Nữ phụ thuần ái văn

Chương 6 : lễ vật thăm dò

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây Nam Cung Tĩnh vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, rất biết nhìn sắc mặt của người khác cũng như nhạy cảm với sự biến hoá trong cảm xúc của họ. Tựa như muốn lấy lòng mỗi một người từng gặp mình. Một người sống cẩn thận dè dặt như thế, Tống Giản gặp qua không ít, nhưng lần nào nàng cũng thấy có chút khó chịu... Đặc biệt khi Nam Cung Tĩnh chỉ mới sáu tuổi. Lúc trước cậu đi theo bà vú, khi bồi Nam Cung Nguyệt chơi, nàng thuận miệng khen một câu "A Tĩnh thực kiên nhẫn với muội muội", từ đó cậu luôn canh giữ bên người Nam Cung Nguyệt, dường như một tấc cũng không rời. Đối với trẻ nhỏ, một câu khích lệ và khẳng định, có lẽ có sức nặng vô cùng to lớn. Trước đây Tống Giản từng nghe qua một câu, nếu bạn muốn một người làm chuyện gì, chỉ cần dựa theo hướng đó dùng sức khen ngợi họ là được. "A Tĩnh", sau khi an bài Nam Cung Tĩnh đâu vào đấy xong, Tống Giản chợt nhớ đến một chuyện cần thiết phải giải quyết ngay. Năm nay cậu đã sáu tuổi nhưng lại chẳng được học hành gì cả, "Đến đây nào" Nam Cung Tĩnh ngoan ngoãn nhanh chân chạy tới, có chút sợ hãi gọi một tiếng, "Tống phu nhân" Tống Giản mềm giọng hỏi, "A Tĩnh, ta giúp con tìm một thầy giáo, dạy con đọc sách viết chữ được không?" Nam Cung Tĩnh lộ ra thần sắc hoang mang, "Đọc sách viết chữ ạ?" "Đúng vậy, nếu A Tĩnh học giỏi, về sau trong thiên hạ này, nơi nào con cũng có thể thoải mái, tự do đi lại" Nam Cung Tĩnh chẳng có khái niệm gì về "thiên hạ" nên cũng không thể hiểu được, viêc có thể thoải mái, tự do đi lại tốt đẹp bao nhiêu. Cậu có chút sợ sệt khẽ gật đầu, chẳng khác gì ngày thường, không biết cự tuyệt, thoạt nhìn như thể dù nàng có làm gì cậu cũng sẽ không phản kháng. Tuy đã cố gắng kiềm nén nhưng mỗi lần giao lưu với người khác, ánh mắt cậu đều không thể che giấu được sự bất an cùng kinh hoảng, như thể cậu luôn cảm thấy, ngay giây tiếp theo, người đối diện sẽ bắt đầu đả thương mình. Nhận thấy được điểm này, Tống Giản vươn tay về phía cậu. Quả nhiên, người Nam Cung Tĩnh chợt run lên nhè nhẹ, theo bản năng nhắm chặt hai mắt, thân thể muốn cuộn tròn lại. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng sờ tóc của cậu. Phản ứng theo bản năng này của Nam Cung Tĩnh hiển nhiên bắt nguồn từ cảm xúc thất thường của mẫu thân cậu. Ả thường xuyên một giây trước còn tốt đẹp nhưng giây tiếp theo liền trở mặt bạo nộ, khiến cậu không có cảm giác an toàn. Vấn đề này rất khó giải quyết chỉ trong một sớm một chiều nhưng Tống Giản nghĩ mình có thể chậm rãi xây dựng mối quan hệ tín nhiệm giữa hai người. Ít nhất, trước tiên phải khiến cậu cảm thấy việc ở bên cạnh Tống Giản là an toàn, không phải vì một hành động nào của nàng đều khiến cậu lập tức cả người căng thẳng, khẩn trương cao độ. ... Vào lần tiếp theo khi Nam Cung Thuần đến đây thăm Nam Cung Nguyệt, Tống Giản liền nhắc chuyện muốn tìm một thầy giáo cho Nam Cung Tĩnh với hắn. Khi nghe thấy những lời này, Nam Cung Thuần thế nhưng nhíu mày, lộ ra thần sắc phiền chán. Hắn không kiên nhẫn nói, "Chuyện này cần thiết sao?" Tống Giản đáp, "Ta thấy A Tĩnh rất có thiên phú, cậu ấy vô cùng thông minh... Nếu để lãng phí