Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh
Chương 121 : Nhờ vả
_ Vậy chúng ta nên xưng hô như thế nào đây ?" Hạ Vũ ngập ngừng hỏi. Thiếu phụ nghe vậy mắt cũng không rời khỏi Hạ Vũ nghe qua lời nói của thiếu phụ kia,cũng tự biết bản thân có cái giá giá nào để khiến người có tu vi cao như vậy tính toán,cho nên tâm cũng thả xuống một tảng đá lớn,xem ra người ta tới đây cũng không có cái gì ác ý
Mà thiếu phụ mắt cũng không rời đi bé gái,chỉ yên lăng nói
_"Đúng thế,ta chính là chủ nhân nơi đây,Hoàng Mạn Đà la
Hạ Vũ dù tâm tình có chuẩn bị từ trước,nhưng khi đích thân nghe được lại thấy mao cốt tủng tiên. Nói đùa gì vậy,ngươi định đối phó người ta,chẳng những họ biết còn đối diện tước mặt thản nhiên nói ngươi mục đích,không sợ mới là lạ. Bất quá càng như vậy mới càng khiến bản thân nghi hoặc kia tăng thêm một bậc,ở đây chắc chắn có cái gì đó ẩn tình
_" Ta là Hạ Vũ..."
_" Ta biết..." Thiếu phụ nhẹ nhàng trả lời,lúc này mới rời mắt đối diện nàng. Người này luận về nhan sắc cùng sức hút,đều sẽ là thứ mà thế gian này khó để có được,ngay cả bản thân một cái nữ phụ được tỷ mỉ bồi đắp Hạ Vũ hay như nữ chính Lan Băng Băng bên kia cũng kém đi không chỉ một bậc
_" Ngươi biết,làm sao có thể..."Nàng còn chưa có nói,tiến cũng mới chỉ tiến tới...
_" Ta tiến tới nơi đây năm ngàn năm,tu luyện cũng đã tới đỉnh núi,một chút thiên đạo vẫn là cảm ứng được..."
_" Thiên đạo sao ?" Hạ Vũ ngơ người,nơi này thực sự có thiên đạo sao. Nàng vốn từ khi xuyên không đến đây,nhất nhất mọi chuyện đều tựa như đúng cái kia kịch bản tuân theo,dù bản thân có cố gắng đổi biến nhưng mọi thứ sai khác đi cũng không nhiều. Đến cùng chẳng phải Hạ Vũ vẫn tiến vào nguyên Lực Tông,Lăn Băng Băng vẫn là nữ thần người người mê muội.... Thiên Đạo nơi này có tồn tại được sao
Hiểu được suy nghĩ của Hạ Vũ,Hoàng Mạn Đà La cười khẩy một cái
_" Đây đã không phải là cái kia tiểu thuyết của ngươi đọc nữa rồi,nơi này là một thế giới,một thế giới thực sự"
_" Một thế giới thực sự sao..." Hạ Vũ đầu óc u mê,rồi tựa như một vết nứt nho nhỏ trong con đập ngăn chặn kiên cố vạn năm,dòng linh khí bị đứng vững chắc điên cuồng dồn qua. Mấy người đứng xung quanh cũng không phải kẻ bình thường,liếc mắt đều hiểu,đây là Hạ Vũ muốn tiến giai
_"Mau ngồi xuống tịnh tâm tu luyện,ngưng thần..." Hoàng Mạn Đà La không hiểu vì cái gì nguyên nhân,đúng lúc Hạ Vũ nguy cấp nhất như thế này lại xuất tay tương tợ. Tuy nhiên vì bất cứ cái lý do gì cũng có thể khẳng định,nàng t đối với Hạ Vũ là không có sát ý,ít nhất là lúc này
Hạ Vũ lúc này cũng đã hiểu bản thân trạng thái,thì ra là tiến giai. Chỉ có bất chợt nhận ra một điều lâu nay bản thân vẫn cho là đúng,mà đó lại thật không may là điều sai lệch hoàn toàn với sự vận chuyển của nơi đây. Có lẽ chính vì những quẩn quanh trong lòng này đã làm cho nàng không cách nào tiến lên thêm một bậc,ngược lại lúc này sang tỏ thấy thanh thản hơn nhiều lắm. Tuy nhiên thân thể lại không được tốt như vậy,vẫn biết trúc cơ là cái ngưỡng quan trọng nhất của người tu chân,nhưng bản thân lại cũng không có nghĩ khi chân chân thực thực đối diện lại đau đớn tựa như một lần tẩy kinh phạt tủy như vậy. Không sai,người ta vẫn cho luyện khí kia là bước khởi đầu của tu chân,nhưng qua bao nhiêu lần đọc quá tiểu