Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!
Chương 55 : cuộc đời cô bước sang hành trình mới
Từng bước cô đi dọc theo dãy hành lang yên tĩnh , bây giờ cô đang trong căn cứ của kẻ đã bắt cóc Hoa Nhi và Y Nhu . Cô đã phân phó cho người giải thoát họ , và việc bây giờ cô làm chỉ là tìm ra anh trai mình . Cô cứ thế bước đi rồi dừng lại một căn phòng . Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt
" Ha ! Là phòng này sao ? "
Cô lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa vàng để mở cánh cửa
Cạch !
Chỉ nghe một tiếng kêu nhỏ phát ra , cô từ từ đẩy cửa và bước vào . Trong căn phòng rộng lớn vô cùng ngăn nấp sạch sẽ , không gian lại vô cùng thoáng mát . Cô từ từ tìm kiếm trên các bức tường , cô chạm vào một nơi trong góc tối và đưa tay lên gõ nhẹ . Chỉ nghe thấy nó phát ra tiếng kêu rỗng tuếch , liền mỉm cười và tìm cách mở ra . Nhưng cô chưa kịp làm gì thì từ phía sau có một cây súng chỉa vào đầu cô , liếc nhẹ ra sau thì cô thấy một tên vệ sĩ mặc đồ đen với gương mặt lạnh . Đôi mắt cô hơi nhắm lại , từ bức tường cũng mở ra và một người con trai ngồi trên xe lăn nhìn cô mỉm cười
" Thật bất ngờ khi cô vào được đây "
" Vậy sao ? Vào được cũng khá là khó khăn " Cô bỡn cợt nở nụ cười
" Dù sao cô vẫn rất giỏi khi tới được nơi này , chỉ tiếc là lại bị mắc bẫy rồi "
" Sao nào ! Làm nhiều việc như vậy , có mục đích gì cứ nói thẳng "
" Thật đúng là có khí chất , không hề tầm thường một chút nào " Người nam nhân cũng vui đùa mà đáp trả cô
" Quá khen "
" Tên tôi là Bách Lý Thiên Phong , chúng ta đã từng gặp nhau rồi " Hắn lạnh lùng nhìn vào mắt cô
" Tôi biết , chúng ta gặp nhau trong buổi đấu giá nhỉ " ( Ai không nhớ có thể xem lại )
" Cô nhớ dai thật đó "
" Làm sao tôi lại không nhớ cho được , với một người con trai bí ẩn đeo mặt nạ và một đôi mắt xám tro xinh đẹp . Nhưng rất tiếc lại là kẻ thù "
" Quả thật tiếc nhỉ , nhưng có phải quá sớm để kết luận "
" Hở ? Với những gì anh làm đây mà vẫn chưa đủ chứng minh à " Cô nhướn mài hỏi hắn
" Cô thật thú vị ... nhưng đến lúc kết thúc rồi "
Cô nhếch môi đầy chế giễu , từ ngoài cửa bỗng bước vào một người đàn ông trung niên . Ông ta không ai khác là quản gia của hắn , người đã từng xuất hiện với hắn trong buổi đấu giá
" Chủ nhân "
Ông ta đi đến cạnh người nam nhân cung kính chào hỏi , cô lạnh nhạt xoay người cho tên vệ sĩ một phát đá bay thẳng vào vách tường . Cúi xuống nhặt cây súng lên thì có hơn 5 tên khác vây quanh chỉa súng vào cô . Đôi mắt cô nhẹ nhàng liếc chúng , quăng cây súng trên tay mình xuống nền nhà . Châm chọc nói
" Không ngờ lại là súng không có đạn . Ngươi nguy hiểm thật đấy "
" Ha ! Với những kẻ nguy hiểm thì ta nên cẩn thận . Kẻo rước họa vào thân "
" Ngươi đang nói bản thân mình hay là ta vậy "
" Cả hai "
" Nhưng ... ngươi sai rồi . Chỉ có một mình ngươi là ngu ngốc "
Câu nói của cô khiến hắn ta kinh ngạc , lão quản gia từ phía sau chỉa súng vào đầu hắn . Mọi chuyện quá bất ngờ khiến ai cũng phải kinh hãi , còn hắn thì vẫn bình tĩnh liếc nhẹ về ông ta
Cô từ từ bước lại gần hắn rồi dừng tại một khoảng cách thích hợp
" Ha ha ! Những kẻ tự cho mình thông minh , thì lúc nào cũng là kẻ ngu nhất "
Hắn nhẹ nhàng nhìn vào cô , chỉ thấy lão quản gia đó đưa tay lên mặt mình rồi từ từ tháo ra một lớp mặt nạ da người khiến những tên vệ sĩ kinh sợ . Chưa đầy 1 phút trước mắt họ giờ là một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn chéo đen hồng . Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn vào cô đầy cung kính . Đó chính là Sherry , thuộc hạ trung thành của cô , và cũng là một bậc thầy hóa trang thượng đẳng
" Từ khi nào ? "
Hắn điềm tĩnh mà hỏi cô
" Có lẽ cũng mới đây thôi , người thật thì đang bị bắt mất rồi . Chắc là trước khi ngươi bắt cóc Hoa Nhi và Y Nhu . Thì ta đã cho người giả dạng lão già đó , bây giờ vẫn còn đang ngủ trong nhà giam "
" Ha ! Có lẽ tôi đánh giá cô quá thấp rồi "
" Biết cũng đã muộn , đừng bao giờ khinh địch khi chưa biết năng lực của họ ra sao . Còn bây giờ thì ... anh trai ta chắc vẫn sống tốt chứ "
" Rất khỏe mạnh "
" Ta biết mà , kẻ lịch sự mới có thể khiến anh ấy ở lâu như vậy "
" Tất cả điều nằm trong kế hoạch của cô ? "
" À ! Nếu phải thì sao ? "
" Vậy lý do anh cô không rời đi là gì ? "
" Vì sao à ... Ngươi sẽ sớm biết thôi "
Cô vừa dứt lời thì từ dãy hành lang vang lên tiếng chạy gấp rút về phía căn phòng này . Từ cửa xuất hiện một người con gái xinh đẹp , đôi mắt xám tro lo lắng
" Tuyết Tuyết "
Y Nhu đi lại gần cô lo lắng hỏi , nước mắt không kìm được mà trào ra
" Tớ nghe nói cậu đang ở đây nên liền chạy tới . Thật may cậu không sao , tớ xin lỗi . Chỉ vì tớ mà cậu mới qua đất nước này "
Y Nhu vừa khóc vừa nói , cô đưa tay lên xoa đầu Y Nhu mà mỉm cười . Còn người nam nhân khi nhìn thấy Y Nhu thì kinh hoảng , đôi mắt kinh ngạc như không thể tin điều gì đó .
" Y....Y ... N...hu ? "
Người nam nhân khó khăn nói ra từng chữ , nghe thấy ai gọi mình Y Nhu liền quay qua . Không khí phút chốc như dừng lại bởi sự căng thẳng lạ lùng
" Anh là ? "
Y Nhu mờ mịt nhìn vào hắn
" E...em còn sống , em còn sống sao ? Thật tốt , tốt quá rồi " Giọng nói của hắn đã không còn lạnh lẽo mà thay vào đó là sự bi thương đau đớn
" A...anh hai ? "
Y Nhu đưa tay lên che miệng , nước mắt chảy xuống như mưa . Không tin nhìn vào hắn , Y Nhu từng bước từng bước đi lại gần người con trai trước mặt . Đôi chân bỗng khụy xuống nền nhà run rẫy cất lên từng lời
" Anh hai ... l.. là anh thật sao ? "
" Đúng ! Là anh , anh trai của em "
" K...không thể như thế được , chẳng phải anh đã ... "
" Đúng vậy ! Sau vụ việc của 10 năm trước anh vẫn còn sống , nhưng đôi chân lại bị tàn phế . Anh biết em còn sống nên đã tìm kiếm em bao năm trời nhưng không có bất kì tin tức nào "
Cô đứng nhìn cả hai hạnh phúc vì tìm được gia đình , có lẽ cô một lần nữa giúp cho Y Nhu tìm được lẽ sống của đời mình . Cô quay người bước đi để lại họ với bao đau thương , nước mắt và tưởng niệm . Đây xem như là món quà cuối cùng cô dành cho cô ấy ...
