Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!

Chương 70 : Cảm giác bất an

Cô được Linh Đan đưa về nhà cô ấy , nhìn ngôi nhà không quá to lớn nhưng lại rộng rãi mà hài lòng . Linh Đan mỉm cười nhẹ với cô " Cậu yên tâm ở lại đây đi " " Cảm ơn " Linh Đan dẫn cô lên một căn phòng khá rộng , thu xếp đồ đạc cô mới bắt đầu tắm rửa . Nhìn bầu trời đêm mà nhẹ mỉm cười " Thật kì lạ ... " Cạch ! Cánh cửa bật mở , Linh Đan bước vào . Trên tay là một sấp giấy gì đó " Cậu chưa ngủ sao ? " " Chưa " Linh Đan lắc đầu ngồi xuống cạnh giường " Có chuyện gì à ? " Cô bước lại gần hỏi " À thì ! Cậu có muốn đi học không ? " Cô kinh ngạc với những gì Linh Đan nói " Đi học ? " " Ừa ! Chúng ta sẽ đi làm thêm kiếm tiền để đi học " Linh Đan gật đầu mỉm cười dịu dàng Cô ngây ra một lúc lâu sau , trong đầu hiện lên suy nghĩ . Cô vốn trở lại để tìm lại chính mình . Nhưng bây giờ cô không nơi nương tựa , cũng chẳng có việc gì để làm . Thôi thì cứ tạm như vậy ... " Được " " Ha ! Thật sao . Vậy tớ sẽ đăng ký vào trường Tam Lạc " " Ừ " " Vậy mai chúng ta kiếm việc làm , được không ? " " Ừ ! Tùy cậu vậy " Cô gật đầu chấp thuận " À ! Phải rồi . Ngày mai sẽ là ngày kiểm tra học lực để xếp lớp . Tớ và cậu sẽ đến trường đó để kiểm tra . " " Nhanh vậy sao ? " " Ừm ! Vậy cậu ngủ ngon " " Ngủ ngon " Cô nhìn cánh cửa đóng lại rồi bước ra ban công , nhìn lên bầu trời rộng lớn với màn đêm mà trong lòng đầy nghi vấn . Đưa bàn tay lên đôi mắt mình , cô nở nụ cười nhạt vô cảm " Chuyện gì vậy ? Tại sao ... lại có cảm giác thế này ... tương lai ... sẽ có gì xảy ra đây ... " Bên ngoài Linh Đan dựa vào cánh cửa , nghiêng đầu nghe âm thanh bên trong . Không gian tối tăm che đi một nửa gương mặt . Dưới bóng tối và ánh sáng mờ nhạt , Linh Đan nở lên một nụ cười lạnh lẽo , nhưng tận sâu đáy mắt ấy là sự thống khổ buồn bã đầy phức tạp . Linh Đan quay đi rời khỏi , chỉ để lại bóng lưng quyến rũ nhưng cô độc .... ______________ Sáng hôm sau : Cô thức dậy bước xuống nhà đã thấy Linh Đan ngồi đó , trên bàn là một đĩa bánh và trứng cùng với ly sữa tươi . " Dậy rồi sao ? Mau ăn sáng đi " Linh Đan mỉm cười vui vẻ ngoắc tay gọi cô " Cảm ơn " Cô mỉm cười lại rồi bước đến ngồi xuống ghế ăn bữa sáng của mình . Linh Đan xem xét sấp giấy nào đó rồi quay qua cô " Cậu có muốn đổi tên không ? " " Đổi tên ? " " Ừm ! Phải , cậu không có giấy tờ tùy thân nên phải làm . Cậu nếu muốn thì đổi tên luôn đi " " Vậy sao ... " Cô nhìn vào ly sữa trầm ngâm suy nghĩ . Dù sao cô vẫn chưa biết được gì , lại không biết xung quanh có bao nhiêu kẻ thù sẽ đến giết cô . Nên ... đổi tên cũng tốt " Cậu nghĩ sao ? " Linh Đan nhìn cô nhướn mài hỏi " Ừm ! Được " " Vậy nên đặt tên gì đây ? " " Tùy tiện là được rồi " " Không được , tớ phải đặt một cái tên thật hay " Linh Đan đưa tay sờ cằm suy nghĩ , cô nhẹ lắc đầu rồi tiếp tục ăn " Cậu họ Lãnh , thể hiện cho sự băng hàn cao thượng , kiêu