thuyết,Hạ Vũ mới hiểu được một điều,kia cái giai cấp hẳn chỉ nên coi là tập sự thôi,hoàn toàn chính là thứ ăn nhờ ở đậu ở thiên nhiên linh lực,thắng bại chỉ xem ở ai hút được nhiều linh khi hơn thôi,mà khi tiến vào trúc cơ lại là khác biệt hoàn toàn,ngươi cần phải tài năng đem mấy cái tán loạn trong không khí linh khí,từng điểm tích lũy,lại cẩn trọng góp nhawjtt ngưng thực từng chút một,biến cái vô hình thành hữu hình. Vì điều này,đan điền của trúc cơ mới có như thế các dòng hải lưu linh khí mà không như trước chỉ là các quan đoàn,cũng cho nên điều kiện kiên quyết của tiến trúc cơ là đem linh khí biến đổi cả về chất và lượng. Có tu sĩ mất một giờ,có người mất một ngày,có người lại mất một tháng,nhưng bất kể như thế nào,tiến vô trúc cơ cũng cường hơn luyện khí thập cường không chỉ gấp bội
Lợi ích càng nhiều thì nguy hiểm cũng càng gia tăng.Khi tu sĩ tiến giai chính là thời điểm họ yếu ớt nhất,giống như rắn lột xác một loại vậy. Cho nên lúc này nhìn thấy Hoàng Mạn Đà La dù có hay không tâm tư cá nhân,nhưng nàng ta đã đưa tay ra tương trợ này một cái ơn là không thể không thừa nhận. Mễ Ty nhìn nhận lại vấn đề vẫn thật sự đối với kia đôi nữ nhân tâm cũng hạ đi xuống một chút
_" Ngươi đến cùng là có mục đích gì ?" Mễ Ty vô thanh vô thức tiến ra xa khỏi Hạ Vũ ,nhẹ giọng hỏi
Hoàng Mạn Đà La nghe như thế,không mặn không nhạn
_" Ngươi nói vậy là ý tứ gì ?"
_"Ngươi không biết ý ta ? Ta ngươi hai cái thứ cần gì nhiều như vậy không rõ ràng sao ?" Mễ Ty phì một cái,một làn khói toát ra,mà khi nó tản đi,nơi đó đúng là đứng một thiếu nữ,mặt mày như họa,mi thanh mục tú,làn da trắng muốt,cặp mắt hút hồn,nếu để ý chút có thể nhận ra,thiếu nữ này có tới năm phần giống Hạ Vũ chân thực diện mạo. Đúng vậy,đây chính là Mễ Ty...
_" Ngươi thực sự nhận nàng ta vi chủ " Hoàng Mạn Đà La mắt mở lớn hỏi. Đúng vậy,Mễ Ty là một chỉ thần thú,mà đặc trưng nhất khi hóa nhân loại sẽ là mang năm bảy phần chân diện của chủ nhân tới
_" Đúng thế,nàng giúp ta giải thoát,ta tình nguyện theo nàng..."
_" ha ha,ngươi nghĩ nơi đây còn có ai mà lừa dối chứ,vất bỏ cái thứ ngươi tự cho là tình nghĩa đó đi. Ta tin tưởng ngươi mấy cái lão tổ tong truyền thừa không có nhắc gì cho ngươi..."
_" Cái đó không còn quan trọng nữa..."
_" Thật như vậy sao,ngươi thực không muốn trở về nơi kia,giải thoát dòng tộc ngươi đang bị hạ cấm chế đóng băng sao ?"
Nghe lời này củ Hoàng Mạn Đà La,Mễ Ty đôi mắt sâu như thủy mục chớp động,lại nhìn đôi nữ nhân phía trước,lại nhìn Hạ Vũ đã được cấm chế tách biệt yên tĩnh phía sau cố gắng tiến giai,đầy đầu sự khó xử cùng đối lập
_" Ngươi cũng là vì như thế mà tới đây ?" Mễ Ty đột nhiên hỏi lại
_" Không,ta không phải linh hồn giống như các ngươi,chân thực Hoàn Mạn Đà La đã chết khi đang cố sức vượt cạn..."
_" Vượt cạn..." Mễ Ty khó hiểu hỏi
_" THức các ngươi trước nay vẫn cho là phân thân,thực chất chính là cách gọi khác việc sinh nở của Mạn Đà La mà thôi. Chúng ta cả đời tích lũy để mang trong mình một thế hệ sau,ta xuyên không tới chính là khi Tiểu Mạn muốn chào đời..."
Mễ Ty trợn tròn mắt,thì ra từ trước đến nay tất cả nhân loại đều hiểu lầm,hiểu lầm cái gì là "chân tâm Hoàng Mạn Đà La",đứa bé kia chính là con gái của nàng ta
_" Nói vậy,ngươi tìm đến đây là với mục đích gì ?"
