Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 164 : Đế Vương thế giới ngầm (54)
Nghe vậy, Hoàng Mao nôn nóng đến mức muốn dậm chân.
Túc ca! Lão đại! Anh không thể làm vậy!
Anh nhìn dáng vẻ ghen ghét của mình mà xem, đừng kích động!
"Quyết định vậy đi!" - Kha Hạo Vũ cười ha ha.
Trên thực tế, loại con nhà giàu sống trong nhung lụa từ nhỏ như Kha Hạo Vũ thì sao có thể thật sự theo đuổi một cô gái mù?
Hắn nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn thử thái độ của Túc Ảnh mà thôi.
Nhìn thì có vẻ cậu cũng chẳng quá quan tâm đến người phụ nữ mù kia, Kha Hạo Vũ lập tức yên tâm.
Không để tâm là chuyện tốt, ít nhất khi chơi lớn cũng không cần lo sẽ làm mất mặt của cấp dưới đắc lực.
Chỉ là, "Kha thiếu" chưa nghe qua câu: trên đầu chữ "sắc" có một thanh đao.
Thanh đao này mà chém xuống, không biết sẽ trúng người ai.
*
* *
Mỗi kỳ, trường học đều sẽ tổ chức vũ hội để sinh viên giao lưu, làm quen với nhau[1].
[1]liên nghị(联谊): hoạt động phổ biến ở Nhật Bản, Hồng Kông, Đài Loan,... các sinh viên thường tụ họp để làm quen với những người bạn mới (thường là khác giới)
Trước giờ, Túc Ảnh rất lười tham gia các hoạt động tụ hội nhàm chán như vậy, nhưng, lần này cậu lại đi.
Lý do là vì Hoàng Mao càng ngày càng không biết điều, thỉnh lại lại khuyên cậu về nhà thăm Bùi Hoan Tâm, trong lòng bực bội, vì thế, Túc Ảnh mới tới vũ hội.
Trên sàn, các cô gái quần là áo lượt, ăn diện lộng lẫy[2], có thể nói là xa hoa trụy lạc[3], Túc Ảnh ngồi một góc, lạnh nhạt nhìn tất cả, những thứ phù hoa kiểu này, chẳng hề có sức hấp dẫn với cậu.
[2]衣香鬓影: 衣 - y phục(quần áo); 香 - hương (hương thơm); 鬓 - tấn (tóc mai); 影 - ảnh (dáng vẻ/dáng dấp/bóng dáng/bóng hình/...) → những cô gái ăn diện trau chuốt, lộng lẫy. Tìm hiểu thêm tại: baike.baidu.com/item/衣香鬓影/80087
[3]声色犬马: 声 - thanh(âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc); 色 - sắc (sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ); 犬 - khuyển (người giầu có ăn chơi, hưởng thụ, nuôi cho để mua vui); 马 - mã (ám chỉ thú vui cữa ngựa) → Cách sống sa hoa, trụy lạc. Tìm hiểu thêm tại baike.baidu.com/item/声色犬马/62138
Về phía Kha Hạo Vũ, từ khi về nước, hắn không ngừng tụ họp với đám hồ bằng cẩu hữu[4], gần như ngày nào cũng trôi qua trong men rượu. Tuy hắn không uống quá say, nhưng, có hơi men trong người cũng sẽ dễ dàng gây ra những chuyện bốc đồng.
Đêm nay, khi tụ hội về, Kha Hạo Vũ cảm thấy trong lòng cháy lên ngọn lửa hừng hực. Hắn không kìm nén được, muốn làm chút "việc vui", ngay lập tức, hắn nhớ tới người phụ nữ mù mà mình luôn tâm tâm niệm niệm. Vì thế, hắn quyết định lái xe tới nhà hàng, nơi Đường Hoan làm việc......
[4]hồ bằng cẩu hữu: bè chứ không phải bạn, bạn xấu.
Đàn xong bài cuối cùng, Đường Hoan chào hỏi giám đốc, chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ, vừa ra khