Chuyện hôm đó Lâm Trí Hiên tới tìm Đỗ Kiêu Kiêu đã truyền tới trên mạng. Lúc đầu tin này chỉ lưu truyền trong trường, nhưng lúc mọi người đang hăng hái đàm luận, đột nhiên một người nặc danh chạy vào viết bình luận, khiến nhiều người không biết chuyện gì, cũng bắt đầu sục sôi. "Thì ra Đỗ Khanh Khanh là tiểu tam, cướp đoạt bạn trai của chị mình." Có người khinh thường nói. Cũng có vài người về phe Đỗ Khanh Khanh lên tiếng, "Chẳng phải Đỗ Kiêu Kiêu không hề quen với Lâm Trí Hiên sao? Mà người Lâm Trí Hiên chọn chính là Đỗ Khanh Khanh, nên Khanh Khanh không phải là tiểu tam." Vừa nói xong, lập tức bị rất nhiều người nhổ nước miếng, "Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên cùng nhau lớn lên, chỉ thiếu một cái danh mà thôi, Đỗ Khanh Khanh biết đó là anh rể của mình rồi mà còn đi câu dẫn, vậy không phả là tiểu tam thì là gì?!" Fan cuồng não tàn của Đỗ Khanh Khanh đau khổ đấu tranh, "Đây nhất định là lỗi của Lâm Trí Hiên, cái tên này vừa nhìn đã biết chẳng phải là cái loại tốt đẹp gì." "Đúng rồi, đúng rồi, Khanh Khanh của mấy người là vô tội nhất đó." Một nữ sinh không ưa gì Đỗ Khanh Khanh lên tiếng, "Ai mà không biết cô ta là Bạch Liên Hoa chứ, yếu đuối tới nỗi phải mướn người bắt cóc chị mình luôn cơ đấy." Bây giờ, dư luận đều nghiêng về một phía, những tên vẫn còn ôm mộng tưởng với Đỗ Khanh Khanh đều được thanh tỉnh không ít. Bọn họ trực tiếp đổ hết mọi oán hận lên người Lâm Trí Hiên. Có người nói mình sắp tốt nghiệp, được công ty Lâm gia chấm rồi, bây giờ còn do dự không biết có nên tìm công ty khác không. Phía dưới lên tiếng khen ngợi, cũng có người tương đối có lý trí đề nghị cân nhắc lại, bảo hắn cứ để công ty Lâm gia làm việc, sau đó mang một số bí mật công ty và tài nguyên công ty đi. Nhưng cái âm mưu này chắc không thể nào thực hiện được đâu, mọi người chỉ tự sướng để quên đi mọi chuyện thôi. Trong clip, Đỗ Kiêu Kiêu nói Đỗ Khanh Khanh ngồi tù đều là vì Lâm Trí Hiên, chỉ một câu đơn giản mà cũng đủ gây bao sóng gió. Có nhiều người trí tưởng tượng phong phú đoán, thực ra Đỗ Khanh Khanh không phải là chủ mưu của vụ bắt cóc, cô ta chỉ nghe theo Lâm Trí Hiên, cuối cùng cô ta gánh tội thay cho Lâm Trí Hiên luôn. Suy đoán này được truyền đi không ngừng, nhưng lại rất ảnh hưởng tới công ty Lâm gia. Những khách hàng của họ đa số là người trẻ tuổi, bây giờ người cùng tuổi với Lâm Trí Hiên biết được chuyện này, ai cũng đều mất cảm tình với công ty họ. Cho nên bọn họ đã tổn thất một số lượng khách hàng khá lớn. Lâm Trí hiên cũng bị thiệt theo. "Nói đi." Ba Lâm ngồi trên ghế bảo trợ lý quay máy tính qua phía Lâm Trí Hiên, "Chuyện gì đây hả?" Vẻ mặt Lâm Trí Hiên không được tốt lắm, "Là Đỗ Kiêu Kiêu làm." Ba Lâm cau mày, "Con đi tìm nó làm gì? Con biết rõ gia đình chúng ta và