Nhị di nương đi vào thư phòng, đem chén canh gà hầm trên tay đặt đến cạnh Thừa Tướng, nhìn một lúc, sau bà nhẹ nhàng cất giọng: "Lão gia, người hãy ăn chút gì đi, cả ngày nay người đã không ăn rồi."Nghe thấy giọng Nhị di nương, Thừa Tướng ngẩng đầu lên, để lộ vẻ mệt mỏi trên mặt, ông đưa mắt nhìn chén canh rồi nhìn qua Nhị di nương, trông thấy sự khẩn cầu trong mắt bà liền thở dài, buông bút đang viết xuống đáp: "Được rồi, đem qua đây đi."Một câu nói của Thừa Tướng tức khác khiến Nhị di nương mỉm cười dịu dàng hơn, bàn tay bà theo sau cẩn thận bê chén canh đến trước Thừa Tướng. Chờ ông từng ngụm nhỏ ăn xong, Nhị di nương mới giảm chút lo âu, nhưng nghĩ đến Tân Phương Phương lòng lại nặng trĩu, bà suy tư đôi chút, hơi do dự mở miệng hỏi: "Lão gia, tung tích của Nhị tiểu thư vẫn không rõ sao? Huynh muội Tinh Thu bên kia định ngậm miệng hẳn?""Những nơi ở gần chỗ Phương Phương mất tích đều phái người tìm qua, không có gì bất thường cả, dấu vết cũng đứt đoạn." Thừa Tướng nói đến đây dừng lại, giây sau tiếp tục: "Tinh Thược hiện tại ta cảm thấy hắn đang chờ đợi gì đó, dựa vào mọi thứ tra rõ lúc trước, hắn ắt không thể bỏ mặc muội muội mình."Bảy ngày qua từ khi Phương Phương bị bắt, Lâm Khắc cũng mang Tính Thu về tra hỏi, hết giày vò, đến ép buộc, chỉ là Tinh Thu ngậm miệng một câu không nói, căn bản hiểu rõ bản thân là mảnh mối duy nhất, ra sao cũng không chết. Một cách không dùng được, Lâm Khắc dùng cách thức khác, đem Tinh Thu uy hiếp Tinh Thược bên kia, nhưng Tinh Thược không phản ứng. Nếu như mọi thứ cứ kéo dài thế này, thứ ông phải lo sẽ không đơn giản là chuyện Phương Phương trong tay ai, mà còn là bệnh tình Phương Phương phát tác. Thuốc khống chế bệnh tình của Phương Phương trong vòng mười ngày bắt buộc uống một lần, không uống bệnh tình chuyển xấu, lúc ấy chẳng biết cái gì xảy đến với con bé. Nghĩ đến đây lòng Thừa Tướng nặng xuống, kéo theo những hình ảnh nữ nhi bé nhỏ lúc phát bệnh xuất hiện trong đầu ông. Thân thể bé nhỏ xanh xao, hơi thở yếu ớt như không có, mặc kệ gọi thế nào đi nữa cũng chả tỉnh lại, tựa vật chết không sự sống.Ông không muốn điều ấy tái hiện ở hiện tại này! Đôi mắt Thừa Tướng dần nhiễm đỏ, sự bình tâm cuối cùng cạn kiệt vẻ mặt lẳng lặng thay đổi, Nhị di nương thấy biểu hiện trên gương mặt Thừa Tướng, bà không biết nên nói gì cho phải. Không khí trong phòng bỗng chốc yên ắng, cả hai người chìm vào suy nghĩ riêng, chẳng biết qua bao lâu, Nhị di nương đứng bên cạnh Thừa Tướng mới tự nhiên nghĩ tới một việc, ánh mắt bà sáng lên, cất tiếng nói: "Lão gia, trước đó tam tiểu thư nói rằng Tinh Thược muốn dâng lên món quà trong ngày sinh thần của kẻ đứng sau chuyện này, mà ngày mai chính là sinh thần của Thái Tử. Liệu có phải nhị tiểu thư đêm mai ở chỗ Thái Tử?"Ngày sinh thần do kèm những thủ đoạn khó lường đối phương dùng, nghĩ đi nghĩ lại thấy trùng khớp hơn, và Thái Tử kia cũng từng nói trước bao người là để ý nhị tiểu thư, cả thiên hạ biết rõ lời vị này nói ra sẽ làm thật, lão gia cũng vì thế vội cầu đến Ôn Vương mối nhân duyên, mong Ôn Vương bảo hộ nhị tiểu thư. Nhân duyên cầu chưa xong, người bất ngờ xảy ra chuyện. Lời này thốt lên, Thừa Tướng không đáp, tuy nhiên thâm tâm sớm suy tính một chuyện."Lão gia, lão gia, không xong rồi! Tam tiểu thư và Lâm Khắc ra tay đánh Tinh công tử!" Tiếng nô tài bên ngoài cửa thư phòng truyền vào, lọt qua tai hai người, Nhị di nương bỗng ngạc nhiên, Thừa Tướng lại nhíu mày. Tại Hoa Viên Tân phủ, có rất nhiều gia nhân đang vây lại một chỗ xem kịch, bởi vì một vị khách không mời mà đến đột ngột bị Tam tiểu thư họ trói lại đem đi tra hỏi."Tinh Thược, nếu như ngươi còn không nói chỗ giấu nhị tỉ ra. muội muội của ngươi sẽ chẳng xong đâu." Giọng điệu uy hiếp người từ Tân Cầm Nhi vang dội một vùng, nàng ta dùng ánh mắt lạnh băng nhìn xuống vực kệ ép quỳ dưới chân mình. Đó là vị khách không mời, đồng thời là Tinh Thược. Tinh Thược nghe lời Tân Cầm Nhi nói, đôi lông mày cau lại, hai mắt âm trầm, hắn ngược lại không đáp trả mà thấp giọng nói: "Ta đến đây để gặp Thừa Tướng, chứ không phải ngươi!"Không sai, Tinh Thược đến đây vì muội muội Tinh Thu, hắn muốn gặp Thừa Tướng để nói chuyện đàm phán, nhưng lúc này thật sự không hiểu sao rơi vào tay Tân Cầm Nhi. Biết Tinh Thược chỉ muốn gặp phụ thân mình, Tân Cầm Nhi phút chốc cười lạnh, về sau giơ chân thẳng thừng đã mạnh vào người Tinh Thược mấy cái, mạnh đến mức hắn ta kêu rên lên, "Ngươi làm cái gì! Tân Cầm Nhi, ngươi điên rồi sao!""Ta điên đó, do ngươi nên ta mới điên như vậy, Tinh Thược à Tính Thược, ngươi hại ta rồi âm mưu bắt đi nhị tỉ, khiến cho Tân phủ ta trên dưới không yên thì sao ta để ngươi an ổn được!" Tân Cầm Nhi vừa đá vừa oán hận tuôn lời, động tác dưới chân ngày một mạnh mẽ, điên cuồng trút hết nỗi uất hận lên người Tinh Thược.[Có một vài nguyên nhân nên phần Ngoại Truyện Tân Nương BVB và  Tiền Truyện Xuyên Qua TĐCTNCNC sẽ không đăng! Mong độc giả hãy thông cảm nhé!]