Nữ Quan Vận Sự

Chương 7 : Mất trinh tiết 2

Trong nháy mắt, thân thể Cố Khinh Âm như bị xé rách, nàng đau đớn kinh sợ hét ầm lên, xuân triều dưới thân lan tràn. Dù sao cũng là xử nữ chưa nếm mùi đời, tiểu huyệt mút vừa nhanh lại vừa hẹp, hơn nữa còn một tấm màng mỏng manh, Hàn Cẩm Khanh thô bạo cắm vào như vậy, sớm vượt qua khả năng chịu đựng cuối cùng của nàng. Hàn Cẩm Khanh bị thần sắc đau đớn trên mặt nàng nhiễu loạn, dục căn vào trong cũng không động đậy. Hắn nhíu mày, cảm giác cản trở rất nhỏ vừa rồi không hề sai, chẳng lẽ nữ tử này vẫn còn là xử nữ? Danh tiếng của nữ quan hiện nay cũng không tốt, thậm chí có vài quan viên nói đùa sau lưng các nàng không khác gì quan kỹ, hắn thật sự không nghĩ tới Cố Khinh Âm vẫn còn thanh bạch, trong lòng có kinh ngạc, còn có một chút suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng lắng đọng lại là niềm vui bí ẩn. Lý thị lang chó ngáp phải ruồi, để hắn phá thân nữ tử khó chơi này, tất nhiên là hắn rất vui mừng. Hắn bắt đầu khẽ đưa đẩy, chậm rãi rời khỏi, cho đến khi hơn phân nửa gậy th*t đã lui ra, chỉ để lại quy đầu trong tiểu huyệt chật hẹp của Cố Khinh Âm. Hắn nhìn trên thân gậy dính máu đỏ và d*m thủy, dục vọng trong người đột nhiên bùng nổ. “Cố đại nhân, cô muốn giữ lại thân thể này cho ai? Vị hôn phu tương lai?” Hàn Cẩm Khanh nở nụ cười tà ác, “Nhưng hiện tại người giúp cô phá tấm thân xử nữ là ta, cô phải nhìn cho rõ, Cố Khinh Âm, hiện tại gậy th*t của ta đang ra vào trong dâm động của cô.” Hai mắt Hàn Cẩm Khanh phiếm hồng, từ trên xuống dưới lại một lần nữa hung hăng xỏ xuyên trong thân thể nàng. Tiểu huyệt của Cố Khinh Âm mút vừa nhanh lại vừa nóng, thân gậy của hắn cắm vào trong chỉ cảm thấy như có vô số cái miệng nhỏ mút chặt lấy bản mệnh của hắn. Hắn gần như là cưỡi trên người nàng, trên dưới rất nhanh co rúm lại, khoái cảm như nước, mãnh liệt tới ập tới, hắn gần như không cầm giữ được, hung hăng niết ở gốc đùi của nàng, thở dốc nói: “Tiểu rối loạn, mút thật chặt,...” Sau khi đau đớn kịch liệt kia qua đi, Cố Khinh Âm mới miễn cưỡng tìm về thần trí, giương mắt liền nhìn thấy gậy th*t thô dài tím hồng của nam nhân ra vào rất nhanh ở miệng tiểu huyệt của mình, mang ra tất cả d*m thủy tích ở trong bụng. Những lời nói nhục nhã của Hàn Cẩm Khanh khiến nàng nghe được chỉ thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết. Thân thể của nàng không phải cho thanh mai trúc mã Nguyễn Hạo Chi, mà là cho nam nhân trước mắt này... nam nhân xa lạ tà ác. Hắn tuấn mỹ, lãnh khốc, độc đoán, tàn nhẫn. Ở trên triều đình, hắn là người nói một không có hai, hiện tại, hắn đang ở trên người nàng, hung hăng làm chuyện đó với nàng, đùa bỡn nàng, đưa đẩy ở chỗ sâu nhất trong thân thể nàng. Đau đớn ban đầu qua đi, tiểu huyệt của nàng dần dần trở nên vừa xót lại ngứa, chỉ có bị nam nhân cắm vào mới có thể giảm bớt, nàng thấy rất xấu hổ lại không biết làm sao, trong mắt đã sóng sánh làn nước trong suốt. Hàn Cẩm Khanh dần dần thở dốc, hắn như muốn chìm sâu trong