Edit: Ruby
Beta: Minh + Su
<img alt="" src="https://lienminhsacnu428036971.files.wordpress.com/2018/12/6bpjeejkf04q9948ye33ckbh31385535937.jpg" data-pagespeed-url-hash=2873580968 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Tô Tiểu Tiểu nhìn Chu Mẫn đang ngồi cuối góc rồi cắn môi, mắt có không cam lòng nhưng cũng không làm gì được vì bị fan trung thành kéo ngồi xuống.
Chu Mẫn ngồi ở cuối cùng, tâm tư lại không ở trong lớp, nhìn xung quanh, không phát hiện ra hình bóng quen thuộc kia, cô liền ngơ ngốc chống cằm nhìn ra ngoài vườn trường qua cửa sổ. Không thể không nói, Khánh Đại đúng là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, phong cảnh bên trong tuyệt đẹp, hơn nữa, bởi vì được truyền thừa nhiều năm nên có không ít kiến trúc cổ vật được bảo tồn đến thập phần hoàn hảo.
Hơn nữa, sinh viên ở đây đều là những người không giàu thì cũng có thân phận cao quý hiển hách. Những người vào học và làm ở Khánh Đại đều sẽ tự động bị phân chia ra từ 3 đến 7 loại. Cao nhất là con nhà quyền quý thế gia, mà trong đó, Liễu Hạo Ngọc lại là người đứng đầu của giai cấp này!
Đúng là nam chủ có khác!
Chu Mẫn tiếp tục thất thần, nhìn đồng hồ, còn 5′ nữa mới tới giờ tan học. Sau đó, cô nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu đang ngồi ngay ở trước mắt và chỉ cách vài cái bàn rồi liền thu dọn sách vở vì muốn rời đi nhanh để khỏi bị Tô Tiểu Tiểu quấn lấy.
Chuông tan học vang lên, Chu Mẫn bước nhanh rời đi, Tô Tiểu Tiểu đang muốn đuổi theo nhưng vị trí ngồi của cô ta ở sát cạnh tường nên trong chốc lát không có cách gì để đuổi theo. Tô Tiểu Tiểu đành giương mắt nhìn Chu Mẫn ra về.
Lúc Tô Tiểu Tiểu đuổi ra tới cửa thì Chu Mẫn đã đi xa. Tô Tiểu Tiểu liền nổi lên hận ý, trong mắt là tia âm ngoan chợt lóe mà qua, cô ta xoay người bỏ đi.
Chu Mẫn bước về phía sau vườn trường. Đang nhàn nhã tản bộ thì bất tri bất giác lại đi tới một nơi hẻo lánh ở trong rừng, Chu Mẫn nhìn xung quanh, vạch đen treo đầy trán. Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng bản thân mình bị lạc đường…
Đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là bóng cây loang lổ, ghế đá, bàn đá, tất cả như khiến cô cảm giác đây là một khu lâm viên. Hơn nữa, giờ đang là tháng 9, mùa hè nóng bức. Mỗi khi tới gần trưa thì thời tiết lúc nào cũng oi bức như muốn thiêu cháy cả con nguời ta. Rất nhiều người lúc này đều đang ở nhà ăn hoặc ngủ trong phòng. Ở sân thể dục chỉ có vài người chứ huống chi là nơi cô đang đứng. Chỗ Lâm Nhụy đứng rất quạnh quẽ, một nửa bóng dáng của người cũng tìm không thấy. Đột nhiên, trong rừng cây rậm rạp bỗng truyền đến một tiếng thét chói tai làm cho cả khu rừng đang lặng im kì dị lặng thêm vài phần rùng rợn.
Chu Mẫn không dám đi bậy. Cô cố nhớ lại con đường mình vừa đi qua.