_____________
Cô đi ra ngoài lên chiếc xe đậu ngay gần đó , phóng đi thật nhanh . Cô muốn cho bản thân được thả lỏng một chút , chiếc xe cô lao nhanh như một cơn gió . Ngắm nhìn cảnh biển với từng cơn gió mát , cô nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác yên bình .
Nhưng chưa được bao lâu cô lại mở đôi mắt ra , trong đáy mắt là ánh sáng lạnh sắt nhọn . Cô quay đầu nhìn ra phía sau thì thấy có 3 chiếc mô tô đang đuổi theo . Cô lấy ra cây súng bạc mà nhắm bắn nhưng khá khó khăn , vì đây là con đường dài ngoằn ngèo lại còn nhỏ nên không thể nhắm bắn chính xác . Cô liền tập trung lái xe , mà cảm thấy kì lạ . Những kẻ đó muốn ám sát cô nhưng tại sao lại không mang theo súng , chuyện gì đang diễn ra ?
Cô liếc nhẹ qua bên chiếc ghế trống , đôi mắt ánh lên sự bất an . Cô liền cúi người xuống nhìn đến phía dưới của chiếc ghế bên cạnh thì đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc . Dưới ghế đó là một quả bom hẹn giờ , thậm chí chỉ còn lại một phút .
" Chết tiệt "
Đôi tay cô bắt đầu cởi dây an toàn để nhảy ra ngoài . Nhưng cô chưa kịp làm gì thì phía trước xuất hiện một cô bé gái đang đứng giữa với chú chó con . Theo phản xạ cô liền bẻ tay lái nhưng không ngờ lại có bẫy ngay lúc đó , đám người theo sau cô bắn loạn xạ vào bánh xe . Khiến cô mất đà và rơi xuống lan can đường ngay khúc cua , chiếc xe ngay lúc này cũng phát nổ
Cô nhìn mọi việc trước mắt quá đổi bất ngờ , không thể tin cô sống hai kiếp người vậy mà lại chết lãng xẹt như hôm nay . Có lẽ là do định mệnh đã sắp đặt , cô thua rồi nhưng anh cô thì không . Thiếu đi cô thì anh trai vẫn có thể giết hết kẻ thù ...
" Cô giỏi lắm ... "
Nhắm đôi mắt lại cô cảm nhận cái chết đang bao trùm mình ...
TẤT CẢ ĐÃ KẾT THÚC
Đám người ám sát dừng lại nhìn chiếc xe cô đang cháy dần và rơi xuống biển , bọn chúng rời đi sau khi nhiệm vụ hoàn thành . Nhưng chưa được bao lâu thì tất cả đều ngả xuống , trên đầu mỗi kẻ đều ghim một viên đạn
Một người con gái đứng trên vách núi đứng nhìn sự việc , mái tóc đen nhánh mượt mà tung bay trong gió . Bàn tay cầm cây súng vẫn còn làn khói nhẹ bay lên . Khóe môi vươn lên nụ cười độc ác
" Tuyết Tuyết , lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ ? Nhưng khi gặp lại thì chúng ta âm dương các biệt . Ha ha ! Kẻ thù của em cũng chính là kẻ thù của tôi , yên tâm đi . Tôi sẽ giúp em tiêu diệt những con mồi đấy , hãy ra đi thanh thản ... "
Người con gái quay lưng bước đi và cất lên câu nói lạnh lẽo mang đầy đau thương
" Em không là của tôi thì tôi sẽ không để một ai có được em . Hai kiếp rồi , em vẫn tìm kiếm tôi . Hận thù trong em dành cho tôi quá lớn , vậy thì em không nên tồn tại nữa . Hãy yên nghĩ đi , tôi sẽ sớm đến bên em thôi . Lúc đó em sẽ là của tôi mãi mãi ... Tôi yêu em ... Tuyết Tuyết ... "
Lời nói vang vọng trong khu rừng , người con gái biến mất dần . Chỉ để lại nỗi đau thương , nhớ nhung và sự điên cuồng .
Cô ta thật sự là ai ? Cô ta quen biết với cô ? Hai kiếp người ? Hận thù cô dành cho cô ta ? Thật sự đã xảy ra điều gì ? Và tình yêu cô ta dành cho cô là như thế nào ? Tất cả chỉ thời gian mới có thể giải thích ... Hãy chờ đợi nó
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
153 chương
24 chương
186 chương
201 chương
11 chương