Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn! Muốn ly thì ly! Cho cô tự do! Cho cô theo đuổi lý tưởng của bản thân! Cho cô đi tìm tình yêu đích thực! Y suy sụp tê liệt ngồi ngửa người trên ghế, lấy tay che khuất ánh mắt, cười chua xót. Còn có thể thế nào? Đã không còn đường để quay về nữa rồi….. Mang theo một tay bị thương ngồi trên xích đu trong công viên, tay phải do đấm vào tường giờ cũng đã sưng đỏ, y phiền muộn hút thuốc. Quần áo hỗn độn, tóc tai rối mù, biểu tình nản lòng, ánh mắt tối tăm, thoạt nhìn so với lưu manh còn lưu manh hơn. Ngồi cả một buổi chiều, mắt thấy trời cũng sắp tối, bọn nhỏ trong khu phố cũng tan học. Y vô cùng hâm mộ nhìn người ta nắm tay đứa nhỏ nhà mình, hòa thuận vui vẻ cười nói về nhà. Cầm chắc đơn ly hôn trong tay, bên trong hai người đều đã ký tên, giống như năm đó lên đăng kí kết hôn vậy, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi. Bàn đá bên cạnh có mấy ông cụ đánh cờ, cằn nhằn liên miên: “Nào có vợ chồng nào không nháo đòi ly hôn đâu? Tình cảm mà, càng ầm ĩ càng sâu đậm…….” Tiêu Thế vốn cũng nghĩ thế, nhưng Tô Na có vẻ không phải là hứng thú nhất thời. Quen nhau lâu như vậy mà chưa từng cãi nhau, tất cả đều nghe theo ý kiến của cô, ngay cả cơ hội cho bản thân kháng cự cũng không có, đã trực tiếp rớt rồi. Tiêu Thế nhìn đầu thuốc lá trong tay, lại nhìn lá đơn ly hôn, đột nhiên có một cỗ xúc động muốn đem đầu thuốc lá này dí vào nơi mình vừa kí, đốt cháy hết tất cả. Nhưng mà tay vừa nâng lên, tờ giấy đã bị người khác rút ra. Tô Na vẫn mang theo một cái túi nhỏ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt sưng đỏ vì khóc, nhìn chữ ký, mím môi, đem lá đơn cất đi, âm thanh khàn khàn nói: “Phòng ở là anh mua, em sẽ không lấy, đồ đạc bên trong em có lấy cũng vô dụng….. Còn có tiền tiết kiệm, hàng tháng anh gửi tiền cho em, em đều…..” “Không cần trả lại.” – Tiêu Thế thản nhiên nhìn cô – “Căn phòng đó em muốn thì lấy, anh không sao cả.” Tô Na lắc lắc đầu: “Em không lấy được…. Buổi sáng khi trở về, em nghĩ là anh đi làm, nên đến khách sạn Nguyên Thần tìm anh, mới biết anh bị….. Em xin lỗi, em đã không quan tâm anh.” Tiêu Thế chỉ cười, không nói gì. “Em về trường, mai em sẽ theo giáo sư đi Tây Tạng, chắc cũng tầm nửa năm.” – Tô Na bước đi hai bước, lại quay đầu nói – “Cha mắng em, bảo em đi tìm anh…. Anh về đi.” Nhắc tới Tô Mạch Ngôn, trong lòng Tiêu Thế khẽ động, hỏi: “Hắn….. Đã biết?” “Đúng vậy, em chưa thấy cha tức giận như thế bao giờ.” – Tô Na nhếch môi – “Hận không thể bắt em quỳ xuống xin lỗi anh, giận đến mức không nói được gì.” Tiêu Thế cười cười: “Hắn vẫn thế, càng mất hứng thì càng không nói.” Tô Na đưa mắt nhìn y: “Tình cảm của hai người không tồi.” Tiêu Thế giật mình, trong lòng không khỏi xôn xao. Tình cảm……. Tình cảm của Tô Mạch Ngôn….. Tiêu Thế thở dài, trước giờ y vẫn nghĩ là Tô Mạch Ngôn không có tình cảm, nhưng mà ở chung lâu như vậy, lại phát hiện đối phương không phải không có tình cảm, mà là luôn đè nén cảm xúc. Nhưng vì sao lại phải kìm nén, y cũng không dám nghĩ nhiều. “Anh về gặp Mạch Ngôn.” – Tiêu Thế đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, cười khổ nói – “Chúc em thuận buồm xuôi gió.” Có người với bạn chỉ là khách qua đường, vội vàng đến, vội vàng đi. Nhưng mà có người, lại ở một thời điểm nào đó, tiến vào chiếm giữ đầu óc bạn. Tiêu Thế đột nhiên nghĩ đến một câu nói thế này: Ta cho phép ngươi bước vào thế giới của ta, cũng cho phép ngươi rời khỏi, nhưng ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ nếu ngươi cứ liên tục ra ra vào vào. Đại khái là chính mình cũng không biết mấu chốt nằm ở đâu, mới có thể một lần lại một lần nhẫn nại. Nhưng chung quy vẫn không giữ chân người kia. Nhưng là, nếu Tô Na là khách qua đường, vậy Mạch Ngôn là gì? Tiêu Thế đứng bên ngoài cửa nhà, chìa khóa cầm trong tay, nhưng không cắm vào, mãi vẫn không mở cửa. Nghiêm túc, nhưng kỳ thật lại rất ôn hòa. Giả bộ lãnh đạm, nhưng lại quan tâm tới mình hơn bất cứ người nào khác. Bàn tay rất ấm. Tiêu Thế nhắm mắt, nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng mình lấy tư cách chủ nhân để mở cánh cửa này. Thật bất ngờ, Tô Mạch Ngôn không ở trong phòng khách. Trong phòng vệ sinh truyền đến thanh âm cọ xát, Tiêu Thế hít một hơi thật sâu, đem lý do thoái thác lẩm bẩm mấy lần, mới trầm mặt đi vào. Cảnh tượng đập vào mắt làm Tiêu Thế choáng váng. Chỉ thấy nhạc phụ đại nhân đang ngồi xổm bên bồn tắm, miệng ngậm vệ sinh tề, tay áo xắn cao, đang cầm bàn chải cọ rửa bồn tắm, trong phòng tràn đầy bọt xà phòng. Tiêu Thế xuất hiện cũng làm cho hắn hoảng sợ, há miệng, vệ sinh tề rớt xuống, bọt xà phòng bắt đầy mặt. ……. Im lặng một hồi. Tô Mạch Ngôn có vẻ dại ra, giật mình hỏi: “Về sớm thế?” Na Na nghe xong mấy lời mình dặn liền đuổi theo, hai người không phải là sẽ nói chuyện, sau đó hòa hảo, rồi đi tản bộ dọc bờ sông sao? Vẫn là con nhỏ Na Na này không nghe lời mình, quỳ xuống xin tha thứ? Tô Na ngồi trên xe khách đường dài, chưa kịp bi ai về cuộc hôn nhân đổ vỡ, đột nhiên hắt xì một cái, thầm nghĩ lão cha thật là hay nói giỡn, quỳ xuống xin tha thứ? Cũng không phải là đóng phim (ˉεˉ) Tiêu Thế biểu tình phức tạp, muốn cười lại không dám cười, nhìn tạo hình dũng cảm của hắn một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Mạch Ngôn…..” Nhạc phụ đại nhân nghiêm túc nhìn y: “Sao?” “Tôi…..với Na Na ly hôn.” “……….” “Cho nên ngày mai tôi……..” Nhạc phụ đại nhân đột nhiên đứng dậy, nhấc chân bước, nhưng lại bị trượt…….. Rầm. Nước bắn tung tóe. Tô Mạch Ngôn tay chân luống cuống, ngồi trong bồn tắm tràn đầy bọt xà phòng, quần áo ướt hết, tóc cũng hỗn loạn, ánh mắt lại ngơ ngác. “Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế đầu tiên là căng thẳng, sau đó nhìn sắc mặt như kiểu mộng du của đối phương, nhịn không được bật cười – “Ngài đang làm gì thế hả?” Người đàn ông vừa mới thất ý (không được như ý) xong, vậy mà vẫn có thể cười được, Tiêu Thế cũng không biết là do bản thân mình giỏi, hay là do nhạc phụ đáng yêu này giỏi. Biểu tình của Tô Mạch Ngôn vẫn là có chút hoảng hốt. Tiêu Thế dở khóc dở cười bước lên, một tay khéo người đứng lên: “Tôi mới cọ rửa bồn tắm mà, sao ngài lại làm?” Tô Mạch Ngôn bị y kéo thẳng tới phòng khách. Mỗi lần gặp chuyện buồn bực đều đi cọ bồn cầu, nhưng bồn cầu mới cọ hôm qua, nên đành đi cọ bồn tắm. Đáy lòng nhạc phụ đại nhân đang vô cùng uể oải. Chẳng những già, còn hơi hâm hấp, người ta sao có thể thích mình chứ? Bất thường T^T Tiêu Thế ngồi bên người hắn, vẻ mặt đương nhiên giúp hắn cởi bỏ áo sơ mi ướt dính trên người, vừa nói: “Nhà tắm rất trơn, lần sau nhớ thay dép lê chống trượt….” Nhạc phụ đại nhân bảo trì trầm mặc. Áo cởi hết, Tiêu Thế dùng một tay giúp hắn cởi áo, giống như cha mẹ giáo dục trẻ nhỏ: “Cọ bồn tắm thì không cần xả nước vào bồn, cũng không cần dùng nhiều xà phòng như thế….” Nhạc phụ đại nhân vẫn trầm mặc. Quần cũng được cởi ra, Tiêu Thế đảo mắt đến vật thể giữa tứ giác khố của hắn, nhẹ nhàng thở ra. Y đến tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, dùng