Buổi trưa với ánh nắng chói chang chiếu xuống cả học viện . Cô cùng Linh Đan ngồi trong lớp , Linh Đan thì bận bịu chào hỏi những người xung quanh . Còn cô thì gục xuống bàn nằm ngủ ... " Chào ! " Yuru mỉm cười chào hỏi khiến những người xung quanh điêu đứng " A ! Xin chào , tớ là Linh Đan " " Tôi biết , lúc nãy đã nghe rồi ... " Yuru nở nụ cười thân thiện " Hai cậu là công chúa sao ? Sao lại học lớp này ? " " À ! Nghe nói lớp này có 1 cậu học sinh quậy phá . Hay đi trễ lại còn ngạo mạn . Chúng tôi phụ trách đến đây thăm dò " Sakura vừa ăn đậu phộng vừa nói " Vậy sao ... là cái cậu Hoàng Long vắng mặt kia đó hả ? " " Ừ ! Hắn đó " Sakura liếc nhẹ xung quanh , rồi bĩu môi nói " Cái tên Hoàng Long đó đã đánh hơn 100 học sinh của trường . Lại còn không đeo mặt nạ . Không làm theo bất cứ gia quy nào của trường đề ra , đúng là không biết tốt xấu ... Nếu thấy hắn tôi sẽ cho hắn một kiếm đi chầu trời . Hừ ! " " Kìa ... " Yuru nheo mài đẩy nhẹ Sakura ... Còn Linh Đan lại ngơ ngác " Trường không đuổi cậu ta sao ? " " Không ! " " Sao lại vậy ? " " Chúng tôi cũng không biết ... Haizz " Yuru lắc đầu thở dài ... Cô đang nằm gục trên bàn thì đứng lên kéo Linh Đan đi trước sự ngơ ngác của mọi người . Sakura và Yuru nhìn nhau nheo mài khó hiểu ________________ " Tử Băng ! Cậu kéo tớ đi đâu vậy ? " " Đi ăn " " Nhưng chưa chào họ mà " " Đói quá " " Cậu thật là ... " Linh Đan mỉm cười lắc đầu , nhìn xung quanh ... Từ đâu bay đến những cánh hoa anh đào trong cơn gió . Linh Đan đưa tay ra hứng những cánh hoa .... " Hoa anh đào ... " Vô thức Linh Đan kéo cô đi đến hướng những cánh hoa bay tới . Vừa đi cảm nhận cơn gió với hương thơm nhẹ nhàng . Cô cùng Linh Đan dừng chân tại một rừng hoa . Hai bên đều là hoa anh đào , con đường bị những cánh hoa phủ khắp nơi . Tạo ra khung cảnh xinh đẹp kì diệu " Đẹp quá ... " Linh Đan thốt lên kinh ngạc , mỉm cười quay lại phía cô rồi chạy theo lối mòn vui đùa . Cô thấy vậy cũng mỉm cười đứng xem thì ... Đôi mắt cô liếc nhẹ qua một hướng bình thản . Rồi xoay người đi vào trong rừng hoa đó , khuất dần ... Cô dừng lại trước một cái cây anh đào lớn , hàng mài xinh đẹp nheo lại chạm nhẹ vào thân cây . Thì từ thân cây mở ra một lối đi với bậc thang . Cô từ từ bước xuống ... Trong con đường xung quanh được treo rất nhiều đèn . Dừng lại trước một khoảng trống rộng lớn . Trên khoảng trống của mặt đất được vẽ rất nhiều khối vuông , trên mỗi khối vuông đều có chữ ... Cô nheo mài nhìn , khẽ nhắm mắt lại lắng nghe tiếng động xung quanh " Tam Lạc .... Đệ Nhị ... MYSTERY .... Lạc ... Đệ .... Bí ẩn ... " Đôi mắt cô mở ra , khóe môi vươn lên nụ cười nhẹ " Thông minh lắm ... " Nói lên lời khen rồi cô bước vào khối vuông Cô bước trên tất cả chữ N đi vào trong . Cô quan sát hai bên vách tường ... Đến một khúc có ngã rẽ . Cô định bước qua ngã rẽ đó nhưng chân vừa muốn đặt xuống liền dừng lại . Cô rút chân về liếc nhẹ qua vách tường , vươn tay đẩy nhẹ Từ vách tường mở ra một cánh cửa , cô đi vào " Ác thật ... " Cô lại bước vào một dãy hành lang yên tĩnh , tiếng bước chân của cô vang lên . Đi đến cuối đường là một bức tường cô mới nheo mài lại nhìn xung quanh ... Nhìn lên trên trần nhà cô thấy một sợi dây treo lủng lẳng , liền không chần