Nữ phụ thuần ái văn
Chương 37 : Ngày lâu sinh tình
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Những năm gần đây, vì có thể khiến Tống Giản tỉnh lại, Văn Nhân Phác đã dùng hết kinh nghiệm hành y tích lũy suốt mấy mươi năm. Tống Giản nói không sai, bọn họ không thân cũng chẳng quen nhưng ông lại nguyện ý vì Nam Cung Tĩnh làm đến mức độ này, bất luận thế nào, Nam Cung Tĩnh thật lòng tôn kính ông.
Trước khi ông qua đời, Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh đều đã xuất sư, có thể độc lập hành y.
Chỉ là các loại dược dùng để kéo dài mạng sống cho Tống Giản đều cực kỳ trân quý. Tuy họ y thuật cao siêu, kiếm được cũng nhiều nhưng vì phải tiêu tiền như nước nên cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.
Khác xa với sự cảm kích dành cho Văn Nhân Phác, về sự trả giá của Văn Nhân Lạc, Nam Cung Tĩnh vẫn một mực đề phòng. Hắn luôn cảm thấy, Văn Nhân Lạc vì xem phu nhân thành "Nhất Nhất" của hắn nên mới có thể tận tâm như thế. Mà mỗi một phân tiền hắn dùng trên người nàng đều như thể tuyên thệ quyền sở hữu của mình.
Dù ngoài mặt, Nam Cung Tĩnh không hề đối chọi gay gắt với Văn Nhân Lạc nhưng trong âm thầm, hắn vẫn xem đối phương là đối thủ lớn nhất của mình.
Phu nhân là phu nhân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không giao phu nhân ra để làm số một gì đó của Văn Nhân Lạc!
Hắn đừng hòng giải phẫu thi thể của phu nhân sau khi nàng chết!
Đừng hòng!
Vì có thể trả lại số tiền chi cho Tống Giản mấy năm nay cho Văn Nhân Lạc sau đó mang phu nhân rời đi, Nam Cung Tĩnh cần thiết phải kiếm thật nhiều tiền mới được.
Do đó thanh lâu chính là một địa phương cực tốt.
Ở đây các cô nương không hề có khái niệm gì đối với tiền tài, những thầy thuốc đứng đắn lại không muốn thường xuyên ra vào chốn này. Vì Nam Cung Tĩnh diện mạo tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, lại cực kỳ đoan chính thủ lễ, các cô nương thanh lâu dù chỉ là hơi chút đau đầu đều tranh nhau một hai phải mời hắn đến. Họ không chỉ chi tiền khám bệnh hào phóng còn tận tâm tận lực giật dây bắc cầu giúp hắn, giới thiệu những khách nhân giàu có tìm hắn chữa bệnh.
Cũng giống như phần lớn danh tác của các nhà thơ, nhà văn đều nhờ nữ tử thanh lâu phổ biến ra ngoài mà nổi tiếng, danh khí của Nam Cung Tĩnh trên phố cao hơn Văn Nhân Lạc rất nhiều. Đây cũng nhờ không ít cô nương tận lực thổi phồng.
Tính toán số tiền một tháng có thể kiếm được, Nam Cung Tĩnh càng có thêm động lực.
Văn Nhân Lạc thấy hết thảy nhưng lại không hề ngăn cản, cũng không có lập trường ngăn cản. Hắn chỉ vào những lúc Nam Cung Tĩnh ra ngoài, an tĩnh ở nhà trông giữ Tống Giản.
Nhưng thanh lâu tóm lại cũng không phải là địa phương có thể quang minh chính đại nhắc đến, đặc biệt là trước mặt nữ tử mình để ý. Nam Cung Tĩnh thật sự lo lắng Tống Giản sẽ nghĩ nhiều, càng sợ nàng sẽ tức giận, sẽ thất vọng.
Kiềm nén cảm xúc tiễn đi A Hương ra khỏi đầu ngõ, hắn cau mày, bộ dáng lo được lo mất, thấp thỏm bất an. Văn Nhân Lạc nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy kì lạ, giải thích không phải xong rồi sao, vì sao lại phải để ý như vậy?
Đối với tình cảm phức tạp vi diệu bên trong, hắn hiện tại vẫn chưa thể thông suốt.