ngạo lãnh tình . Vậy ta sẽ thay họ Lãnh bằng họ Huyết . Thiên tựa với trời , vậy thay Thiên bằng Nguyệt . Huyết Nguyệt ... Tử Băng " Cô ngước lên nhìn vẻ mặt vui vẻ của Linh Đan " Huyết Nguyệt Tử Băng ? Huyết trong màu đỏ của máu , Nguyệt trong ánh trăng sáng giữa bầu trời đầy cao thượng . Tử trong sự chết chóc tàn khốc . Băng trong giá lạnh , vô tình . Hay lắm ... " Cô gật đầu hài lòng , Linh Đan thấy vậy liền mỉm cười " Nếu so với tên của cậu thì ý nghĩa vẫn khá giống nhau " " Ừ? ! Quyết định vậy đi " Cô gật đầu rồi cầm ly sữa uống , Linh Đan vui mừng ra mặt . Thấy cô ăn xong liền kéo tay " Chúng ta đi thôi " " Bây giờ sau ? " " Phải ! Đã 7h rồi " Linh Đan kéo cô ra ngoài bắt taxi _______________ Khoảng 30 sau cô và Linh Đan đã đứng trước cổng trường , nhìn nơi này rộng lớn và hùng vĩ mà nheo mài . " Đi thôi " Linh Đan kéo tay cô vào trong , cô cũng thuận theo đi vào . Linh Đan kéo cô đi vào phòng một giáo viên " Chào cô ạ " Một phụ nữ trung niên uy nghiêm ngồi đó , nhìn thấy cô cùng Linh Đan đi vào liền gật nhẹ đầu " Hai em là học sinh mới muốn đăng ký vào trường này ? " " Vâng " " Được ! Các em có thể gọi tôi là Y Trân giáo sư . Tôi là phó chủ nhiệm của ngôi trường này . Các em đã biết luật lệ của trường rồi chứ ? " " Vâng " " Ừ ! ... Nhưng xem ra bạn của em vẫn chưa biết gì " Giáo sư nhìn qua cô , đôi mắt sắt bén đánh giá . Linh Đan nghe vậy liền cười gượng " Em sẽ nói sau với bạn ấy ạ " " Được rồi ! Đeo vào đi " Giáo sư lấy ra từ hộp tủ hai chiếc mặt nạ màu vàng nhạt , dù không quá sặc sỡ nhưng lại đủ để che đi một nữa gương mặt . Chỉ chừa lại đôi môi và cằm , Linh Đan chào tạm biệt rồi kéo cô ra ngoài . Cầm mặt nạ trên tay mà cô thắc mắc " Chuyện này là sao ? " " A ! Hi , thì là thế này . Ngôi trường Tam Lạc này có một số quy định nghiêm khắc và kì lạ . Bất kì học sinh nào , dù là bên ngoài đều có thể dễ dàng đăng ký , chỉ cần thông qua kiểm tra . Quy luật của ngôi trường là tất cả học sinh hay học viên muốn đăng ký đều phải đeo mặt nạ . Và nếu làm sai quy tắc thì sẽ bị trục xuất và tước bỏ tư cách thi " " Lạ như vậy sao ? " " Ừm ! Tớ còn biết , chỉ cần đủ học lực để vào ngôi trường này thì tương lai sẽ sáng lạng . Và dường như nơi đây có bí mật nào đó nên những con cháu quý tộc cũng không ngần ngại mà vào đây " " Bí mật " " Phải ! Tớ nghĩ ngôi trường này sẽ có bí mật gì đó rất đặc biệt mới có thể thu hút được giới thượng lưu . Nhưng có điều là phải có học lực " " Không thiên vị ? " " Không hề thiên vị . Vì thế mà ngôi trường này mới đứng thứ 3 sau MYSTERY và Đệ Nhị " " ... Ừm ... " Cô nhìn chiếc mặt nạ trên tay mình , lặng nhìn lên bầu trời rộng lớn . Bỗng trái tim cô như bị nghẹn lại , khó chịu vô cùng . " Cậu làm sao vậy ? " Linh Đan lo lắng đỡ cô " Không sao " Cô mỉm cười nhạt , dưới khung trời rộng lớn này . Cô có cảm giác gì đó rất kì lạ ... " Xem ra ... sẽ không có chuyện gì tốt lành ... "