một tay giúp người đang ngây ngốc kia mặc vào, miệng vẫn không ngừng nói: “Bình thường không cần làm việc quá sức, làm việc muộn quá không tốt cho sức khỏe, thức đêm dễ làm tinh thần hao tổn…” Tô Mạch Ngôn đột nhiên ngắt lời y: “Khi nào thì chuyển đi?” “…….” Tiêu Thế mím môi, thản nhiên nói: “Ngày mai.” “Ở lại vài ngày đi.” – Tô Mạch Ngôn thốt ra, gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Thế, lập tức nghiêm nghị nói: “Ý của tôi là…” “Được.” – Tiêu Thế nhìn hắn một cái thật sâu, mỉm cười thay hắn chỉnh đốn lại trang phục – “Sẽ ở thêm hai ngày.” Còn có thể ở cùng nhau, nhạc phụ đại nhân thật cao hứng, khóe môi cũng hơi hơi nhếch lên. Tuy rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủn. Cả người tựa hồ đều nhu hòa xuống, khí tráng phát ra cũng không giống, một chút giống kiểu màu lam u buồn, nhưng lại thêm một chút màu hồng ảo mộng. Tóm lại, là không có màu đen làm cho người ta sợ hãi. Buổi sáng đi làm, cô bé thực tập sinhcười hì hì đưa cho mình hai phiếu đi công viên trò chơi. Tô Mạch Ngôn giật mình, nhìn đến mấy chữ quảng cáo bên trên, hai mắt sáng lên, thản nhiên vuốt cằm, trịnh trọng nhận. Ăn cơm chiều, nhạc phụ đại nhân đưa hai tấm vé ra trước mặt Tiêu Thế, ra vẻ lơ đễnh nói: “Đồng sự đưa, tôi không thể không nhận.” “Cái gì vậy?” – Tiêu Thế nhìn tấm vé màu mè, có hình vòng đu quay khổng lồ, bên trên có mấy chữ to đùng màu hồng phấn ‘Có thể hôn người mình yêu ở trên đỉnh của vòng quay, sẽ có được hạnh phúc ╭(╯3╰)╮ Tiêu Thế phụt cả canh đang uống, cà lăm nói: “Cho, cho một mình tôi đi sao?” Tô Mạch Ngôn nhìn hắn một cái: “Cậu có thể hẹn bạn.” Đúng rồi, chính mình giờ đã thành nam nhân độc thân. Tiêu Thế chậc một tiếng, cười khổ lắc đầu, hiện tại không cần phải giữ mình. “Cùng đi đi.” – Tiêu Thế mỉm cười – “Dù sao tôi cũng không có ai đi cùng.” = =+ Gãi đúng chỗ ngứa. Ánh mắt nhạc phụ đại nhân lóe lên, bất động thanh sắc vùi đầu ăn cơm, nhẹ nhàng gật đầu, lại gật gật đầu. Khu vui chơi rất đông người, hầu như là thanh niên nam nữ, hoặc là cha mẹ đi cùng con cái, hai người đàn ông đi cùng nhau lập tức được chú ý. Cơ hồ không dừng lai, Tiêu Thế thuận miệng hỏi muốn đi đâu, nhạc phụ đại nhân vẻ mặt bình tĩnh bước về phía vòng quay chọc trời. Nếu không phải bước chân dồn dập bán đứng hắn, Tiêu Thế nhất định nghĩ là hắn không cam nguyện. Hai người ngồi trong một khoang của vòng quay, chậm rãi đi lên. Nhạc phụ đại nhân nhìn cảnh sắc phía xa, thản nhiên hỏi: “Phòng ở đã thu thập tốt chưa?” “Rồi.” “Ngày mai…… sẽ chuyển đi?” Tiêu Thế nhìn bóng dáng cứng ngắc của hắn, nhẹ nhàng mà thở dài: “Đúng vậy.” Tô Mạch Ngôn đột nhiên quay qua, nhìn thẳng vào y, trịnh trọng nói: “Cậu còn trẻ.” “Sao cơ?” “Cậu có thể tìm được người khác yêu mình.” Đối mặt với tâm sự của nhạc phụ đại nhân như vậy, Tiêu Thế mỉm cười ôn hòa, tựa hồ như là đọc được suy nghĩ của hắn vậy: “Tôi biết.” “……” Như vậy, tôi không được sao? Tô Mạch Ngôn muốn nói như vậy, lại không thể mở miệng được. Tiêu Thế ôn hòa nhìn hắn, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Cảm ơn ngài, Mạch Ngôn.” Lưng Tô Mạch Ngôn đột nhiên cứng ngắc. Giống như đang nằm mơ vậy, đối phương đang ôm mình. Ngay tại điểm cao nhất của vòng quay. Thời gian giống như dừng lại, chỉ có tiếng tim đập thình thịch. Tuy là chỉ trong nháy mắt, đôi tay kia liền buông ra. Ma pháp biến mất. Tiêu Thế vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, trầm giọng nói: “Ngài cũng có thể tìm được người khác yêu mình.”