Hắn nhìn Nam Cung Tĩnh như lâm đại địch, trước khi vào nhà còn hít sâu một hơi, không kiềm được đuổi theo.
Sau khi Tống Giản ra mở cửa cũng không quay về phòng. Nàng đặt hòm thuốc trên bàn đá trong sân, chân mang một đôi guốc gỗ, vẻ mặt tò mò quan sát xung quanh.
Ban nãy nàng nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh lại không biết đã đi đâu. Nàng sợ có chuyện gì quan trọng nên quyết định xuống giường mở cửa.
Trong phòng không có giày nhưng trước cửa có để một đôi guốc gỗ, thoạt nhìn hẳn là của Văn Nhân Lạc hoặc Nam Cung Tĩnh. Trong lúc hấp tấp, nàng cũng không màng nó có vừa chân không.
Nếu đã ra ngoài, Tống Giản cũng muốn xem một lần hoàn cảnh xung quanh. Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh có lẽ lo lắng nàng hôn mê quá lâu đột nhiên tỉnh lại thân thể sẽ suy yếu, nhưng nàng lại hiểu rất rõ, thân thể của mình không có vấn đề gì.
"Phu nhân!"
Nghe được giọng nói có chút khẩn trương của Nam Cung Tĩnh, Tống Giản chuyển mắt từ giàn hoa nơi góc trái sân vườn sang, cười nói, "A Tĩnh, vừa rồi có một cô nương đem hòm thuốc đến trả cho ngươi này"
"Vâng, ta biết", hắn cẩn thận nói, "Mới khi này ta và sư huynh đang nói chuyện ở cửa sau, vừa vặn gặp được nàng"
"Nàng nói nàng là nha hoàn của Tạ Hoa Anh cô nương ở Nguyệt Lệnh lâu"
"Đúng vậy..."
Thấy không sai, Tống Giản khẽ gật đầu, không hề để trong lòng. Nàng tò mò chỉ vào giàn hoa hỏi, "Nơi này trồng hoa gì vậy?"
Văn Nhân Lạc còn chưa kịp trả lời Nam Cung Tĩnh đã giành trước một bước, "Là hoa tử đằng"
"Hoa tử đằng?", Tống Giản kinh hỉ nói, "Vậy lúc hoa nở nhất định sẽ rất đẹp!"
Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh còn muốn nói gì đó nhưng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Văn Nhân Lạc liếc mắt nhìn Nam Cung Tĩnh và Tống Giản một cái, sau đó liền đi ra mở cửa.
"A, xin chào! Xin hỏi Văn Nhân Tĩnh đại phu có ở nhà không?"
Lại là thanh âm của một nữ tử, trẻ trung duyên dáng, hoạt bát nhẹ nhàng.
Văn Nhân Lạc nghĩ một chút liền đứng chắn trước cửa, "Hắn hiện tại không phương tiện lắm"
Giọng của nữ tử rõ ràng suy sút rất nhiều, nàng có chút thất vọng nói, "A... Như vậy sao"
"Cô có chuyện gì không?"
"Là thế này, cô nương nhà ta tính thời gian, lúc này hẳn Tĩnh đại phu đã từ Lệnh Nguyệt lâu trở về, cố ý bảo ta mang chút điểm tâm đến đây"
"Cô nương nhà cô là...?"
"Cô nương nhà ta là hoa khôi của Xuân Tự lâu, Phi Quỳnh cô nương!"
Văn Nhân Lạc khẽ gật đầu, đối với những việc này hắn thấy nhiều đã quen, "Được rồi"
"Đúng rồi đúng rồi, còn nữa, cô nương nhà ta gần đây bệnh cũ lại tái phát, phiền ngài báo Tĩnh đại phu một tiếng, ngày mai cũng thời gian cũ, cô nương nhà chúng ta muốn mời hắn đến xem bệnh"
Văn Nhân Lạc lập tức đồng ý, "Được"
Nhưng lúc này, Nam Cung Tĩnh đã nhanh chân bước ra, hướng ra ngoài cửa mỉm cười ngượng ngùng, "Xin lỗi, hôm nay ta không phương tiện ra cửa, phiền cô trở về bảo Phi Quỳnh cô nương mời đại phu khác xem bệnh đi"
Ngữ khí của đối phương lập tức liền trở nên vô cùng kinh hỉ, "A! Tĩnh đại phu! Ngài ở nhà!"