Đỗ gia đã cắt đứt quan hệ rồi mà." Lâm Trí Hiên nói: "Bởi vì nhà chúng ta với Đỗ gia không có quan hệ, nên con mới đi lập quan hệ với bọn họ một lần nữa đó thôi." "Hồ đồ!" Ba Lâm quát: "Chuyện của Đỗ Khanh Khanh đã làm chúng ta và Đỗ gia hoàn toàn chấm dứt, bây giờ con lại đi tìm Đỗ Kiêu Kiêu, không phải là muốn bọn họ chê cười à?!" "Vậy chuyện của Cố Bách Chu là sao đây?" Ba Lâm nghiêm túc hỏi: "Con có thù oán gì với cậu ta à?" Lâm Trí Hiên cúi đầu, "Con cũng không biết con đắc tội với cậu ta hồi nào, nhưng mà... Cậu ta và Đỗ Kiêu Kiêu đang quen nhau." Ba Lâm hận thiết không rèn thành sắt nhìn anh ta, "Con đúng là hồ đồ, chúng ta chưa kịp làm ăn gì với Cố gia, mà đã bị con quấy phá rồi." "Từ nay trở đi, chưa có phép của ba, con không được đụng vào Đỗ Kiêu Kiêu!" Ba Lâm ra lệnh. Ánh mắt Lâm Trí Hiên lóe lên hận ý, gật đầu đồng ý. Đỗ Kiêu Kiêu đọc bài viết trên mạng, đôi mắt cười híp lại. "Anh tìm đầu ra nhiều người biết chuyện vậy? Còn nói chuyện như thật nữa." Cô cười nói với Cố Bách Chu. Cố Bách Chu vò tóc cô, "Sao, em hài lòng không?" "Hài lòng hài lòng." Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Hình như cổ phiếu của Lâm gia bắt đầu rớt rồi." Cô xoay người ôm hông Cố Bách Chu, vùi mặt vào người anh. "Cố Bách Chu, có anh thật tốt." Cố Bách Chu cười cười, Đỗ Kiêu Kiêu có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung động. Anh cúi đầu nói vào tai Đỗ Kiêu Kiêu: "Anh chỉ nghĩ tới người anh yêu thôi, chỉ cần em muốn, anh tình nguyện cho em tất cả những gì anh có." Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu giật giật, lúc ngẩng đầu lên, đôi môi cô sơ ý lướt qua cằm Cố Bách Chu. Ánh mắt Cố Bách Chu tối sầm, anh nâng mặt cô lên, không cho cô chống cự, hôn cô. Anh đẩy răng Đỗ Kiêu Kiêu ra, đầu lưỡi nhanh nhẹn luồi vào trong miệng Đỗ Kiêu Kiêu, bắt lấy cái lưỡi đang né tránh của cô, ngậm lấy môi cô, hôn thật sâu. Lúc đầu Đỗ Kiêu Kiêu chỉ là bị động thôi, nhưng bị Cố Bách Chu hôn tới mơ màng, cô đột nhiên giật mình. Sao cô lại bị động như vậy được, ai cũng là gà mới thôi, ai sợ ai. Vì thế ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu lập tức sáng bừng lên, cô ôm Cố Bách Chu, sau đó đổi bị động thành chủ động mút lấy lưỡi của Cố Bách Chu. Cô không biết làm vậy có đúng không, nhưng thấy Cố Bách Chu thích, nên có vẻ cũng không tệ lắm. Ánh mắt Cố Bách Chu hiện lên nụ cười, anh cẩn thận ôm Đỗ Kiêu Kiêu từ ghế chuyển lên giường, áp lên người cô sau đó mãnh liệt hôn cô. Đỗ Kiêu Kiêu chỉ có thể nắm vào vạt áo trước của Cố Bách Chu khi hai người khẽ tách ra thở gấp. "Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu hôn lên mắt cô, "Kiêu Kiêu." Đỗ Kiêu Kiêu bị anh nhìn ngứa ngáy cả người, không nhịn được bật cười, "Đừng quậy nữa." "Rất thích em, thích