như vậy thật sự sẽ rất đáng tiếc" Đối với những đánh giá như "có thiên phú", "thông minh", Nam Cung Thuần lại không cho là đúng mà cười nhạo một tiếng. Làm giáo chủ Ma giáo và cũng là một trong những vai chính của thế giới này, giả thiết của hắn trên cơ bản là thiên tài từ bé, ngạo thị quần hùng* đến tận khi trưởng thành. (*Tài năng vượt qua mọi anh hùng) Hơn nữa từ trước tới nay, hắn đều mắt cao hơn đầu, chẳng xem ai ra gì. Trước mắt, trừ bỏ Nam Cung Nguyệt, hắn ai cũng đều thấy chướng mắt. Nhưng việc hắn không chút để tâm gì đến con mình thế này khiến Tống Giản lập tức có chút tức giận, là sự tức giận xuất phát từ chủ nghĩa nhân quyền thường thấy. Quả nhiên là tra nam...! Không được... Không được... Nhịn xuống, nhịn xuống nào...! Hiện tại là lúc công tác, là lúc công tác! Phải suy xét bối cảnh thời đại... Bối cảnh thời đại... Tống Giản nhắm mắt lại, sau khi chậm rãi ổn định tâm tình, nàng mới dùng giọng nói dịu dàng kiểu thương mại mà nói, "Hơn nữa... Cậu ấy cũng là con của ngài... A Tĩnh có lẽ võ công không thể giống ngài có một không hai trong giới võ lâm... Nhưng nếu một chữ bẻ đôi cũng không biết chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười?" Nam Cung Thuần nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, sau đó nheo mắt nói, "Ngươi thật sự nói nhiều hơn trước đây" Tống Giản khẽ sửng sốt, sau đó cúi đầu rũ mi. "Được rồi, Dạ", thấy thế, Nam Cung Thuần nhàn nhạt gọi một cái tên. Lập tức có một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, quỳ một gối xuống đất. Hắn phân phó người kia, "Đi an bài một thầy giáo thích hợp" "Vâng" Hắc y nhân kia hơi thấp đầu, liền lập tức biến mất không thấy. Tống Giản biết, đó là "ám vệ". Tựa như dòng họ Nam Cung đầy phục cổ của Nam Cung Thuần, ám vệ của Nam Cung Thuần tên là "Dạ". Tên của ám vệ những năm đầu, trên cơ bản đều xoay chung quanh mấy chữ linh tinh như "Dạ", "Ám", "Thương", "Huyết"... Nếu so với "Thương", cái tên "Dạ" đã xem như không tồi. Khi thấy Tống Giản nhìn chằm chằm vào nơi ám vệ xuất hiện và biến mất, tựa như rất để ý, Nam Cung Thuần tựa trào phúng cong cong khóe môi, "Thế nào, ngươi còn đang nghĩ cách đối phó ám vệ để giết chết ta hoặc để chạy trốn sao?" Nghe vậy, Tống Giản vội vàng thu hồi tầm mắt, vì phòng ngừa vạn nhất, tiếp tục cúi đầu không nói. Nhưng lúc này Nam Cung Thuần lại không có ý định bỏ qua, hắn nhìn chằm chằm nàng cảm khái nói, "Từ sau khi Nguyệt nhi sinh ra, tính cách của ngươi thật sự thay đổi rất nhiều" Tống Giản hàm hồ nói, "Dù sao thì... Cũng đã là mẫu thân" Nam Cung Thuần lại nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, như thể đang suy xét xem việc trở thành mẫu thân phải chăng có thể khiến một người thay đổi to lớn nhường này. Nhận ra hắn nghi ngờ mình, Tống Giản khựng lại một chút, sau đó thấp giọng bổ sung, "Ta muốn bảo vệ Nguyệt nhi" Nam Cung Thuần cảm thấy bản thân chẳng khác gì bị nghi ngờ, hắn có chút không vui nói, "Ngươi nghĩ ai dám thương tổn nàng?" Thần sắc Tống Giản lộ ra chút bi thương, "Với thái độ ngài dành cho A Tĩnh trước mắt, nếu ngài là ta, ngài nghĩ sao?" Nam Cung Thuần lập tức cứng họng, đồng thời vì hiếm khi đuối lý, hắn ngược lại tức giận quát, "Ngươi dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta?" Tống Giản từng ở một nhiệm vụ sắm vai tình phụ của thủ lĩnh thế giới ngầm, tuy nói một người là thế giới quan hiện đại, một người là thế giới quan võ hiệp, nhưng những nhân vật như vậy, ở phương diện nào đó, không thể nghi ngờ luôn có điểm tương đồng. Không chấp nhận ngỗ nghịch. Không chấp nhận nghi ngờ. Hơn hết... Đối với việc đáp lại tình cảm vô cùng cẩn trọng. Nhưng một khi chấp nhận ai đó tiếp cận mình, ngược lại sẽ không dễ dàng từ bỏ đối phương. Trước mắt, Tống Giản cảm thấy, độ hảo cảm ban đầu mà Nam Cung Thuần dành cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tựa hồ vẫn chưa tiêu tán. Có vài thời điểm, con người có thể cảm nhận được các loại cảm giác như từ trường không hợp hoặc từ trường tương thích. Tuy Nam Cung Thuần tỏ ra tức giận nhưng Tống Giản lại không hề lo lắng nhưng vì tương lai, nàng đại khái vẫn phải nghĩ chút biện pháp làm hắn cao hứng. Nhưng hiện tại, khi Nam Cung Thuần tức giận, Tống Giản chọn cách tránh né, an tĩnh không nói. Đợi đến lúc Nam Cung Thuần thăm Nam Cung Nguyệt xong chuẩn bị rời đi, nàng mới vội vàng đuổi theo nói, "Giáo chủ, chờ một chút!" Hắn có chút nghi hoặc nhìn nàng. Tống Giản chỉ mỉm cười, lấy ra một khối khăn tay gần đây vừa thêu xong đưa cho hắn. "Đây là... Chiếc khăn gần đây ta thêu", nàng ôn nhu cười, tựa hồ còn có chút e lệ nói, "Nếu Giáo chủ không chê xin hãy nhận lấy ạ" Khăn tay có thể xem như một trong những lễ vật bớt việc nhất, chỉ cần thêu lên một vài thứ là có thể trở thành một món quà thủ công phảng phất mang theo chút tâm ý. Nam Cung Thuần khẽ sửng sốt, hắn nhìn thấy trong một góc của khối khăn tay xếp thành hình vuông kia có thêu một tòa cung điện be bé với những áng tường vân lượn lờ. Trên tấm biển của cung điện lại thêu một chữ "Nam" nho nhỏ. Hắn chần chờ hồi lâu mới "Ừ" một tiếng, ám vệ Dạ đột nhiên xuất hiện, thay hắn nhận lấy. Lúc này hai người mới cùng nhau xoay người rời đi. "Dạ", thẳng đến khi hai người đã đi xa, Nam Cung Thuần mới dừng bước gọi. Ám vệ Dạ yên lặng đem khăn tay đưa qua, thanh âm khàn khàn nói, "Đã kiểm tra, không tẩm độc cũng không giấu bất kì đồ vật nguy hiểm nào" Nam Cung Thuần có chút vi diệu mà tiếp nhận khăn tay. Một giáo chủ Ma giáo chưa từng trải qua một mối tình bình thường nào, đối với việc tiếp nhận lễ vật từ phái nữ thế này, hắn cảm thấy có chút xa lạ lại có chút mới mẻ, có chút hoang mang lại có chút không tự chủ được xuất hiện một niềm sung sướng. Đối với sự kiểm tra của ám vệ, hắn chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó lộ ra vẻ trầm tư. Hắn nắm tay lại, vân vê chiếc khăn tay trong lòng bàn tay. "Sắp xếp vài người giám thị hoạt động hằng ngày của Tống phu nhân" "Vâng" ... Đối với việc này, Tống Giản hoàn toàn không biết gì cả, nàng chỉ biết hôm sau lập tức có một nam nhân trung niên trầm mặc ít lời được đưa tới cửa. Người đó sở hữu vẻ ngoài thư sinh, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ râu rất dài, thường sẽ nâng tay lên vuốt râu. Với thần sắc mang theo chút ngạo khí, ông ta nói về sau mình sẽ làm thầy của Nam Cung Tĩnh. Vị thầy giáo này cái tên cũng rất phục cổ, họ kép Thượng Quan, tên đầy đủ là Thượng Quan Hợp. Lúc Tống Giản dẫn Nam Cung Tĩnh ra