo sợ rằng bố có thể sẽ bị chết vì cứ cố thay đổi cái điều không thể.”
“Kaylee...” Bố chìa tay ra nhưng tôi lùi lại ra đằng sau và khoanh hai tay lại trước ngực.
“Bố hứa với con đi đã. Hứa với con là bố sẽ để mặc chuyện này.”
“Con biết là bố không thể mà…”
“Bố hứa đi!” Tôi khăng khăng nói và hai vai của bố rũ xuống đầy đau đớn và bất lực.
“Thôi được. Bố hứa!” Cuối cùng bố nói, và tôi để im cho bố ôm mình vào lòng.
Tôi cảm nhận được trái tim bố đang đập rất mạnh và tôi có thể dám chắc hai điều: Tôi sắp phải chết và bố tôi đang nói dối.
Tôi lại gõ cửa thêm lần nữa - nhà này không hề có chuông - rồi quay đầu quan sát những ngôi nhà cũ kỹ, xuống cấp một cách trầm trọng quanh đó. So với những người dân ở đây, khu nhà tôi vẫn còn tốt chán, và tôi không có điều gì phải phàn nàn về nó.
Đợi một lúc cuối cùng cũng có người ra mở cửa và Sabine nhướn một bên lông mày lên nhìn tôi, tay vẫn đang nắm lấy núm cửa. “Mặt cô trông khiếp thế.”
“Ước gì tôi có thể nói điều tương tự với chị.” Cả đêm qua tôi gần như thức trắng - thành thực mà nói tôi cảm thấy có tội khi lãng phí thời gian vào việc ngủ - và tôi đã phải trả giá bằng một cơ thể mệt mỏi với làn da tái nhợt, và đôi mắt thâm quầng. Trong khi Sabine chỉ cần ngủ bốn tiếng một ngày, còn lại là đi loăng quăng, lượn lờ trong các giấc mơ của người khác, và mặt lúc nào cũng phới phới. Đó là điều khiến tôi luôn khâm phục và đố kị với chị ta.
“Không lẽ cô tới đây thừa nhận thất bại và ngoan ngoãn trả bạn trai lại cho tôi, như bản tính bean sidhe lương thiện vốn có của mình?”
Mặc dù lúc ở nhà tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là chị ta sẽ chẳng nói được lời gì tử tế với mình rồi, nhưng tôi vẫn tức, và phải kiềm chế lắm mới không nổi xung lên. “Thực ra tôi đến để nhờ chị một việc.”
Sabine quay lưng đi thẳng vào trong căn nhà tối om, để mặc tôi tự đẩy cửa bước vào.
“Mẹ nuôi chị có nhà không?” Tôi đi theo Sabine vào trong căn phòng khách tồi tàn, cũ kỹ.
“Hiếm lắm. Bà ấy hầu như ở nhà bạn trai là chính. Chỉ về nhà khi đến ngày lĩnh tiền trợ cấp.”
“Vậy là chị phải ở nhà một mình ý hả?”
Sabine chống hai tay lên hông. “Tôi là Ác mộng mà, Kaylee. Ai dám đột nhập vào đây chỉ có nhận lại được các cơn ác mộng thôi.” - Nói rồi chị ta ghé mông ngồi xuống tay ghế sô - pha - “Hơn nữa tôi tới đây đâu phải để tìm kiếm một gia đình. Tôi tới đây là vì trường Eastlake.” - Cô nàng mara này đã dùng nỗi sợ hãi để lọt vào gia đình này, chỉ vì muốn ở gần anh Nash. Và làm cho tôi phát điên - “Giờ nếu cô chịu từ bỏ và trả lại phần thưởng....”
“Anh Nash không phải...” - nhưng trước khi tôi kịp nói bạn trai mình không phải là phần thưởng để tranh giành thì nghe thấy có tiếng gầm gừ ở sau lưng, làm tóc gáy tôi dựng hết cả lên. Tôi quay đầu lại và thấy con chó của Sabine, cùng loài với Styx nhà tôi đang gườm gườm nhìn tôi trước cửa bếp, trong tư thế sẵn sàng lao vào tấn công bất cứ lúc nào. Bình thường một cục bông nhỏ xíu như thế kia sẽ chẳng thể làm hại được ai nhưng do có một nửa dòng máu của Cõi Âm nên hàm răng sắc nhọn của chúng hoàn toàn có thể bẻ gẫy các khớp xương của con người trong nháy mắt.