chừ kéo xuống Quả nhiên có 3 bức tường mở ra " Cơ quan gì đâu mà phiền quá ... " Khó chịu nói xong cô liền đi vào bức tường thứ 3 vừa mở xong . Cô vừa bước vào các bức tường cũng đóng lại , giờ đây trước mắt cô là một cánh cửa sắt đang khép hờ . Ánh sáng vàng nhạt từ trong vọng ra ... Cô nghe tiếng bước chân liền nhảy lên xà ngang ... Quả nhiên từ trong bước ra 2 người đàn ông quan sát ... " Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng cửa " " Nhưng sao lại không có ai ? " Nhìn kĩ lại cô mới biết là hai người ngoại quốc trung niên . Từ trong bước ra thêm một lão già với mái tóc trắng và chòm râu dài . " Ha ha ! Nếu có tiếng mở cửa thật thì chỉ có thể là người của mình . Đừng lo ... " Lời lão ta vừa dứt thì cửa động mở ra . Một người con trai tuấn mĩ bước vào . Đôi mắt đen lạnh lùng , khí chất băng lãnh uy nghiêm ... " A ! Thì ra là Trần thiếu . Mời vào ... " Cả đám người đi vào , cô cũng dựa vào thân thủ nhanh nhẹn mà phóng vào trong . Cánh cửa đóng sầm lại ... Cô ngồi trên xà ngang của hang động , nhìn xung quanh là những thùng gỗ được đóng lại ... " Trần thiếu ! Người thấy thế nào ? " " Nếu như ta không đồng ý thì cũng không tới đây " " Ha ha ! Quả nhiên Trần thiếu là người sảng khoái . " Hai gã ngoại quốc cười to " Hiện trường Tam Lạc và Đệ Nhị đều có chung một mục đích . Nhưng ... " Lão già tóc bạc nheo mài , đôi mắt sắc bén nhìn qua hai gã ngoại quốc " A ... Chủ tịch của chúng tôi không tiện gặp ngài . Mong ngài thông cảm ... " " Đúng đó ! Ông hiện là hiệu trưởng của trường Tam Lạc , không khó khăn gì . Nhưng chúng tôi muốn đến thì phải tốn rất nhiều công sức a~ " " Được rồi ! Vào chủ đề chính " Người con trai khó chịu lên tiếng " Hiện tại MYSTERY là ngôi trường đứng đầu của thế giới . Nhưng bên ngoài bây giờ các gia tộc lại âm thần đấu đá lẫn nhau . Trong đó còn có giới hắc đạo của Dương Khang ... " Hai gã ngoại quốc nhìn nhau nói " Những đại gia tộc gồm Âu Dương gia . Mộ Dung gia . Lãnh gia . Dương gia . Chưa tính hoàng gia từ các nước và ... Trần gia " Lão già gật đầu mỉm cười " Hiện Lãnh gia - Dương gia - Mộ Dung gia đang có chiến tranh lạnh . Nhưng vì Dương gia và Mộ Dung gia có sự liên hôn của hai nước Nhật Bản và Ý nên Lãnh gia đang rơi vào thế hạ phong ... " " Ểh ! Điều đó thì chưa chắc . Các người nên nhớ hiện người nắm quyền trong Lãnh gia là ai . Là Trịnh Vĩ Mặc , là kẻ đứng đầu bang hội thứ hai của giới hắc đạo . Muốn hạ hắn , e là không dễ đâu " Một người ngoại quốc xua tay không đồng tình " Cũng phải ! Dù sao nhân lực của Lãnh gia đâu phải chuyện đùa ... " Từ nãy giờ người con trai vẫn luôn im lặng , hắn cầm lấy ly rượu trên tay lắc qua lắc lại " Ha ... ! Tam giác gia tộc hiện đang đấu đá lẫn nhau . Rồi cũng sẽ có ngày có một trong 3 bị mất thế ... Nhưng Dương Kháng lại có thù với Dương gia , nói xem hắn không thừa cơ đâm sau lưng sao ? " Cả 3 người nhìn nhau gật đầu . Lão gia nheo mài lại ... " Không đúng ! Nếu như lời của Trần thiếu nói là đúng . Vậy thì sao Dương gia lại không có chút gì gọi là thương tổn ? Chẳng lẽ ... có kẻ khác chóng lưng ? " " Đúng nha~ ... Vậy ... " " Không cần căng thẳng , hiện đã biết được Dương gia ngoài liên hôn ra còn có thế lực khác chóng lưng thì chúng ta tạm thời không