“Ân a…” Khi Chu Mẫn đang chuẩn bị xoay người muốn rời đi thì trong rừng cây đột nhiên truyền ra một âm thanh kì quái. Đó là tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại vừa như vui vẻ. Chu Mẫn cũng không phải là người chưa từng trải, thanh âm truyền đến tai cô lúc này chắc chắn là tiếng rên rỉ yêu kiều. Sắc mặt của cô có chút đỏ, sau đó, trong lòng cô lại nổi lên sư tò mò. Bởi vì nhẫn nhịn không được nên Chu Mẫn anh dũng đi men theo nơi phát ra thanh âm.
Bên này cánh rừng rậm rạp, thanh âm đứt quãng, như có chút xa, lại có khi rất gần, Chu Mẫn ngẩng đầu nhìn nhìn lên mặt trời khoáng đạt cao vời vợi trên không trung rồi nhìn lại xung quanh bốn phía thanh u, không thể không nói, thiên thời địa lợi nhân hoà, quả nhiên là một địa điểm tuyệt vời để hẹn hò.
Chu Mẫn đi men theo tiếng rên rỉ đứt quãng. Cô vòng qua lùm cây phía trước. Hiện lên trước mắt cô là một ngôi nhà gỗ cũ xưa loang lổ, có chút giống tạp vật nhưng xung quanh ngôi nhà lại được bố trí cây bìm bịp và mạn thanh đằng, còn có thêm bậc thang gỗ được phủ rêu xanh, cánh cửa gỗ khép hờ. Tiếng rên được phát ra từ bên trong ngôi nhà gỗ.
Vì đang là mùa hè nên cây bìm bịp nở thật xinh đẹp, trước mắt cô là giữa biển cây màu xanh lục có hỗn loạn vài đóa hoa màu hồng phấn, cây cối xung quanh xanh um tươi tốt, rải rác dưới bóng cây loang lổ là ánh mặt trời chói lóa. Khung cảnh tuyệt đẹp này kết hợp cùng với một mái nhà gỗ cổ kính như khiến cô sinh ra cảm giác như đi nhầm vào núi sâu. Chu Mẫn đứng dưới bóng cây, thời tiết nóng bức mang đến cho cô không biết bao nhiêu buồn phiền.
Chu Mẫn cẩn thận nhón chân bước tới gần. Đi đúng 20 bước, cô liền dừng lại xong trốn vào cạnh cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy khe cửa hở ra rồi đảo mắt nhìn quanh.
Như đã đoán được từ trước, bên trong thật sự chỉ dùng để chứa đồ. Ngôi nhà gỗ này như một căn phòng cất chứa, bên trong có rất nhiều dụng cụ thể dục như: cái đệm, bóng rổ, súng lệnh, xe phác họa, giá vượt rào cản, giá nhảy cao, gậy tiếp sức, tiêu thương, đĩa ném, quả tạ, đồng hồ bấm giây và vòng tập eo bụng…
Mà trên tấm đệm giờ đây lại có thêm hai bộ quần áo cộng thêm một bóng người mảnh khảnh bị một thân thể cao gầy đè ở trên. Lúc này, hai chân của cô gái bị tách ra, cây cự bổng ngăm đen của tên đàn ông đang không ngừng xoay tròn và cọ xát ở bên trong tiểu huyệt. Chu Mẫn chỉ nhìn thoáng qua thôi mà mặt đã biến thành đen. Cô hận không thể chọc mù đôi mắt của mình đi, sao cô lại nhìn thấy tình cảnh muốn mạng người như vậy a? Mấu chốt là vị trí mà hai người này chọn cũng thật khéo!
Chu Mẫn đang chuẩn bị xoay người muốn chạy thì lại nghe thấy cuộc đối thoại của 2 người bên trong.
Thiếu nữ ở bên trong đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên rỉ run rẩy: “Thật là khó chịu…”
Trong giọng điệu mềm nhu tràn đầy phong tao.
“Nhỏ giọng một chút!”