_"Ngươi cũng biết từ sau thần ma đại chiến,có một lời tiên tri đưa ra,nhưng ta thấy quĩ đạo của thiên địa đang dần dần có sự biến cố,không bao lâu nữa đại họa sẽ ập tới. Ta muốn nhờ các ngươi mang theo Tiểu Mạn rời đi nơi đây?"
_" Vì cái gì ngươi lại muốn tách biệt với con gái mình ?" Mễ Ty khó hiểu. Hoàng Mạn Đà La đưa ra quyết định này là đánh cái gì chủ ý ? Nàng ta tu vi cao cường,con gái ở cạnh không phải càng an toàn sao ?
_" Nơi đây là một cái mắt xích của cấm chế năm xưa giam giữ ma thần,ta không thể nào rời bỏ được nơi đây. Nhưng ngày đó rồi sẽ tới,Ma thần một khi thức tỉnh nghĩa là các mắt xích cấm chế đều đồng loạt biến mất,ta không muốn Tiểu Mễ chịu cùng ta một cái kiếp số như thế ?"
_" Ngươi giám chắc ma thần sẽ sống lại?" Mễ Ty mặt tái xanh,đây cũng chính là nói ngày tận thế sẽ đến không xa
_" Ta chắc chắn,bởi ác long bên kia đã được người ta cởi bỏ phong ấn ra rồi..."
_ Làm sao có thể như thế được,ngươi không phải là nói chuyện giật gân ?" Mễ Ty kinh hãi thất thanh,truyền thừa là có nhắc tới cái kia ác long,lại là cái gì dạng đồ chơi,cho nên mới càng đáng sợ
_" Ta cũng không rảnh như vậy,ngươi ta biết là được,mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên đi. Kia cô nương ngươi đánh giá như thế nào ?" Hoàng mạn đà la liếc mắt về phía Hạ Vũ đang thống khổ,cả thân toát ra toàn là mồ hôi,sắc mặt trắng bệch
_"Tỷ ấy là một người thật sự rất tốt,dù có chút ngốc hồ,nhưng không sao..."
_" đáng tin vậy sao ?" Mạn Đà La lại nhấn mạnh một lần nữa,không hỏi thực lực,chỉ hỏi duy nhất một điều chính là có đáng tin hay không mà thôi. Đúng như thế bởi thực lực có thể bằng nhiều cách tăng lên được,nhưng lòng tin cùng phẩm chất lại khó mà biến thay
_" Đáng tin..." Mễ Ty mạnh mẽ khẳng định
_" Vậy được rồi,một lát nữa dù có vượt qua hay không trúc cơ,ta cũng sẽ trợ giúp nàng ta,lại tặng một thứ nữa..."
_ Đổi lại...?" Mễ Ty tinh tường hỏi,nàng cũng không tin trên đời này có bữa cơm nào miễn phí
_" Quả nhiên,ta chỉ có duy nhất một yêu cấu,như đã nói đó là mang theo Tiểu Mễ ..."
_" Được,ta đồng ý,giao dịch hoàn tất..."
_" Giao dịch hoàn tất...
Hoàng Mạn Đà mắt chuyển tới nhìn bé gái được tên là Tiểu Mạn,yêu yếm,lại chỉ một chút sau thấy nơi đó thấp thoáng đỏ hồng lên,chực khóc,nhưng nghĩ tới cái gì lại cản lại. Rồi bất chợt nàng đừa tay lên đỉnh đầu của bé,mắt nhắm lại,bất quá Mễ Ty vẫn nghe thấy âm thanh văng vẳng vọng lại " Con Phải thật hạnh phúc nhé" , một màu vàng kim nở rộ ra trên thân thể của Hoàng mạn Đà La,Mễ Ty trợn tròn mắt nhìn mọi thứ trước mắt
Hoàng Mạn Đà La mắt đẫm lệ,tay làm pháp quyết càng nhanh,đem những thứ vàng óng trên người bé gái một mực hút xuống,theo đó làn da cũng trở về hình dạng thường thấy như con người
_" Đây là hoán thân trong truyền thuyết sao ?" Mễ Ty lẩm bẩm nhìn cảnh vật trước mắt. Nhưng không,màu vàng trên thân thể của Mạn Đà La mà tập hợp,ngưng tụ dần dần thành một viên nho nhỏ.Đồng thời bên kia Hạ Vũ dường như gặp điều gì đó không may xảy đến
_" Để chắc chắn,ta nghĩ vẫn là nên làm việc này..."
_" Ngươi tính cái gì ?" Mễ Ty nhìn nụ cười quỉ dị của Hoàng Mạn Đà La,có chuyện....
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
155 chương
10 chương
28 chương
24 chương