Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 81 : Đại kết cục 1 (1v1) lục ngân vs bạch thiến thiến

Edit: Tiểu Y Y Buổi sáng, Lục Ngân đơn độc hẹn gặp Kiều Vũ. “Thế nào, anh nghĩ thông suốt rồi?” Kiều Vũ lẳng lặng nhìn người đàn ông mặt than trước mắt, chỉ thấy sắc mặt anh tiều tụy, cằm hơi nhọn, nhưng ánh mắt vẫn như trước, cứng cỏi sáng ngời, giống như tảng đá Bàn Sơn to lớn, ý chí kiên định. Lục Ngân lạnh lùng liếc Kiều Vũ, ngữ khí không chút lung lay, hay bị thuyết phục: “Muốn tôi tiếp nhận các người trở thành đàn ông của Bạch Thiến Thiến? Thật buồn cười!” Đáp án trong dự kiến, Kiều Vũ ngồi sau bàn làm việc, đôi tay giao nhau đặt trước bàn, ung dung cười cười, giống điệu nhẹ nhàng: “Không sai, tôi cũng đoán được anh sẽ không dễ dàng đồng ý, chẳng qua, cho dù anh không đồng ý, cũng không thể mang cô ấy đi được.” Lục Ngân hừ lạnh một tiếng, nhấc chân, bước từng bước một đi đến đối diện ngồi xuống, đỉnh mày nâng lên: “Cho nên, tôi có bị mà đến.” Kiều Vũ nghe vậy, cảm thấy hứng thú, ngồi thẳng người tỏ ý lắng nghe, nhướng mày: “Nga?” Ngay sau đó, ánh mắt Lục Ngân hiện lên tia sắc bén, móc một khẩu súng từ trong lòng ngực ra, nhắm ngay vào Kiều Vũ. Kiều Vũ híp mắt, ý cười nơi khóe miệng trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng: “Sao anh lấy được súng?” Ở Hắc Ngục, nhất cử nhất động của Lục Ngân đều bị anh giám thị, anh nghĩ không ra, người này cư nhiên có thể dưới mí mắt anh chơi tiểu xảo? Đúng là đã xem thường người đàn ông này! “Câu không cần biết tôi làm cách nào lấy được thứ này, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, lần trước lúc trốn ra, tôi đã cất một khẩu súng trong Hắc Ngục, lúc đó vốn để đối phó với cậu, kết quả vô dụng, không nghĩ tới bây giờ lại dùng đến.” Ánh mắt Lục Ngân lạnh lùng, ngữ khí không hề gợn sóng. Kiều Vũ kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Thì ra, từ lúc bắt đầu anh chưa từng tin tưởng tôi.” Đối phương không lên tiếng, xem như cam chịu. Không khí trầm mặc vài giây, Lục Ngân thở dài một hơi, hơi hơi nâng tay, họng súng nhắm ngay đầu Kiều Vũ. Thực rõ ràng, đây là ý muốn giết chết anh ta. “Lục Ngân, anh có nghĩ tới không, một khi anh nổ súng, Bạch Thiến Thiến có lẽ sẽ hận anh cả đời, ngược lại, tôi sẽ lưu lại kí ức sâu nhất ở đáy lòng cô ấy, biết trước kết quả như vậy, anh vẫn muốn động thủ sao?” Vẻ mặt Kiều Vũ không có bất kì biểu tình sợ hãi gì, vẫn luôn bình tĩnh như thường, luôn dùng loại ngữ khí trần thuật, giống như người trước mặt không phải đang muốn giết anh, mà chỉ đang cùng anh nói chuyện phiếm. Lục Ngân mặt vô biểu tình, mở miệng: “Từ rất lâu trước, tôi đã chuẩn bị đầy đủ, Kiều Vũ, người phụ nữ của tôi, tôi nhất định phải mang đi, không tiếc phải trả bất luận đại giới gì.” Đối với ý nghĩ chắc chắn của Lục Ngân, trong lòng Kiều Vũ âm thầm khinh miệt, một chút cũng không lo lắng đối phương có thể chạy thoát từ trong bàn tay anh. Bất quá, nhìn họng súng đen tuyền trước mặt, Kiều Vũ thức thời che dấu khinh thường ở đáy mắt, ý đồ dùng ngôn từ hòa hoãn không khí: “Cho dù anh đã nghĩ đến rồi, thì khoan hãy xúc động, Thiến Thiến không giống anh nghĩ, hoàn toàn không có chút cảm tình gì với chúng tôi, nếu anh