“Tên nó là gì ý nhỉ?” Tôi hỏi, không dám cử động cho tới khi Sabine ngăn quỷ con này lại.
“Cujo.”
Đúng rồi, là Cujo. “Chị có biết tại sao trông Cujo cứ như đang muốn cắn nát mặt tôi thế không?”
“Có lẽ bởi nó muốn cắn nát mặt cô thật.”
“Chị cũng biết nói đùa ghê. Chị bảo nó ra chỗ khác được không?”
Nụ cười thỏa mãn của chị ta chà sát toàn bộ dây thần kinh trong người tôi như tiếng móng tay cào lên bảng. “Chỉ vì tôi tò mò thôi đấy nhé. Mà tội quái gì tôi phải giúp cô trong khi cô liên tục từ chối thứ duy nhất mà tôi muốn?” Sabine búng ngón tay một cái và Cujo lon ton chạy theo cô chủ vào trong bếp, nơi chị ta mở tủ lạnh lấy một miếng bánh kẹp thịt và vứt xuống sàn, lớp vỏ ni - lông bọc bên ngoài vẫn còn nguyên. Cujo lao vội tới ăn ngấu nghiến, như thể chưa nhìn thấy thịt bao giờ, mặc dù trông nó không có vẻ gì là bị bỏ đói lâu ngày.
Tôi đứng ở cửa phòng bếp, không biết có nên tự kéo ghế ngồi xuống không, hay cứ đợi chị ta mời rồi hẵng ngồi. Nhưng có được một lời mời của Sabine còn khó hơn lên giời. “Bởi vì...” - Tôi ngập ngừng nói, trong khi chị ta đủng đỉnh mở tủ lạnh lấy một lon soda - “Bởi vì tôi chỉ còn sống được năm ngày nữa và dù muốn hay không muốn thì chị cũng sẽ là người anh Nash tìm tới để chia sẻ nỗi buồn của mình. Vì thế có thể gọi là tôi đang giúp chị thì đúng hơn.” - Nếu như cái chết của tôi làm lợi được cho ai thì đó là Sabine - “Đồng nghĩa với việc chị nợ tôi một việc. Và xét tình hình hiện tại thì tôi sẽ phải yêu cầu chị trả trước.”
Sabine bật nắp lon soda và nhìn chằm chằm về phía tôi. “Cô sắp chết? Thật ý hả?”
“Vào ngày thứ Năm tới.” Mới đầu, cứ nhắc tới chuyện này là tôi lại cảm thấy nôn nao, khó chịu. Nhưng sau một ngày suy nghĩ về nó không dưới bốn nghìn lần, nỗi hoảng sợ và sự phủ nhận ban đầu đã dần nhường chỗ cho sự chấp nhận xa vời và trống rỗng. Giờ nghĩ về cái chết của bản thân đối với tôi giống như nghĩ về số phận của Trái Đất sau khi bị nuốt chửng bởi Mặt Trời.
“Cô nói dối.” Sabine bật cười, ngửa cổ tu soda ừng ực rồi đi qua mặt tôi, quay trở vào phòng khách.
Tôi đi theo chị ta và ngồi xuống mép cái ghế bành cũ kỹ xấu xí màu nâu gần đó. “Tại sao tôi lại phải nói dối chị làm gì?”
Chị ta nhún vai và đặt lon soda xuống bàn. “Thói quen chăng? Cô đâu phải là người dám nói thật.”
Tôi cũng muốn cãi lại lắm nhưng lại không biết phải tranh luận với chị ta như thế nào. Bởi những lời nói dối của tôi vẫn thường chứa một nửa sự thật và luôn nhằm mục đích giúp đỡ người khác. Trong khi những lời nói thật tới mức trần trụi của Sabine chỉ là để làm tổn thương người khác hoặc đơn giản là mua vui cho chính mình.
“Tôi không hề nói dối.” - Tôi cắn răng đưa ra lời đề nghị mà bản thân không hề muốn chút nào - “Cứ đọc suy nghĩ của tôi sẽ thấy.”
Sabine ngồi bật dậy, đôi mắt đen sáng bừng lên đầy thích thú. “Thật á?”
