“ Tôi nghĩ bây giờ là khoảng thời gian tốt nhất để anh công bố tin huỷ hôn, người anh yêu hiện tại cũng ở đây, anh nên làm gì để cô ta bất ngờ đi chứ.” Giai Nghi xuất hiện phía sau lưng Hạo Thiên lên tiếng nhắc nhở. “ Cô ấy sao lại đến đây.” Anh xoay người hỏi Giai Nghi. “ Tôi chỉ tiện thể giúp anh một tay, nói vài tiếng trước mặt mẹ anh thôi.” Cô xoay xoay chiếc nhẫn trên tay nhìn vào mắt anh nói tiếp: “ Là tôi .... đang giúp anh đó.” “ Cô muốn huỷ hôn với tôi đến vậy sao.” Anh nhíu mày hơn gằn giọng hỏi. “ Ai nha, Nhiên ca ca, người sai rồi, người ta chỉ muốn ca ca được hạnh phúc thôi.” Cô cất giọng yểu điệu nhưng nụ cười lại có phần quỷ dị. Anh nhìn cô thoáng giật mình, ánh mắt cô nhìn anh như một con bạch lang đang đùa giỡn với con mồi của mình vậy. Anh thực sự không nhìn thấu cô đang nghĩ gì. “ Hảo, nếu cô đã giúp vậy thì tôi sẽ nhận phần lễ vật này.” Đoạn nói xong anh xoay người bước đi, để lại cô một mình đứng tựa lưng vào tường. “ Mèo con mà tưởng mình là hổ mẹ à, một đám ranh con mà muốn lên mặt với lão nương đây, hừ.” Nói xong cô cũng li khai khỏi địa phương. “ Bác Trần hôm nay thật là rạng rỡ.” Cô đến bên cạnh mẹ của Trần Hạo Nhiên để chào hỏi. “ Con bé này thật dẻo miệng.” Bà cười nhẹ đáp lại, trong mắt là nồng đậm yêu thương đối với Giai Nghi. “ Tôi có việc muốn thông báo.” Không biết khi nào Trần Hạo Nhiên đã bước lên sân khấu nói “ Mọi người cũng biết tôi và tiểu thư Thẩm gia từ nhỏ có hôn ước, nhưng sau khi lớn lên, chúng tôi nhận ra đây chỉ là vài phút nông nổi của tuổi nhỏ, nên hai nhà Thẩm và Trần gia muốn huỷ bỏ hôn sự này, chúng tôi vẫn sẽ giữ mối quan hệ tốt đẹp dù chuyện gì xảy ra, xin cảm ơn.” Sau khi Trần Hạo Nhiên phát biểu xong trong hội trường im lặng giây lát, sau đó nam thì vui mừng, nữ cũng vui mừng vì có cơ hội theo đuổi người mình thích. Trình Mộng Dịch trong chỗ khuất thầm cười “ Đây được xem là trời định rồi, em sẽ chỉ là của tôi.” Nụ cười trên môi Trình Mộng Dịch thập phần nham hiểm, uống cạn ly rượu vang trên tay, xoay người rời khỏi bữa tiệc. Sau khi Trình Mộng Dịch rời khỏi Giai Nghi hướng mắt đến chỗ anh đã đứng nhíu mày thầm nghĩ “ Kì lạ rõ ràng lúc nãy cảm giác được ánh mắt sắc bén của ai đó đang hướng về phía mình mà, nhầm sao.” “ Ai nha, chẳng lẽ mình già nên đãng trí rồi.” Sau khi tin tức được công bố, có rất nhiều thanh thiếu niên hướng đến làm quen, Giai Nghi đốt phó với đám người thật sự rất mệt. Nói nhiều đến nỗi giọng cô sắp khàn mất rồi. Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, Giai Nghi về nhà đánh giấc ngon đến sáng mai.