Chu Mẫn không nhìn thấy bộ dạng của tên đàn ông nhưng nghe qua thanh âm thì chắc hẳn hắn cũng là sinh viên.
Tên đàn ông nâng thân thể của cô gái kia lên rồi để cô ta khóa ngồi ở trong lòng ngực mình, sau đó không hề nói gì mà ngay lập tức liền cuồng hôn mãnh liệt.
“Ân… Ân… Đừng mà ~ Anh Nguyên… Anh thật xấu… Mấy ngày vừa rồi anh đã đi đâu a?”
Khuôn mặt có chút râu ria của tên đàn ông hơi hơi cọ xát trên da thịt non mịn của Tô Tiểu Tiểu và mang đến cho cô ta một trận ngứa khôn kể. Ngay lập tức, thân thể sớm đã nếm qua tình dục liền nổi lên phản ứng.
Tên đàn ông được gọi là anh Nguyên kia nghe được thanh âm nhu mì làm nũng của Tô Tiểu Tiểu thì thân thể liền ngang chóng mềm hơn phân nửa. Bàn tay to liền kéo áo quần sớm đã rách nát đáng thương của Tô Tiểu Tiểu xuống dưới để lộ ra da thịt phấn nộn. Tên đàn ông vội đẩy nịt ngực của Tô Tiểu Tiểu lên trên cao. Nhìn hai vú tuyết trắng nửa lộ, tên đàn ông nuốt nước miếng rồi dùng sức kéo nịt ngực của cô ta ra.
Tiếng vải dệt rách nát vang lớn, toàn bộ thân thể mềm mại trắng nõn của Tô Tiểu Tiểu lộ ra ở trước mắt tên đàn ông.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu ở trường, hắn liền thích mùi vị tươi sống nhiệt tình của thiếu nữ này. Sau một lần uống say và xảy ra quan hệ với Tô Tiểu Tiểu, hắn liền thích cô ta bởi vì từ lúc hưởng qua cảm giác dục tiên dục tử khi ở trên người Tô Tiểu Tiểu, hắn đã mất hết tính thú với những cô gái khác.
Vì Tô Tiểu Tiểu, chuyện gì hắn cũng sẽ làm. Tô Tiểu Tiểu nói muốn cùng Liễu Hạo Ngọc làm một đêm xuân, chỉ cần một đêm thôi thì cô cũng vừa lòng. Tuy hắn rất khổ sở nhưng hắn còn sợ cô sẽ thương tâm hơn. Tô Tiểu Tiểu giống như có ma lực, cô làm hắn phát điên ái ân cùng cô.
Cho nên, vì Tô Tiểu Tiểu, hắn đã bỏ thuốc người đàn ông đáng sợ kia. Nhưng hắn đã xem nhẹ người đàn ông kia, không ngờ rằng, hắn đã dùng loại thuốc mạnh như vậy dược mà Liễu Hạo Ngọc vẫn có thể chạy thoát.
Hơn nữa, sau vụ đó, hắn đã phải trả giá bằng cả nhà họ Tề và chính bản thân hắn.
Mọi đau đớn cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Tề Nguyên liền cảm thấy tất cả đều đáng giá. Vì Tô Tiểu Tiểu, cho dù là phải trả giá bằng chính hắn thì hắn cũng sẽ không tiếc!
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tề Nguyên nuốt nuốt nước miếng, hắn đã không chạm qua thiếu nữ này suốt một tuần!
Hai vú tuyết trắng như ngọc dựng đứng, bụng nhỏ bình thản bóng loáng cùng với rừng cây màu đen giữa hai chân và đùi ngọc trơn bóng của Tô Tiểu Tiểu làm hắn càng thêm hưng phấn.
“Ân.. “Tề Nguyên cảm thấy bản thân giống như đang ở ảo cảnh trong mộng.
Nhìn sóng mắt mê người kia, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười dâm tà.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
155 chương
47 chương
10 chương
302 chương
56 chương
222 chương
8 chương