"Đúng vậy", Nam Cung Tĩnh dịu dàng nói, "Thật sự ngại quá, hôm nay ta quả thật không phương tiện lắm"
Đối phương lập tức quan tâm hỏi, "Ngài không có việc gì chứ ạ?"
"Ta không có việc gì, có thể là gần đây có chút mệt mỏi... Phiền cô trở về nói lại một tiếng"
"Được, được! Tĩnh đại phu, ngài nhớ nghỉ ngơi cho khoẻ nhé!"
Cửa đóng lại.
Nam Cung Tĩnh xoay người lại, thấy Văn Nhân Lạc cầm điểm tâm đứng bên cạnh lúc này mới mở ra nhìn bên trong hộp, vừa lòng gật đầu, "Điểm tâm tiệm này ăn rất ngon, hôm nay cơm trưa được giải quyết rồi"
Nam Cung Tĩnh, "..."
Tống Giản đứng ở trong sân nhìn hắn, hơi chút nhíu mày.
Nam Cung Tĩnh không khỏi có chút chột dạ nói, "Phu nhân..."
Tống Giản hiện tại đích xác có chút không vui nhưng không phải vì chuyện gì khác, chẳng qua... Đối với những cô nương kia, nàng cảm thấy có chút đồng tình.
Nam Cung Tĩnh được hoan nghênh cũng không phải là chuyện gì khiến người khác phải kinh ngạc... Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, tính tình lại tốt, nhưng nhìn những cô nương kia một bụng tâm tư thiếu nữ, mỗi lần nhắc đến hắn trong thanh âm đều như thể những đoá hoa nở rộ đẹp đẽ động lòng người, càng nghe nhiều, nàng càng cảm thấy có chút không đành lòng.
Việc trao ra chân tình, dù sao luôn khiến người khác đồng cảm.
Mặc kệ Nam Cung Tĩnh bên ngoài có giống hình tượng lang quân như ý thế nào đi nữa...
Hắn cũng là cong.
Dù hiện tại không cong, sau này cũng sẽ cong.
"A Tĩnh", nàng nhịn không được nói, "Nếu ngươi không có tình ý gì với các nàng, nhớ rõ phải từ chối cho đàng hoàng đấy!"
Nam Cung Tĩnh vội vàng ngoan ngoãn đáp, "Vâng"
Tống Giản lại nói, "A Tĩnh, hiện tại ngươi đã có người trong lòng chưa?"
"Chưa"
Nàng lại nhìn về phía Văn Nhân Lạc, "A Lạc thì sao?"
Văn Nhân Lạc cũng lắc đầu.
Tống Giản khẽ thở phào nhưng cũng không dám có chút lơi lỏng. Nàng hỏi, "Vậy chúng ta hiện tại... đang ở đâu? Mấy năm nay, Ma giáo... còn truy tìm chúng ta không?"
Văn Nhân Lạc đáp, "Chúng ta đang ở kinh thành"
Nam Cung Tĩnh bổ sung, "Lúc trước, sư phụ nói kinh sư là nơi dưới chân thiên tử, là địa phương duy nhất mà Ma giáo không dám tùy ý nhúng tay vào, do đó sẽ an toàn nhất. Cho nên ông ấy mang chúng ta đến đây định cư đến bây giờ luôn"
Quả thật có đạo lý này, nhưng đều nói sống ở kinh thành không dễ dàng, cũng không biết, ngôi nhà này nằm ở vòng thứ mấy nữa*...
(*Ở Bắc Kinh Trung Quốc thành phố được chia làm nhiều vòng thay vì quận như tp, theo mình nhớ là 7 vòng, vòng 1 chính là trung tâm, càng về xa chính là khu dân cư. Không biết hiểu vậy đúng không nên cứ dịch thế)
"Nói cách khác, hiện tại A Lạc và A Tĩnh đều là đại phu? A Tĩnh đến khám bệnh tại nhà, A Lạc ở lại nhà khám bệnh?"
Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh lại liếc mắt nhìn nhau, Nam Cung Tĩnh lắc đầu nói, "Sư huynh không nhận người bệnh mới. Hắn chỉ tiếp đãi những người trước đây quen biết với sư phụ và những người mà họ giới thiệu đến"
Tống Giản hiếu kỳ hỏi, "Ví dụ như?"
Văn Nhân Lạc bình tĩnh đáp, "Tam giáo cửu lưu*, người nào cũng có"
(*đủ hạng người, thuộc các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)
"Như vậy sao...", Tống Giản suy nghĩ nói, "Các ngươi đều có công việc của riêng mình, ta cảm thấy nếu mình không làm gì cả... Giống như có chút dư thừa...... Nếu các ngươi không ngại, sau này việc nhà đều giao cho ta đi?"
Nam Cung Tĩnh vội vàng nói, "Phu nhân, không cần như thế đâu"
Nhưng Tống Giản lại rất kiên trì, "Con người luôn nhàn rỗi sẽ trở nên vô dụng"
Nàng cười nói, "Chỉ là... Ta nấu cơm không thành vấn đề nhưng nhóm lửa gì đó, có thể vẫn phải yêu cầu các ngươi hỗ trợ"
Tống Giản từng sống bên cạnh Nam Cung Thuần, nàng còn nhớ rõ cái loại cảm giác bất lực khi phải ăn nhờ ở đậu, mọi việc đều không thể làm chủ này. Dù Nam Cung Tĩnh, Văn Nhân Lạc và Nam Cung Thuần khác nhau, nhưng nàng vẫn hy vọng có thể chứng minh giá trị bản thân.
Vào lúc phát hiện Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh, từ xưa đến nay đều dựa vào đồ ăn các cô nương đưa đến làm ba bữa sống qua ngày, Tống Giản cảm thấy, nàng vẫn có đất dụng võ.
Nhưng phòng bếp một mảng trống trơn, trên bệ bếp, nồi sắt, chảo sạn, tất cả đều là bụi đất. Những gia vị gì đó đều không có càng miễn bàn đến các loại rau dưa thịt cá. Dù cổ đại không có tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn thiếu thốn nhưng việc lu gạo trống trơn cũng thật sự thái quá.
Nếu có tên trộm nào vào thấy tình huống này, nói không chừng đều phải hoài nghi nhà này phải chăng hằng ngày đều dựa ngửi gió uống sương mà sống.
Tống Giản dở khóc dở cười nói, "Các ngươi thật đúng là... Một chút lửa cũng không nhóm"
Văn Nhân Lạc thoạt nhìn không cảm thấy có gì không đúng, "Sư phụ, ta, A Tĩnh, nấu cơm đều rất khó ăn, hà tất vẫn luôn lãng phí thức ăn? Người khác đưa đồ đến ít nhất có thể bỏ vào miệng"
Nam Cung Tĩnh cũng chưa từng được thử trù nghệ của Tống Giản nhưng vẫn tìm giấy và bút đến cho nàng, vô cùng ủng hộ quyết định nàng chuẩn bị xuống bếp. Trên thực tế, mặc kệ nàng muốn làm gì, hắn đều sẽ ủng hộ.
Tống Giản liền đem tất cả những thứ cần mua từng mục liệt kê ra:
Củi lửa, gạo, dầu, muối, nước tương, dấm, rau dưa, thịt, vải dệt...
Ngoại trừ những nhu yếu phẩm trong cuộc sống, còn có một số thứ cần cho cuộc sống hằng ngày của nữ tử cho Tống Giản như quần áo tắm rửa, nội y, giày...
Những thứ này đều cần phải đi đến tiệm may, nhờ tú nương đến cửa đo đạc may áo.
Đợi đến khi viết xong danh sách, Nam Cung Tĩnh đã bị phái ra cửa phụ trách mua sắm, vì hắn hàng năm quen đi lại bên ngoài, chưa nói những nơi quen thuộc còn có thể lợi dụng túi da khiến người ta thích kia mà mua rẻ một chút. Còn Văn Nhân Lạc hàng năm đều ở lì trong nhà không ra một bước, cũng không am hiểu việc giao tiếp với người khác, nếu ra ngoài mua đồ sẽ bị người khác tàn nhẫn chặt chém như Tán Tài đồng tử*. Cho nên hắn dứt khoát ở lại giúp Tống Giản quét tước nhà cửa.