Tất nhiên là không rồi! Tôi rùng mình, cố gắng nuốt ngược nỗi sợ hãi vào bên trong. “ Nếu đó là cái giá để chị chịu tin tôi.”
Chị ta nhún vai. “Chỉ riêng lời đề nghị ấy cũng đủ khiến tôi tin rồi. Nhưng cô nói rồi phải giữ lấy lời.” - Chị ta bước rất nhanh về phía tôi và theo bản năng toàn thân tôi co rúm lại, lúc chị ta quỳ xuống trước mặt - “Cô biết là tôi phải chạm vào cô đúng không? Càng tiếp xúc gần gũi bao nhiêu thì càng dễ cho việc đọc bấy nhiêu.”
“Đây!” Tôi chìa tay ra và Sabine đan các ngón tay của mình vào tay tôi, như cái cách chị ta đã làm với anh Nash hôm tôi và anh Tod lẻn vào phòng rình trộm hai người họ. Hôm đó trông họ rất thân mật. Thoải mái. Và tôi tự hỏi không hiểu người khác nhìn vào trông chúng tôi bây giờ có giống như thế không.
Tôi đang định nhắm mắt lại thì thấy Sabine lắc lắc đầu và hơi nhoài người về phía tôi, như để nhìn được rõ hơn nỗi sợ hãi của tôi. Bàn tay chị ta khô và ấm, cái nắm tay cũng rất chặt. Màu mắt của Sabine chuyển dần sang màu đen thẫm và cả căn phòng dường như mờ dần đi xung quanh chúng tôi.
Một cơn sóng lớn của sự sợ hãi bỗng từ đâu ập tới như muốn nuốt chủng lấy tôi. cảm giác này thật khó chịu, giống như đang bị một bầy tà ma khát máu nhìn chòng chọc vào mà không chạy đi đâu được.
Và rồi đột nhiên tôi không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài cái chết sắp tới của mình. Liệu nó có đau đớn không? Liệu tôi có bị chảy máu không? Liệu có ai khác nhìn thấy tôi chết không? Liệu tôi có nhìn thấy họ khóc không?
Liệu tôi có chết một mình trong cô độc không?
Việc không tìm được câu trả lời con tồi tệ hơn cả chính những câu hỏi. Nhưng tất cả vụt biến mất ngay khi Sabine thả tay tôi ra. Chị ta hoàn toàn có thể nắm lấy nó lâu hơn nữa, nhưng đã không làm vậy.
“Ôi, đúng là cô sắp chết thật.” - Sabine trông có vẻ sốc - “Và cô đang rất sợ hãi.”
“Tôi hỏi chị có ai biết mình sắp chết mà không sợ không?”
Cô nàng mara cau mặt, hai mắt lại tối sầm lại. “Nhưng trước đó, cô dự định sẽ ngủ với anh Nash, và cô đang lo sợ sẽ không làm tốt chuyện đó.”
Thôi chết! Tôi có thể cảm nhận được hai má của mình đang đỏ bừng vì ngượng. “Hãy giữ kín chuyện đó giữa hai chúng ta, ok?”
Lông mày chị ta nhướn lên. “Và đó là việc cô muốn nhờ tôi đấy à?”
Tôi nhăn mặt. “Không!”
“Thế thì tôi không hứa trước. Ngoài ra cũng nói để cô biết, lần đầu tiên chẳng bao giờ tốt cả.” - Tôi đứng bật dậy, đầu gần như muốn bốc khói. Tại sao chị ta cứ thích lấy nỗi sợ hãi của người khác ra để làm trò cười thế nhỉ? Nhưng Sabine đã kéo tôi ngồi lại xuống ghế, trước khi tôi có thể bỏ đi - “Có thể cô không có kinh nghiệm nhưng anh ấy sẽ không để ý. Bởi vì anh ấy là con trai mà, dù thế nào cũng là tốt hết. Và bởi vì anh ấy yêu cô.” Chị ta miễn cưỡng nói thêm, giọng đầy cay đắng.
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén để không bật khóc vì tức giận. Sao đến một người sắp chết mà chị ta vẫn không buông tha cơ chứ?
“Cô biết là tôi không thể để điều đó xảy ra mà. Cô không thể ngủ với anh ấy được, Kaylee ạ. Cô cần phải chia tay với anh ấy.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “Tại sao chị nghĩ là tôi sẽ chịu giao anh ấy lại cho chị bây giờ?”
