Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 316 : Xác sống có độc (9)

Dù sao thì người này cũng là do Đường Hoan tự tay cứu, nếu cô vừa đi, cậu lại rơi vào đàn xác sống khác thì quả là có chút đáng tiếc. Có câu “làm việc tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến tận Tây Thiên”… Đường Hoan quyết định khiêng theo chàng trai, rồi tuỳ tiện tìm một nhóm người nào đó may mắn sống sót trong thành phố, ném cậu vào là được, làm vậy cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi. Chàng trai ngượng chín mặt. Nói gì thì nói, giới tính của xác sống này cũng là nữ! Cậu vẫn còn lại chút quan niệm về giới tính, được một người phụ nữ khiêng trên vai, cậu cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy. Đường Hoan đâu nghĩ nhiều như vậy. Cô cực kỳ thích cảm giác chạy ngược gió này! Theo hướng dẫn của chàng trai, Đường Hoan chạy qua vài con phố, cuối cùng cũng tới đại học C. Xung quanh đại học là nơi đông dân cư nhất, mạt thế buông xuống, nơi này cũng trở thành nơi có nhiều xác sống nhất! Khiêng một người trên vai, Đường Hoan tìm tới tìm lui trong đại học C cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Trầm Từ khu dạy học đến ký túc xá rồi tới tòa nhà thí nghiệm, cô đều kiên trì tìm. Kết quả, sau mỗi lần thô bạo đá tung cửa, hầu như lần nào cũng có một đội quân tang thi bên trong. Ngửi thấy mùi người sống trên vai cô, chúng nó bất chấp tất cả, bổ nhào về phía cô. Đường Hoan sợ tới mức khiêng người chạy xung quanh sân trường. Cuối cùng, cô chỉ có thể bất lực quay về. Cảm xúc của Đường Hoan không được tốt cho lắm, cô không tìm thấy boss phản diện! Đường Hoan thả thiếu niên xuống, cậu chống tường, bắt đầu nôn oẹ, một lúc lâu sau mới đỡ hơn một chút. Thật ra, cậu rất đói bụng. Nhưng, cậu không dám nói. Cậu sợ mình kêu đói, nữ xác sống này cũng sẽ cảm thấy đói, sau đó… thuận miệng nhai luôn cả cậu. Chỉ là, đúng lúc này, một tiếng sùng sục vang lên từ bụng chàng trai khiến cậu lập tức đỏ mặt, cũng rất sợ hãi. Đường Hoan vươn lưỡi, liếm liếm khóe môi. Từ khi trở thành xác sống, tuy thể lực của cô tiêu hao vô cùng nhanh nhưng cô lại không thấy đói, chỉ có cảm giác thèm ăn cái gì đó mà thôi. Vì thế, Đường Hoan thành thạo khiêng thiếu niên lên vai, tìm một siêu thị rồi đi vào, thuận tay cuỗm luôn cái ba lô vô cùng to, sau đó không ngừng nhét những thứ cần dùng vào trong cái ba lô ấy. Khi ba lô đầy ự, Đường Hoan mới khiêng nó lên vai. Thiếu niên trợn to mắt, há hốc miệng. Những cái xác sống mà cậu nhìn thấy đều là những cái xác sống đã hoàn toàn đánh mất ý chỉ, chỉ biết thất tha thất thiểu, lang thang không mục đích. Nhưng nữ xác sống mặc váy màu hồng phấn này thì… Cô thật sự không phải người thường hóa trang thành xác sống đấy chứ? Đường Hoan là một người có khả năng thích ứng với hoàn cảnh cực kỳ nhanh chóng. Ỷ vào việc mình là xác sống, cô nghênh ngang tiến vào siêu thị rồi lấy ra một cái nồi và một cái bếp từ. Sau đó, cô mang theo đàn em mà mình mới thu nhận đi vào một căn hộ chưa cắt điện. Để Đường Hoan tự nấu đồ ăn cho mình là việc không có khả năng hoàn thành bởi vì lúc này, tay cô đã cứng đờ rồi. Chàng trai cẩn thận nấu hai hộp mì ăn liền rồi đặt một hộp trước mặt Đường Hoan. Bóng tối dần buông, phía dưới căn hộ không ngừng vang lên tiếng xác sống tru tréo và cả tiếng kêu tê tâm liệt phế của nhân loại khi đứng bên bờ vực cái chết. Đường Hoan nắm chặt bàn tay, bên trong còn nhét hai chiếc đũa, cô không ngừng đảo qua đảo lại mì trong hộp. Mẹ nó, một sợi cũng không gắp nổi! Thấy cô càng lúc càng táo bạo, thiếu niên chỉ có thể đút mì cho cô. Sau khi ăn xong, Đường Hoan cảm thấy mỹ mãn. Cô nằm xuống sô pha, ngủ. Tuy rằng xác sống không cần ngủ nhưng cô lại là một nữ xác sống biết hưởng thụ…. cho nên, cô nhắm mắt lại, giả vờ là mình đang ngủ.