(*Đứa trẻ rải tiền, ý trào phúng những người vung tiền như rác, không biết thật ra bị người khác lợi dụng)
Tống Giản nhờ vậy mới biết, lúc trước khi mình hôn mê, nàng sống chung một gian nhà với Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh. Vì họ lo lắng lỡ như nàng xảy ra chuyện gì, họ sẽ không thể trước tiên phát hiện và đi đến.
Nghe thế, tuy Tống Giản quả thật kinh ngạc một chốc, nhưng tưởng tượng đến nàng vẫn luôn không có ý thức liền thấy chuyện này thật ra cũng không có gì đáng để ý. Nàng chỉ là cảm giác bọn họ thật sự chăm sóc nàng thật tốt, từ đó không khỏi cảm thấy áy náy.
Nhưng hiện tại nàng đã tỉnh, đương nhiên phải dọn dẹp một căn phòng khác cho nàng. Phòng của Văn Nhân Phác từ sau khi ông qua đời đều luôn bỏ không. Văn Nhân Lạc hỏi nàng có để ý không, nếu để ý nàng có thể ở trong căn phòng hiện tại, hắn và Nam Cung Tĩnh dọn qua đó là được.
Tống Giản tự nhiên không muốn thêm phiền phức cho hai người, nhanh chóng nói, "Không sao đâu, ta qua đó ở là được"
Nhưng khi Văn Nhân Lạc giúp nàng dọn đệm chăn qua phòng mới, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đột nhiên ý thức được một việc...
"A Lạc"
"Hửm?"
"Ngươi và A Tĩnh... vẫn luôn ở cùng một phòng sao?"
"Ừ"
Ngữ khí trả lời bình đạm, như thể đó là chuyện đương nhiên. Tống Giản lại không khỏi lâm vào trầm tư...
Nên biết, trong đời sống hiện thực việc một cặp đều là công rất khó tìm, bằng không sẽ không có cách nói như "trôi dạt khắp nơi, không có một để nương tựa"*, "Vì yêu mà làm một"**. Nhưng trong thế giới công tác lại thường xuyên có trường hợp vì không muốn làm thụ muốn làm công mà xảy ra ẩu đả.
(*Câu gốc này là "遍地飘零,无一无靠", bên trung 1 chính là công, 0 chính là thụ, cho nên ở câu ** có thể hiểu là vì yêu mà làm công)
Nói cách khác, dựa theo logic này, Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc đều có thể làm công. Nếu họ ở bên nhau, chỉ cần một người nhượng bộ làm thụ sẽ có thể vô cùng thuận lợi tạo thành một đôi.
Từ nhỏ làm bạn đến lớn, sư huynh sư đệ là trúc mã trúc mã, lại vẫn luôn ở cùng phòng. Một người tính cách ôn tồn lễ độ, một người tính cách trầm ổn, muộn tao. Thêm việc một người chủ ngoại, một người chủ nội...
Tuy A Tĩnh là con của Nam Cung Thuần nhưng hắn toàn tâm toàn ý muốn làm quân tử, tính tình hiện tại xem ra ôn hòa lại đoan chính, tuyệt đối là một người tốt, nghiêm túc và chung tình.
A Lạc lại ngây thơ đơn thuần, trầm ổn hướng nội. Tuy có chút cứng đầu nhưng hắn chính là dạng người chỉ cần vừa thông suốt sẽ chỉ nhận định một người.
Thế này phải chăng có thể đi theo lộ tuyến lão phu, lão thê?
Nếu A Tĩnh và A Lạc thành một đôi, như thế chẳng phải có thể hoàn toàn cắt đứt tuyến tình cảm của bọn họ với Nam Cung Thuần sao?
Nghĩ đến đây, Tống Giản liền cảm thấy phương án này dường như là tổ nhất.
Nếu cả hai đều cong, không nhất định phải treo cổ trên thân cây mang tên Nam Cung Thuần. Mà ở thuần ái văn, hai nam nhân lâu ngày sinh tình, là một chuyện hết sức bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
330 chương
54 chương
42 chương
111 chương