Sabine nhìn tôi như thể câu trả lời đã quá rõ ràng, không cần phải hỏi. “Bởi vì anh ấy yêu cô và cô sắp chết. Nếu giờ không chia tay với anh ấy, cô sẽ trở thành mối tình khắc cốt ghi tâm của anh ấy mất. Thử hỏi làm sao tôi có thể cạnh tranh nổi với một con ma?”
“Tôi chẳng quan tâm chị định cạnh tranh kiểu gì!” Có không nhỉ? Chắc cũng một chút xíu... Gì thì gì, tôi vẫn mong anh Nash được hạnh phúc sau khi tôi chết. Tôi muốn anh có thể vui vẻ sống tiếp. Nhưng không phải vì thế mà tôi sẵn sàng làm tổn thương tới anh ấy bây giờ.
“Thôi được, vậy thì hãy nghĩ cho anh ấy. Có thể giờ Nash chưa nhìn thấy được điều đó nhưng làm như thế chính là cô đang giúp anh ấy. Để anh ấy có thể tiếp tục sống.”
“Tôi đã nói không là không mà, Sabine.”
“Có phải vì sex không? Không ai nên chết khi vẫn còn trinh cả. Riêng điểm này thì tôi đồng ý với cô. Nhưng đâu phải chỉ anh Nash mới làm được chuyện đó. Tôi có thể gọi một cú điện thoại nhờ ai đấy giúp cô. Trước tiên hãy chia tay với anh Nash đã…”
Tôi tức nghẹn họng, không biết nên chửi chị ta điều gì trước tiên. Cuối cùng tôi quyết định lờ đi như không nghe thấy những lời vừa rồi, và chỉ tập trung vào việc mình đang cần nhờ chị ta.
“Sabine. Tôi cũng muốn ngồi tán gẫu với chị lắm, nhưng tôi không còn nhiều thời gian, và tôi thực sự cần chị giúp một việc.”
“Chứ không phải định tới học hỏi kinh nghiệm giường chiếu của tôi à?”
“Tôi muốn nhờ chị tìm hiểu xem nguồn gốc thực sự của thầy Beck.”
Sabine lại nhấp thêm một ngụm soda nữa, mà không buồn hỏi tôi xem có muốn gì không. “Tại sao?”
“Bởi vì tôi đã tới thăm Danica Sussman ở bệnh viện và cậu ấy thừa nhận đứa bé không phải con của Max. Và cô y tá nói vụ sảy thai vừa rồi xém chút nữa đã lấy mạng của cậu ấy, một điều rất hiếm khi gặp ở người mới mang thai.”
“Ôi, cô cũng thừa thời gian nhỉ?” - Sabine nhướn lông mày nhìn tôi đầy ngưỡng mộ - “Chắc từ nay tôi phải gọi cô là nữ thám tử học đường Veronica Mars mất thôi, chỉ có điều trong phim chị ta không chết sớm như cô.” Tôi nghiến chặt răng lại, quyết kiềm chế cho đến khi chị ta chịu nhận lời giúp mình mới thôi.
“Vì thế tôi nghĩ có khi giả thuyết của chị là đúng. Có khi thầy Beck là bố của đứa bé thật. Nếu thầy ấy không phải là con người thì hiển nhiên đứa bé cũng không hoàn toàn là con người, đúng không? Như thế mới lý giải được tại sao vụ sảy thai đó lại nghiêm trọng đến như vậy. Chị có nghĩ thế không?”
“Có thể.” - Sabine đặt lon nước xuống mặt bàn rồi khoanh hai tay lại trước ngực - “Nhưng hy vọng không phải vì những gì tôi nói vào bữa trưa hôm trước. Bởi vì đó chỉ là một trong rất nhiều giả thuyết mà tôi nghĩ ra để giết thời gian, bởi vì chẳng có ai chơi cùng.” – Nếu chị ta chịu kiểm soát bản thân thì đâu đến nỗi - “Có muốn nghe giả thiết của tôi về Tod không? Đảm bảo cô sẽ thích...”
“Không!” - Tôi lắc đầu quầy quậy, quyết không để cho chị ta làm cho phân tâm - “Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ giả thuyết nào của chị nữa. Tôi chỉ cần chị tập trung vào một giả thiết này thôi. Cứ coi như là giúp một người bạn sắp chết đi, được không?”