làm chuyện gì không thể vãn hồi, Thiến Thiến sẽ thống khổ cả đời.” Kiều Vũ một bên chậm rãi nói, tay bất động thanh sắc sờ tới khẩu súng lục dưới ngăn bàn. “Anh cũng không nên xúc động, Thiến Thiến cô ấy còn đang đợi……” “Phanh!” Một tiếng súng trầm đục vang lên, đồng tử Kiều Vũ co lại, sau đó, chậm rãi ngã từ trêи ghế xuống. Lục Ngân đã sớm phát hiện động tác nhỏ của đối phương, trước khi Kiều Vũ kịp thực hiện hành động tiếp theo, anh đã động cò súng trước. Khẩu súng này đã lắp bộ phận giảm thanh, ngoại trừ hai người trong phòng, người bên ngoài căn bản không nghe thấy. Lục Ngân bình tĩnh thu khẩu súng vào trong lòng ngực, nhìn người trêи mặt đất, mở miệng: “Chỉ là súng gây mê thôi, sẽ không lấy mạng của cậu, chẳng qua đợi tới lúc cậu tỉnh lại, cũng đã chậm.” Lục Ngân không chút do dự rời khỏi văn phòng. Trực tiếp đi tới căn phòng Bạch Thiến Thiến ở. Tiếu Lệ cùng Giang Ly đều đang bảo vệ trước cửa phòng Bạch Thiến Thiến. Lục Ngân vừa tiến đến, hai ánh mắt song song mang theo địch ý bắn về phía anh. Không có biện pháp, người đàn ông Bạch Thiến Thiến yêu nhất, hai người rất khó kìm chế cảm giác ghen ghét căm thù anh. Giang Ly vừa chuẩn bị tiến lên trào phúng vài câu, đã bị Lục Ngân móc ra súng lục, đoàng một tiếng, thậm chí còn chưa kịp lên tiếng đã ngã xuống. Tiếu Lệ mặc dù kịp phản ứng lại, chuẩn bị phản kϊƈɦ, nhưng đã chậm, Lục Ngân đã sớm có chuẩn bị, sau khi bắn trúng Giang Ly, giây tiếp theo, súng gây tê đã hướng tới Tiếu Lệ. Tiếu Lệ rút ra vài cây kim gây tê, mặc dù liều mạng muốn làm bản thân thanh tỉnh, nhưng thân thể không còn sức, cuối cùng, chỉ có thể không cam lòng, nhắm mắt lại. Lục Ngân làm tất cả mọi chuyện, trước sau vẫn không có biểu cảm, anh nhìn đồng hồ trêи cổ tay, đánh giá thời gian, cũng không sai biệt lắm, liền tăng tốc, vọt vào trong phòng. “Thiến Thiến, anh mang em đi.” Bạch Thiến Thiến còn đang nghỉ ngơi, vừa mở mắt, vẻ mặt mộng bức bị Lục Ngân từ trêи giường bế lên: “Nhanh như vậy?” Không đợi anh trả lời, Giang Ly cùng Tiếu Lệ nằm trêи mặt đất đã lọt vào tầm mắt cô. Tim Bạch Thiến Thiến nhảy dựng. “Bọn họ làm sao vậy?” Cô không phát hiện khi mình hỏi câu này, ngữ khí thật sự sốt ruột, Lục Ngân phát hiện, híp mắt, cúi đầu nhìn cô một chút, trầm giọng nói: “Chỉ là hôn mê.” Hôn mê? Bạch Thiến Thiến an tâm, tim lúc này mới hạ xuống. Ngay sau đó, cô phát hiện vừa rồi chính mình quá khẩn trương, xác thật là đã quá lo lắng, trước mặt người đàn ông của mình lại khẩn trương lo lắng cho người đàn ông khác, Lục Ngân chắc là sẽ rất tức giận hoặc sẽ nghĩ nhiều? “Nếu như bọn họ xảy ra chuyện, cho dù chúng ta ra được, chỉ sợ cũng sẽ gặp nhiều phiền toái.” Không biết là tự tìm lí do giải thích cho bản thân, hay đang giải thích cho Lục Ngân nghe, lúc Bạch Thiến Thiến nói những lời này, đầu vẫn luôn không dám ngẩng lên, không dám nhìn mặt Lục Ngân. Lục Ngân cũng không quản nhiều, ôm Bạch Thiến Thiến đi ra bên ngoài. Ngay sau đó, bên ngoài vang lên rất nhiều tạp âm. Tiếng gào, tiếng súng, tiếng đánh nhau, tiếng chém giết, loạn thành một đống! Bạch Thiến Thiến lúc này mới hiểu được, theo bản năng nhìn về phía Lục Ngân: “Có phải ba tìm người tới cứu em?” Lục Ngân sờ khuôn mặt nhỏ tái