đón tiếp ông ta, nàng có chút lo lắng vì thoạt nhìn người này khá nghiêm khắc, nhưng nghĩ lại, yêu cầu thầy giáo ở cổ đại và hiện đại đều luôn có chút không quá thực tế. Chính vì thế, nàng chỉ có thể áp chế sự lo lắng xuống mà hướng về ông ta gật đầu hành lễ, "Tiên sinh, sau này A Tĩnh liền giao cho ngài" "A!", khi Thượng Quan Hợp nhìn thấy Tống Giản không khỏi sửng sốt một chút, sau đó có phần mất hồn mất vía mà hồi thần nhìn sang Nam Cung Tĩnh đang đứng cạnh nàng, cố tình không nhìn Tống Giản thêm nữa. Nam Cung Tĩnh gắt gao bắt lấy ngón tay của Tống Giản, hơn phân nửa người còn vô cùng thẹn thùng, sợ người lạ mà tránh phía sau nàng. Tống Giản tránh người đi, nhẹ giọng nói với cậu, "A Tĩnh, mau gọi tiên sinh" Bị Tống Giản buông lỏng tay, cậu lập tức liền lộ ra biểu tình lã chã chực khóc, thanh âm mang theo tiếng nức nở nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn nghe lời mà gian nan gọi, "Tiên sinh" Thấy thế, Tống Giản có chút buồn cười, lại nhịn không được trìu mến vuốt ve đầu cậu nhẹ giọng nói, "Không sao đâu, ta sẽ ngồi bên ngoài chờ đến khi A Tĩnh học xong. Vì thế một mình A Tĩnh và thầy giáo trong thư phòng học tập cũng không thành vấn đề, đúng không?" Nam Cung Tĩnh vành mắt đỏ lên nhưng vẫn cố nhịn không khóc, cậu nghẹn ngào nói, "Ô... Dạ..." Tống Giản cười khen ngợi, "A Tĩnh giỏi quá" Đứa trẻ có thể dùng vài câu dỗ dành đã ngoan luôn khiến người khác yêu thích. Đứa bé ngoan ngoãn nghe lời có thể khiến người khác cảm thấy bản thân được xem trọng và sẽ không cảm thấy bị thêm phiền phức. Hiện tại trước mặt Nam Cung Thuần, Tống giản đang sắm vai một người giống với nhân thiết của Nam Cung Tĩnh, thái độ nhu hòa, nói chuyện nhẹ nhàng êm ái, không mang bất kì sự uy hiếp nào, nghe lời lại ngoan ngoãn. Tuy còn có chút cẩn thận dè dặt, nhưng nàng đang nỗ lực tiếp cận hắn. Trước mắt xem ra, tuy không có gì kinh hỉ, nhưng cũng đủ ổn định. Vì thế nàng tiễn Thượng Quan Hợp cùng Nam Cung Tĩnh đến thư phòng xong lại bảo người hầu hỗ trợ, dọn một chiếc ghế nằm đặt dưới bóng cây trong viện. Hiện tại là tháng tư, thời tiết ấm áp, chỉ là bắt đầu có chút muỗi, có thị nữ cẩn thận đặt thêm huân hương ở cạnh ghế nằm, Tống Giản mỉm cười, nhìn nàng nói một câu cảm ơn. Aiz... Loại sinh hoạt có người hầu hạ tất cả thế này, thật dễ dàng làm người hủ bại... Nàng nằm lên ghế bập bênh, thoải mái than một tiếng, sau đó cầm lấy khung thêu, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, tiếp tục thêu một tác phẩm mới. Lần này nàng vẫn chọn thêu khăn tay chuẩn bị tặng cho Nam Cung Tĩnh, hình ảnh chính là "đứng dưới trời xanh", ý lấy "Lập" và "Thanh" để thể hiện chữ "Tĩnh"*. (*Tĩnh chữ Hán là "靖", do hai chữ "立", đứng và "青", màu xanh ghép thành) So với chiếc khăn đưa cho Nam Cung Thuần thiên về cổ phong, hoa văn lần này càng thiên hướng nhi đồng một ít, dưới đám mây màu lam là một nam hài tử mặt tròn trĩnh với một nụ cười vui vẻ. Nhưng trước mắt nàng chỉ mới thêu được nửa đám mây. Nàng đang thêu liền nghe thấy trong thư phòng vang lên giọng của Nam Cung Tĩnh, ban đầu có chút lí nhí yếu ớt nhưng về sau lại dần lớn hơn. Bất tri bất giác, trong làn gió xuân ấm áp, Tống Giản cứ thế lắng nghe sau đó chậm rãi nhắm mắt lại thiếp đi.