Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Đúng lúc này, ba Tôn gọi điện thoại đến.
"Chú Tôn, xin chào. Đúng vậy... Gặp mặt?" Trên mặt Lạc Thần Dật mang theo ý cười nhợt nhạt, ngón trỏ bấy giác gõ trên bàn.
"Thần Dật, gần đây cháu bề bộn nhiều việc lắm sao?" Tôn Đạt Hưng không nhanh không chậm nói, hiện tại vị trí của ông ta cũng đã ngồi mười mấy năm, ít nhiều cũng có cái giá, giọng điệu khi nói chuyện tự nhiên có chút không giận tự uy.
Lạc Thần Dật yên tĩnh nghe điện thoại, ý cười càng sâu: "Chú Tôn hẹn, đương nhiên cháu không có. Vậy thì ngày mai. Ở Bích Hải, được, cháu mời."
"Chú Tôn, xin chào. Đúng vậy. Gặp mặt sao? Quả thật đã lâu không ăn cơm với chú. Ngày mai,..."
Sau khi ba Tôn cúp điện thoại, nhìn Tôn Tiểu Vân một cái: "Lần này ba sẽ tạo cơ hội cho con. Lần sau con nên dựa vào chính mình."
"Cảm ơn ba." Tôn Tiểu Vân vui vẻ cười, hôn ba Tôn một cái, vui vẻ chạy đi lên lầu chọn quần áo.
Hàn Mai Mai bước tiến vào cửa nhà, dì Trương liền chú ý tới tay Hàn Mai Mai bị thương.
"Ôi, tiểu thư, sao tay cô lại thành như vậy?" Giọng dì Trương hô to gọi nhỏ rất nhanh khiến cho ông ngoại Hàn chú ý.
Ông ngoại Hàn chống gậy từng bước một đi tới, ánh mắt rơi vàotrên tay cô, nghiêm mặt hỏi: "Sao tay con lại thế này?"
"Ông ngoại, tại con không cẩn thận mới như vậy. Mọi người không cần lo lắng, cũng không quá nghiêm trọng..." Kỳ thật trong lòng Hàn Mai Mai cũng cực kỳ bất đắc dĩ,d ie nd a nl e qu ydo n.co m, gần đây tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy, ăn bữa cơm thôi mà cũng đụng phải loại chuyện này.
"Như vậy mà vẫn còn không nghiêm trọng, tiểu thư, cô tự nhìn tay của mình xem..." Dì Trương đau lòng nói.
Sắc mặt ông ngoại Hàn cũng có chút khó coi.
"Con đã đến bệnh viện, bác sĩ nói không có vấn đề gì rất nhanh khỏi." Hàn Mai Mai cười nói.
Nhưng sắc mặt ông ngoại Hàn vẫn lại không hòa hoãn: "Con cứ bất cẩn như vậy thì làm sao ông có thể yên tâm cho được."
Hàn Mai Mai có chút chột dạ, không dám cãi lại.
"Sau này nếu ông đi rồi, chỉ còn một mình con thì phải sao bây giờ. Bây giờ ông còn sống, con mau chóng tìm một người khiến ông yên tâm rồi gả đi. Sau khi ông chết còn có người quản con. Trong tuần này con hãy đi xem mắt đi."
"Ông ngoại, ông đang nói gì vậy? Ông sẽ không..." Hàn Mai Mai lập tức khẩn trương nói.
"Không cho phép cãi lại. Ông sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con." Ông ngoại Hàn nghiêm mặt nói.
"Ông ngoại, không cần mà!" Hàn Mai Mai kêu rên.
Ông ngoại Hàn mắt điếc tai ngơ.
Ngày hôm sau, Lạc Thần Dật đúng hẹn đến chỗ Bích Hải, ba Tôn cũng đã ngồi chờ ở đó rồi.
Hai người nói chuyện phiếm không được bao lâu, ba Tôn nhìn Lạc Thần Dật, tiếp điện thoại: "Ba ở Bích Hải. Con vừa đi dạo phố về hả. Nếu không con về đi... Được rồi... Cũng được, vậy con qua đây đi."
Ba Tôn cúp điện thoại, cười nói với Lạc Thần Dật: "Là con gái của chú, Tôn Tiểu Vân. Chắc cháu đã gặp nó rồi."
Lạc Thần Dật cười cười, đúng như anh dự đoán.
Không bao lâu ba Tôn đã ra đón Tôn Tiểu Vân vào.
"Thần Dật, chắc cháu đã gặp nó rồi." Ba Tôn cười nói.
Tôn Tiểu Vân đẩy ba cô ta một cái: "Ba, ba quên rồi sao, lần trước con còn đến thăm chú Lạc mà."
Lạc Thần Dật liếc Tôn Tiểu Vân một cái: "Đương nhiên là đã gặp Tôn tiểu thư."
Tôn Tiểu Vân nghe được những lời này của Lạc Thần Dật,d ie nd a nl e qu yd o n.co m, trong lòng vui vẻ. Tự cô ta còn cảm thấy cô ta bị coi thường, biết rõ Lạc Thần Dật không muốn gặp mình, cô ta vẫn liều mạng muốn xuất hiện trước mặt anh, để anh có thể liếc nhìn cô ta một cái.