nhợt bệnh trạng của cô: “Ân, là bác Lâm, trước lúc anh tới đã thương lượng tốt với ba em.” Bạch Thiến Thiến tựa hồ nghĩ tới cái gì: “Người bên ngoài sẽ tấn công vào nhanh thôi, như vậy, đám người Kiều Vũ ……” “Anh biết em sợ bọn họ xảy ra chuyện, yên tâm, chỉ là bị súng gây mê bắn trúng, không nguy hiểm tới sinh mệnh.” Lục Ngân biết cô nghĩ cái gì, lúc cô còn chưa nói xong đã giành trước, trả lời nghi vấn của cô. Bạch Thiến Thiến ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu: “Tuy rằng đã xảy ra nhiều như vậy, nhưng tóm lại em vẫn không muốn thấy bọn họ xảy ra chuyện.” “Anh hiểu.” Lục Ngân gật gật đầu, cũng không tức giận, không chất vấn, giống như đã sớm hiểu rõ. Nhưng Bạch Thiến Thiến vẫn cảm thấy chột dạ, luôn cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt anh. Hai người cứ im lặng như vậy, một lát sau, trêи bầu trời xuất hiện tiếng máy bay trực thăng. Lục Ngân móc ra một cái pháo hoa tín hiệu, phóng lên trời. Ngay sau đó, máy bay trực thăng chuẩn xác bay về hướng bọn họ, chậm rãi hạ xuống. Cánh máy bay chuyển động mang theo một dòng khí, cuốn hết mọi bụi bẩn trêи mặt đất bụi đất lên, cho dù Bạch Thiến Thiến được Lục Ngân bảo hộ trong ngực, vẫn bị thổi cho mịt mù. Phi cơ vững vàng hạ xuống đất, Lục Ngân không có nửa phần do dự, ôm Bạch Thiến Thiến lên phi cơ. Cũng nói không rõ là bị tâm tư gì quấy phá, một khắc lúc cánh cửa trực thăng đóng lại, Bạch Thiến Thiến quay đầu nhìn về phía dưới, trong tầm mắt mơ hồ, giống như có người điên cuồng chạy tới chỗ cô. Không đợi cô thấy rõ người nọ là ai, tầm mắt đã bị cánh tay Lục Ngân ngăn chặn. Lục Ngân đem đầu cô, ấn vào trong lòng ngực mình, ngăn cản hết mọi thứ tạp nham bên ngoài, mà anh còn lại là nhẹ nhàng liếc nhìn bóng người phía dưới phi cơ, ánh mắt không rõ. Ở trong trận chém giết ác liệt này, Bạch Thiến Thiến nghe thấy có người tê tâm liệt phế kêu tên cô. Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, tựa hồ như có thứ gì đó dưới đáy lòng chậm rãi lên men. Lục Ngân vẫn luôn quan sát biểu tình của cô, thấy cô xuất thần, cánh tay ôm cô chợt căng thẳng, hơi dùng sức. “Chúng ta rời khỏi nơi này, ra nước ngoài, ở nơi đó, không ai có thể tìm không thấy chúng ta, chỉ có em và anh.” “…… Được.” Bạch Thiến Thiến hít vào một hơi thật sâu, dứt bỏ những tâm tư không nên có, nhắm mắt lại, đem cả người cuộn tròn, trở trong lòng ngực Lục Ngân. —————————— Đây là giãi bày mà tác giả viết mà mình không tìm được bản raw, cũng không tra được tên tác giả nên vẫn để là tôi nhé. ps: Đầu tiên phải nói lời xin lỗi với mọi người, câu chuyện này viết xác thật có chút hấp tấp, kết thúc vội vã, nhưng cũng không có cách nào, lúc viết đoạn trước đã không còn linh cảm, cho dù cố viết tiếp cũng chỉ coi như lấy số lượng từ thôi, mọi người đều phải tiêu tiền xem truyện, tôi không thể chỉ viết lấy số lượng cho mọi người xem, đúng không? Còn không bằng mau chóng kết thúc, kỳ thật nếu không nhanh kết thúc, câu chuyện này sẽ trở thành cái hố lớn, tuy rằng cái kết có phần hấp tấp, nhưng ít nhất cũng coi như đến nơi đến chốn. Cuối cùng, nếu các bảo bảo muốn thấy kết cục 1vs1, thì xem đến đây là được, không nên xem mấy chương sau, các chương sau là kết cục NP.