em, Kiêu Kiêu." Ánh mắt của Cố Bách Chu sáng lên. Khuôn mặt của Đỗ Kiêu Kiêu bị anh nhìn tới ửng hồng..., cô lấy một cái gối lên che mặt mình lại. Cố Bách Chu không ép cô, nhìn cô lừa mình dối người cười không ngừng. Thật sự rất hấp dẫn. Mặt Đỗ Kiêu Kiêu sắp muốn nổ tung tới nơi, giọt nước khả nghi vẫn còn đọng trên môi Cố Bách Chu, lúc nhìn cô chằm chằm như vậy đúng là rất mê người. Sao lại đẹp mắt tới vậy chứ. Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng sung sướng, một người đàn ông hoàn mỹ này, là của cô. Từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, tất cả đều thuộc về Đỗ Kiêu Kiêu cô. "Em cũng rất thích anh." Giọng nói buồn bã của Đỗ Kiêu Kiêu từ gối truyền ra. Cố Bách Chu khẽ chớp mắt, ôm cổ cô, "Hôm qua anh rất giận đấy." Đỗ Kiêu Kiêu quăng gối ra, nhìn anh, "Em và Lâm Trí Hiên thật sự không có gì đâu." "Anh biết." Vẻ mặt Cố Bách Chu tủi thân, "Nhưng anh ta lại tỏ tình với em." "Em sẽ không đồng ý với hắn ta đâu." Đỗ Kiêu Kiêu chọc vào mặt anh, "Em cũng đã quen với anh rồi." "Kiêu kiêu..." Giọng nói của Cố Bách Chu trầm xuống, "Đôi khi anh rất sợ, sợ em vẫn chưa quên được anh ta, hôm qua anh thật sự bị dọa đấy." Đỗ Kiêu Kiêu trêu chọc anh, "Anh sợ em đồng ý chứ gì." Cố Bách Chu né tránh không nhìn cô, "Lúc trước em thích anh ta tới vậy mà..." "Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu giữ mặt anh, "Em chỉ nói một lần thôi, em lắng tai nghe kỹ đây. Em thích anh, rất thích, thích hơn cả Lâm Trí Hiên trước kia. Trừ anh ra, không ai có thể cướp em đi được. Trong lòng anh vẫn chưa xác định được, là vì lúc trước em quá keo kiệt chưa từng nói yêu với anh." "Em yêu anh, Cố Bách Chu." Đôi mắt đen bóng của Đỗ Kiêu Kiêu hiện lên vẻ mặt sửng sốt của Cố Bách Chu. Sau khi tiêu hóa hết những gì Đỗ Kiêu Kiêu nói, Cố Bách Chu kích động bổ nhào lên người Đỗ Kiêu Kiêu, hôn lung tung lên mặt cô. "Anh đừng có nổi điên đấy nhé." Đỗ Kiêu Kiêu bật cười đẩy anh ra. Cố Bách Chu không để ý tới cô, tiếp tục hôn môi cô. "Được rồi được rồi, em biết anh rất vui mà." Đỗ Kiêu Kiêu vỗ đầu anh, "Mau đứng lên đi, anh đè chết em rồi." Cố Bách Chu cà đầu vào cổ cô, "Không..." "Này! Anh đừng có được voi đòi tiên." Đỗ Kiêu Kiêu đẩy anh ra, "Ôi! Đừng hôn cổ em, nhột quá, ha ha ha ha, nhột quá, mau tránh ra!" "Anh phiền quá đi." Đỗ Kiêu Kiêu oán giận nhìn Cố Bách Chu thỏa mãn bên cạnh, "Cả người em đều là..." Cố Bách Chu hài lòng nhìn vết đỏ trên cổ Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh lấy lòng đưa mặt mình lên, "Đánh anh đi." Đỗ Kiêu Kiêu đẩy anh ra, "Anh lại lộn xộn cái gì nữa!" "Lần sau không được như vậy nữa đâu đó." Đỗ Kiêu Kiêu bắt anh bảo đảm. "Ừm..." Cố Bách Chu chần chừ một lúc, dưới ánh mắt uy hiếp của Đỗ Kiêu Kiêu, anh chậm rãi nói hai chữ. "Không được."