(nữ phụ) xuyên qua, ta đang cướp tân nương của nam chính
Chương 99 : Chữ ân thoáng qua, chữ hận khắc sâu.
Tân Phương Phương hoàn toàn không biết Tinh Thu đang tự chê trách mình ngây thơ, nàng chỉ để tâm câu nói ả vừa nói kia.
Mục tiêu thật sự bọn chúng nhắm vào là nàng? Tân Cầm Nhi là gián tiếp mà thôi sao.
Vậy thì người đứng sau chuyện này... Phải chăng là Thái Tử đó? Tính đến hiện tại người nhắm đến nàng mà có khả năng tiêu khiển người khác, gây dựng mọi thứ lên chỉ có hắn ta, ngoài hắn nàng không nghĩ đến ai khác.
Nhưng nếu là thật thì suy cho cùng kế sách này quá bỉ ổi, vì đạt mục đích mà hại người vô tội.
Rốt cuộc nàng đã kích hoạt phải thứ gì mà mở ra cái tình huống quỷ quái thế chứ!
Trong lòng Tân Phương Phương than trách, cảm thấy cuộc đời nữ phụ sinh ra không tự chuốc lấy rắc rối, rắc rối cũng tự nhiên tìm tới, đi đâu đều thấy ngõ cụt.
Chỉ tiếc khiến người khác bị liên lụy vào.
Tân Phương Phương im lặng, mải miết suy nghĩ riêng tư, không hay biết gương mặt bản thân sớm để lộ cảm xúc khác, làm Tinh Thu từ đầu quan sát phát hiện, rất nhanh Tinh Thu cong khóe môi nói: Có phải bất ngờ không? Trở thành nguyên nhân khiến muội muội mình bị tồn thương.
Không có, chỉ là ta đang không dám tin hai huynh muội người lại hãm hại người khác như thế. Tân Phương Phương nở một nụ cười nhạt đáp trả Tinh Thu.
Tinh Thu nghe ra ý vị bên lời nàng nói, lập tức hừ lạnh một tiếng, khinh thường cao giọng: Ngươi trước khi chế nhạo chúng ta, thì hãy nhìn lại muội muội ngươi, một tiểu thư nhỏ không ngoan ngoãn nơi khuê phòng mà chạy đến Nam Quán, xem lại sợ là bại hoại gia phong đấy. Đúng rồi, bộ dạng Tân Cầm Nhi khi được ca ca ta âu yếm, rất rõ ràng là nữ nhân lẳng lơ!
Tinh Thu nói tới hăng say, càng nói càng độc, dứt khoát tuôn ra câu chữ thô tục, dùng chúng hình dung dáng vẻ Tân Cầm Nhi.
Tinh Thu hoàn toàn không đỏ mặt hay xấu hổ nhắc chuyện nam nữ, ngược lại nét mặt tám phần hưng phấn, con ngươi đen tối rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Điệu bộ ấy lọt mắt Tân Phương Phương, tại giây phút nàng bỗng hiểu thấu Tinh Thu.
Cô nương đáng thương ngày đầu tiên gặp gỡ, nàng nghĩ mặc dù trải qua bùn đất không có thuần đơn, ít nhất còn tâm hồn sạch sẽ, mà thời điểm này; ý nghĩ đó triệt để mất dạng, thay vào là nhận định Tinh Thu vốn dĩ chẳng được cái gì thuần túy cả.
Từ ánh mắt, con người bây giờ, nụ cười vui vẻ khi châm chọc kẻ khác.
Được lắm luôn! Thích châm chọc muội muội ta chứ gì.
Lòng Tân Phương Phương lạnh đi một mảnh, tuy nhiên gương mặt vẫn duy trì ý cười, không mặn không nhạt hé miệng nói: Ở một góc độ tình cảm nào đó, Tân Cầm Nhi mạnh dạn bỏ qua mọi thứ, dám hạ mình vì tình ái của bản thân, không giống như một số người yếu mềm đến mức ngay cả nhìn thẳng người mình thích cũng chẳng thể làm được.
Có thể hành động Tân Cầm Nhi là ngu ngốc tự hại mình về sau, hại danh tiếng Tân phủ, xét về tình lại không giống, ít có ai dám liều mình đâm vào chữ yêu, dám bỏ thời gian tháng ngày nhìn thẳng vào người trong lòng thế, kể cả khi biết kết cục chẳng tốt đẹp.
Phần Tinh Thu, có lẽ cũng là theo đuổi, nhưng không có cái tự tin đứng thẳng đối diện, bởi vì tự ti xuất phát từ thân phận thấp kém, từ thói quen kém cỏi ở thuở nhỏ.
Tân Phương Phương không muốn lôi chuyện này ra so sánh, nhưng Tinh Thu lại một mực dồn ép người, vậy thi nàng không nể nang buông lời cay đắng đâu.
Lời lót tai, Tinh Thu kích động không thôi, giận dữ đỏ bừng mắt, run run chỉ tay hướng Tân Phương Phương, hai mắt trừng lớn, Tân Phương Phương, đừng lôi chuyện của ta vào!
Tinh Thu, khi sỉ nhục người khác thì nên hiểu, có nói có nghe, không muốn nghe thì ban đầu câm miệng lại! Hiên ngang lôi ra nhược điểm người ta, ắt phải hứng chịu người ta nói về điểm yếu của mình. Tân Phương Phương dứt lời, chân tiến lên lại gần Tinh Thu, đôi mắt xinh đẹp mang ánh nhìn lạnh lùng, tiếp diễn nàng nói: Dù cho Cầm Nhi nhà ta có tối tệ, thì đều hơn hẳn Tinh Thu ngươi gập vạn lần, muội ấy là viên ngọc sáng có nhiều người sẵn sàng nâng níu, chả qua vận may thấp quá, gặp đúng một tên Tinh Thược cặn bã.
Từng lời từng chữ Tân Phương Phương nói, tựa kim châm đâm vào lòng Tinh Thu, gây ra vết máu, lại như tiếng chống uy lực đánh qua tai, nghe đầu vô cùng đau nhức.
Mọi thứ ùa vây Tinh Thu, bức ép đến độ khó chịu, và rồi ả hét lên, đáy mắt oán hận tăng cao, Tinh Thu đưa tay đẩy mạnh Tân Phương Phương ra xa mình.
Khoảng khắc đó Tinh Thu không chỉ cuồng loạn, mà còn kêu gọi người được sắp xếp ra.
Bốn phía hẻm nhỏ, rất mau xuất hiện nhiều bóng người, Tân Phương Phương trông thấy rõ những hắc y nhân từ cao tiếp xuống đất.
Tất cả bọn chúng là năm tên, mỗi tên cầm loại vũ khí bén nhọn, như nhau nhắm mục tiêu là nàng.
Tân Phương Phương, ta cho ngươi nhiều lời! Tinh Thu cười lớn, xem Tân Phương Phương bị bao vây.
Tân Phương Phương méo mặt, nheo mắt nhìn sang.
Thôi xong, lại gáy sớm ăn gì rồi?!
[Tin vui cho các chế, tầm 14 hoặc 15 chương nữa là nam nữ chính thành đôi nạ, và tầm vài chương nữa nam chính sẽ lại cứu nữ chính nhát, từ tay ai thì sau sẽ biết nè.]
Truyện khác cùng thể loại
271 chương
32 chương
35 chương
347 chương
107 chương
108 chương