Sabine nhìn tôi đầy tò mò. “Tại sao cô lại quan tâm? Đằng nào thì mấy ngày nữa cô cũng chết rồi. Không lẽ cô định dành mấy ngày còn lại của đời mình truy tìm bố đứa con đã mất của Danica Sussman? Có phải cô đang cố tìm lấy cái cớ để khỏi phải đối mặt với cái hiện thực mà bản thân chưa sẵn sàng chấp nhận không?” - Sabine ngừng lại và mỉm cười đầy mãn nguyện - “Uầy, công nhận là trực giác của tôi quá giỏi. Thậm chí không cần đọc nỗi sợ hãi của cô cũng tự suy luận ra được!”
Tôi thở dài. Tôi thừa nhận là chị đoán đúng. Đổi ngược lại là chị, đột nhiên phát hiện ra mình chỉ còn chưa đầy một tuần nữa để sống, liệu chị có muốn tìm việc gì đó để làm, để không phải nghĩ về nó không?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng tôi sẽ tìm nó trên giường của anh Nash, chứ không phải trong bụng của Danica.”
Rồi như sực hiểu ra điều gì đó, mặt chị ta sáng bừng lên. “Cô đã thử rồi đúng không?” - Và nụ cười bắt đầu nở rộng trên môi Sabine, khi thấy tôi không trả lời - “Anh Nash đã từ chối cô ý hả? Uầy, thật không ngờ đấy! Quá hay…”
“Anh ấy không hề từ chối tôi. Chúng tôi đã bị phá ngang.” Tôi khăng khăng nói, và như mọi lần, Sabine lại tự suy diễn theo chiều hướng có lợi cho bản thân, trong cuộc cạnh tranh mà chị ta đã vạch ra từ trước cả khi gặp tôi.
“Và sau đó anh ấy không hề có ý định tiếp tục công việc đang dang dở đúng không? Mà cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Không nhất thiết là vì cô không biết bản thân đang làm gì đâu...”
“OK, nghe này…” - Tôi nhoài hẳn người ra phía trước, nhìn thẳng vào mắt Sabine, mặc dù cảm giác ấy không hề dễ chịu gì. - “Tôi hiểu là chị rất muốn có anh Nash. Và tôi rất ghét phải thừa nhận điều này, nhưng rất có thể chỉ vài ngày nữa thôi, anh ấy sẽ hoàn toàn là của chị. Tôi có thể làm cho điều đó trở nên dễ dàng hơn. Hoặc là rất rất khó đối với chị.”
Hai mắt Sabine tối sầm lại. “Cô đang đe dọa tôi đấy à?”
Tôi nhún vai. “Đúng đấy!”
“Đáng ra tôi phải thấy tức giận, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười.” Chị ta nhếch miệng nói, giọng đầy mỉa mai.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Nếu chị không để tôi và anh Nash được yên trong năm ngày tới, tôi thề sẽ quay về phá hai người cho đến cùng và khi đó chị sẽ biết thế nào là cạnh tranh với một con ma thực sự. Lời đe dọa đó liệu đã đủ sợ chưa?”
Nụ cười trên môi Sabine tắt ngúm và chị ta nghiêm túc gật đầu. “Cũng không tồi. Thế tôi sẽ nhận được gì nếu tôi để cho cô…có được anh ý?”
“Một thỏa thuận đình chiến. Tôi hứa sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của hai người sau khi chết, nếu chị đồng ý từ nay đến lúc đó không can thiệp vào mối quan hệ của chúng tôi.”
“Nhưng tôi muốn có anh ý bây giờ.”
Tôi nhún vai. “Còn tôi muốn được sống. Xem ra ông trời đã đảo nhầm danh sách điều ước của chúng ta mất rồi. Sao, quyết định của chị thế nào? Đình chiến bây giờ, và nhận lời chúc phúc của tôi sau khi tôi chết hay là sao?” Tôi cứ nghĩ đến chết mình cũng sẽ không bao giờ thốt ra được những lời này, vậy mà nói ra xong tôi lại thấy thật thanh thản. Bởi vì sự thật là sau khi chết, anh Nash sẽ cần có Sabine. Việc cai nghiện vốn đã không hề dễ dàng gì với anh ấy, lại cộng thêm nỗi đau khi mất tôi, e rằng một mình anh Nash sẽ không vượt qua nổi. Chỉ có Sabine mới giúp anh giữ được tỉnh táo.