thân thể nữ tử cho hắn khoái cảm mất hồn. Mỗi lần hắn va chạm, nữ tử dưới thân đều vô thức nhẹ khinh ngâm một tiếng, giọng mũi kéo lâu, như oán trách như khóc thương, khiến hắn rút chọc càng sâu càng ác hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào hai bầu vú lớn đang không ngừng nảy lên của nàng, hận không thể phá hư tiểu huyệt của nàng. Lại đâm vào một cái thật sâu, hắn dùng quy đầu khe khẽ vuốt nơi đó, làm nữ tử dưới thân lập tức thở gấp. Hai tròng mắt thâm thúy của hắn hiện lên ý cười, sau mỗi một lần va chạm đều không buông tha chỗ đó, ngày càng dùng sức. “A... Ân... Không cần... Không cần...” Cố Khinh Âm kìm lòng không đậu lớn tiếng rên rỉ. Nàng chưa bao giờ trải qua chuyện này, làm sao là đối thủ của Hàn Cẩm Khanh, bên trong tiểu huyệt vừa xót lại ngứa, hạ thân bủn rủn ướt đẫm. Nàng dần sa vào tình dục, không tự chủ được nâng mông đón ý nói hùa theo hắn. Hàn Cẩm Khanh đã sớm chờ giờ khắc này, hai mắt hắn sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, “Nói, ta là ai?” Dưới thân tiếp tục trùng điệp đỉnh vào sâu trong thân thể nàng. Hai mắt Cố Khinh Âm như giăng sương mù, miệng kêu lên yêu kiều liên tục, đôi mắt đẹp thoáng nét run sợ nhìn nam nhân ở trên người mình. “Tiểu rối loạn, hiện tại nam nhân đang ‘yêu thương’ dâm huyệt của cô là ai, hử?” Hàn Cẩm Khanh lập tức rút ra hơn phân nửa gậy th*t, chỉ để lại quy đầu ở miệng huyệt của nàng. Cố Khinh Âm lập tức cảm thấy trống vắng khó chịu, nàng vặn vẹo mông, muốn tìm gậy th*t nóng bỏng làm cho nàng sảng khoái vô cùng. Hàn Cẩm Khanh làm sao để nàng được như ý, hắn đè nàng xuống, cúi xuống nhẹ nhàng hôn nàng, chậm chạp nói: “Nói, bản tướng khiến cô thoải mái.” Ý thức của Cố Khinh Âm đã sớm mơ hồ, nàng càng thêm kiều mị vặn vẹo mông, lẩm bẩm nói: “Hàn... Tôi muốn, mau cho tôi... Ân...” Dục căn của Hàn Cẩm Khanh cứng rắn như sắt, bị nàng uốn éo một cái, thiếu chút nữa bắn ra, hắn cắn răng gầm nhẹ: “Ta là Hàn Cẩm Khanh, tiểu rối loạn, cô nhớ kỹ cho ta, người đang làm tình với cô là ta, cô chỉ có một nam nhân là ta.” Dưới thân phát lực mạnh, gậy th*t của hắn đi sâu vào trong hoa tâm của nàng. Cảm giác ngứa ngày như có kiến bò nhanh chóng lan khắp toàn thân, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, Cố Khinh Âm mị hoặc kêu lên, “A... A... Ân...” Khuôn mặt nàng như được thoa phấn điểm son, long lanh sinh động, mái tóc đen như mực, mềm như mây, dính toán loạn trên mặt, trước ngực của nàng. Trong cơn cao trào, nàng không còn cách nào khống chế, miệng huyệt bắt đầu phun đầy d*m thủy. Bụng và những sợi lông đen của Hàn Cẩm Khanh dính đầy mật dịch của nàng, có một ít còn bắn tung tóe lên quan phục còn chưa kịp cởi ra của hắn. Nhìn nữ tử dưới thân xuân tình phấn chấn, bộ dạng phóng đãng, cảm nhận được miệng huyệt mị hoặc không ngừng co rút đè ép, hắn dùng sức rút ra chọc vào gần trăm lần, chọc đến lúc nước bắn tung tóe, mới rút gậy th*t ra, phun toàn bộ tinh dịch đậm đặc nóng bỏng lên khuôn mặt thanh lệ mị hoặc của Cố Khinh Âm.