động đến . Về phía Lãnh gia còn có nhiều điều bí ẩn nên cũng bỏ qua , tránh đưa mồi vào miệng cọp ... Vậy chỉ còn ... Mộ Dung gia ... " Người con trai vang lên tiếng nói âm hiểm ... " Nhưng Mộ Dung gia có Mộ Dung Thiên Khánh ... Tên nhóc đó cũng chẳng dễ xơi ... " " Ha ha ! Nhưng hắn lại có gian tình bất chính với em gái mình là Mộ Dung Bảo Yết . Chỉ cần chúng ta nắm thóp được thì khiến cho Mộ Dung gia thốn đốn hay phá sản là chuyện sớm muộn mà thôi ... " " Cái gì ? Chuyện này , sao Trần thiếu lại biết ? " " Không cần quan tâm , cứ làm theo kế hoạch . Khiến Mộ Dung gia tan tành thì hai gia tộc kia cũng sẽ thiệt hại không kém . " " Được ... " Hai gã ngoại quốc gật đầu rồi đi ra ngoài . Để lại lão gia và người con trai đó " Haizz ! Vu Nam , con định làm gì đây ? " " Cậu à ! Người không cần khuyên con " " Nhưng con có biết con đang làm gì không ? Rời khỏi gia tộc thì không nói . Ta cũng không cần biết con đang có thế lực nào chóng lưng , nhưng con là đang chóng đối với tất cả các đại thế gia ... " " Con biết bản thân đang làm gì . Cậu là hiệu trưởng trường Tam Lạc , chỉ cần cậu không nói ra tung tích của con là được " " Nhưng chị của con , Vu Uyên nó đang tìm con đó ... " " Đủ rồi ! Con chỉ muốn Lãnh gia sụp đổ , còn những chuyện khác con không quan tâm " " Haizz ! Được rồi , ta không biết con có mối thù gì với Lãnh gia . Nhưng phải cần thận đó ... " Lão già kia lắc đầu rồi cũng ra ngoài , để lại người con trai .... " Thù sao ? Ha ! Chỉ cần có được em thôi Tuyết nhi ... tôi sẽ làm tất cả ... " Người con trai cũng đứng dậy bước ra ngoài , cô thấy họ đã đi xa liền nhảy xuống . Cô bước lại gần những thùng gỗ mở ra xem , thì trong đó toàn là súng , kiếm và đạn . Khóe môi cô nhếch lên đi lại chiếc bàn để tấm bản đồ , nhìn một chiếc phi tiêu cắm vào ba chữ Mộ Dung gia mà mỉm cười nhẹ . " Trần Vu Nam ! Ta suýt nữa là quên mất ngươi ... Ha ! Mới ngày đầu mà đã như vậy , thú vị lắm ... Muốn cho Mộ Dung gia phá sản ? Ta sẽ không để các ngươi thành công ... " Cô nhìn xung quanh rồi đi ra ngoài ... _________________ Cô bước từng bước trên con đường đầy hoa anh đào ... Cả người trầm tư như đang suy nghĩ gì đó " Tử Băng ... cậu đi đâu vậy ? Tớ tìm cậu khắp nơi " Linh Đan chạy tới lo lắng " A ! Xin lỗi ... tớ đi lạc . Nào , chúng ta đi ăn ... " Linh Đan mỉm cười gật đầu rồi chạy đi trước . Cô nhìn bóng lưng Linh Đan mà đôi mắt mở to kinh ngạc . Nhìn lại gốc cây Anh Đào , và nhớ lại mật thất khi nãy ... Bàn tay nắm chặt lại đánh mạnh vào thân cây ... Từ cơ thể cô tỏa ra khí tức chết chóc , khóe môi mấp máy tên ai đó .. " Hoàng ! Khiết ! An .... ! " Nhưng chỉ mấy giây sau tất cả điều biến mất . Cô đi theo sau Linh Đan với nụ cười nhẹ ... Chỉ để lại hơi lạnh và một phần thân cây vị lún vào vì cú đánh khi nãy của cô ... _______________ Tại một nơi khác Trong căn phòng tối đen có người con gái ngồi đó , đôi mắt nhìn vào màn hình như quan sát . Đôi tay trắng mịn vươn ra cầm lấy ly rượu đỏ . Đôi mắt cô gái rất đặc biệt , là hai màu mắt ... nhìn thật đáng sợ nhưng lại rất đẹp ... " Tuyết nhi ... không ngờ em lại chưa chết ... " Thân ảnh người con gái ngã ra phía sau giường , tiếng nói lạnh lùng nhưng lại đau thương ... " Tôi phải làm sao với em đây ... ? "