Sabine chớp chớp mắt, ra chiều suy nghĩ thiệt hơn. Chị ta thừa hiểu lời đề nghị của tôi có nghĩa là gì - anh Nash sẽ chấp nhận để cho bản thân sống hạnh phúc với chị ta nếu biết rằng tôi sẽ không phản đối. “Thôi được.” – Cuối cùng chị ta nói “Nhưng tôi cứ nghĩ mình sẽ phải nhận được hơn thế cơ.”
Điều đáng sợ là tôi đã tin lời chị ta. “Chị muốn nghĩ sao cũng được, còn giờ thì tôi muốn chị tìm hiểu về thầy Beck.”
Đột nhiên ánh mắt Sabine nhìn tôi đầy nghi ngờ. “Cô có chắc chuyện này không liên quan gì tới tình cảm cá nhân không thế? Tôi biết cô đang không muốn phải chết đi làm con ma trinh tiết và anh Nash xem ra cũng không mấy hứng thú với cô, nên có khi nào cô đang tìm một người khác thay thế? Nếu vậy thì tôi phải ngả mũ kính phục cô thật đấy. Thầy Beck của cô mới chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi, kể cả nếu trong người không có một nỗi sợ hãi nào với thế giới này. Nhưng sao cô không thử tìm một ai đó gần nhà hơn…”
“Kinh quá đi, Sabine. Tôi chả bao giờ có ý định ngủ với thầy Beck hết!” - Tôi rùng mình trước ý nghĩ vừa rồi của cô nàng mara. - “Và nói cho chị biết, anh Nash cực kỳ có hứng thú là đằng khác.”
“Thếtại sao hai người vẫn chưa làm chuyện đó...?”
“Đó không phải là việc của chị.” Tôi đứng dậy đi về.
Sabine nhún vai và nhìn mặt câng câng lúc này của chị ta tôi chỉ muốn giơ tay tát ột cái. “Anh ấy sẽ nói cho tôi biết sau khi cô chết thôi. Tôi có thể đợi thêm vài ngày nữa.”
“Chị có tim không thế hả Sabine?” Tôi mở cửa bước ra ngoài.
“Làm gì còn nữa. Tôi đã trao nó cho Nash trước cả khi anh ấy gặp cô rồi.” - Chị ta không giấu nổi sự đau đớn trong giọng nói của mình, nhưng không hiểu sao nó chẳng hề khiến tôi động lòng một tẹo nào. Như chị ta đã nói, tôi sẽ biến mất trong vài ngày nữa, và chị ta có thể đợi tới khi đó để giành lại thứ mà tôi bỏ lại phía sau.
“Hãy tìm hiểu xem thầy Beck là ai và nhớ đừng có để thầy ý phát hiện ra chị không phải con người đấy. Chị có thể tìm cách nào để chạm vào người thầy Beck và nhìn sâu hơn vào nỗi sợ hãi của thầy ý không?” Nhờ vào cái vòng tay được tết từ sợi cây dissimulatus - để ngăn không cho các tà ma bên Cõi Âm lần ra chúng tôi - thầy Beck sẽ không bao giờ biết được thân phận thực sự của bọn tôi, trừ phi tự bọn tôi làm lộ ra.
“Nếu giả thiết của tôi là đúng, thì chạm vào hắn có khó gì.” Sabine ngả người ra ghế, không hề có ý định đứng dậy tiễn khách.
“Ừ, nếu là chị thì dễ rồi.”
Chị ta lại nhướn mày lên nhìn tôi thách thức. “Cô coi tôi là đứa con gái lăng nhăng đấy hả?”
“Không phải.” - Tôi thở dài - “Tôi biết chị chỉ trung thành với mình anh Nash thôi, ít nhất là trong tim.” Và khi tôi không còn nữa, sự trung thành ấy có lẽ sẽ xuất phát từ cả hai phía.
“Sabine!” - Tôi nghiêm giọng cảnh cáo - “Tôi biết sau khi tôi chết, người ở bên cạnh anh Nash sẽ là chị. Nhưng chừng nào cơ thể tôi còn chưa nguội lạnh và yên vị dưới lòng đất thì chị đừng có nghĩ tới chuyện chạm vào người anh ấy!”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
50 chương
132 chương
42 chương