"Ô kìa, Lạc thiếu, Tôn tiểu thư. Hai đứa cũng quá khách khí rồi. Tiểu Vân, con cứ gọi là Thần Dật là được rồi. Thần Dật, cháu cứ gọi con bé là Tiểu Vân đi." Ba Tôn cười tít mắt nói.
Lạc Thần Dật cười cười không nói tiếp.
Rất nhanh ba người liền ngồi xuống, Lạc Thần Dật lại khí định thần nhàn.
Ba Tôn phụ bắt đầu dẫn dắt vào vấn đề: "Thần Dật, tuổi của hai đứa cũng không còn nhỏ. Cũng nhiều điểm chung.”
"Ba, ba làm gì vậy?" Vẻ mặt Tôn Tiểu Vân thẹn thùng nói.
Ba Tôn nghiêm túc nói: "Con đừng nói chen vào. Chuyện kia, Thần Dật, không gạt cháu, chú cũng chỉ có một đứa con gái này, tính tình có chút kiêu căng, nhưng con người lại cực kỳ thiện lương có hiểu biết..."
Tôn Tiểu Vân cúi đầu không nói lời nào, dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện.
Lạc Thần Dật từ từ mở miệng nói: "Chuyện này đương nhiên cháu biết, nếu không Mai Mai nhà cháu sẽ không trở thành bạn tốt với Tôn tiểu thư." Lạc Thần Dật nói đến hai chứ "bạn tốt" cố ý liếc nhìn Tôn Tiểu Vân một cái.
Cuối cùng ba Tôn phụ vẫn cay như gừng già, nghe thế cái mặt chỉ ngừng trong nháy mắt, rất nhanh cười nói: "Thần Dật, cháu cũng có bạn gái, sao chú lại không biết. Mai Mai? Là Hàn Mai Mai sao?"
Lạc Thần Dật gật gật đầu: "Chuyện này Tôn tiểu thư không phải đã biết sao?"
Mặt Tôn Miểu Vân đã rất khó coi, vốn muốn lấy thân phận của ba, để tạo áp lực cho Lạc Thần Dật, mặc kệ nói như thế nào, điểm này cô cũng không bại bởi Hàn Mai Mai. Dựa vào cái gì đối với Hàn Mai Mai thì anh có thể tinh tế tỉ mỉ, đối với cô lại là bộ dáng tránh còn không kịp.
Mà vẻ mặt ba Tôn lại là xấu hổ, vì chuyện này ông đã phải bày ra nét mặt già nua, không nghĩ tới bây giờ lại như vậy, trong lòng có chút trách cứ con gái, rõ ràng Lạc Thần Dật đã có bạn gái,d ie n d a nl e qu y do n.c o m, mà nó còn biết rồi, vì sao hôm nay lại khuyến khích ông tới ăn bữa cơm này, nhưng may mà chưa nói ra câu nói kia, không thì sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp người khác.
Tôn Tiểu Vân nhìn Lạc Thần Dật đẹp trai, cảm giác trong lòng cực kỳ phức tạp.
"Chú Tôn, cháu còn có chuyện. Vậy cháu đi trước. Bữa cơm này cháu mời, hai người cứ ăn từ từ." Lạc Thần Dật lau miệng nói.
"Được." Ba Tôn ngượng ngùng nói.
Lạc Thần Dật đi ra ngoài không bao lâu, Tôn Tiểu Vân liền duổi theo.
"Lạc, Thần, Dật, anh đứng lại đó cho tôi." Tôn Tiểu Vân la lớn với bóng lưng của Lạc Thần Dật.
Chân Lạc Thần Dật không có ý muốn dừng lại.
Tôn Tiểu Vân thở hồng hộc đuổi theo ngăn Lạc Thần Dật lại: "Rốt cuộc tôi kém Hàn Mai Mai ở điểm nào, luận gia thế, luận diện mạo, tôi có điểm nào thua cô ta?"
Lạc Thần Dật thấy này cô ta tự cho là phải, cười trào phúng nói: "Vậy thì sao? Có quan hệ với tôi sao?"
Tôn Tiểu Vân bị nghẹn, trong lòng cô ta cố kìm nén, cô ta cũng không biết rốt cuộc cô ta đang tức cái gì.
Lạc Thần Dật chán ghét nhìn Tôn Tiểu Vân một cái: "Cô sẽ không thích tôi đấy chứ?"
Tôn Tiểu Vân bị hoảng sợ, làm sao cô có thể thích anh ta, cô chỉ tức giận mà thôi, lớn tiếng nói: "Anh nói vớ vẩn cái gì đó."
"Không phải thì tốt. Đừng để bị tôi phát hiện cô đang làm gì mờ ám, không thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Giọng Lạc Thần Dật lộ ra một cỗ âm trầm, khiến Tôn Tiểu Vân ớn lạnh.
Ngay lúc Tôn Tiểu Vân bị hù sợ, Lạc Thần Dật đã đi thật xa rồi.
Thời gian cơn trưa, bị cha con nhà họ Tôn làm hỏng hết, Lạc Thần Dật quyết định thừa dịp lúc này đi tìm Hàn Mai Mai.
Anh vừa đi đến bên ngoài cửa văn phòng của Hàn Mai Mai liền nghe thấy bên trong có giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
77 chương
82 chương
53 chương
85 chương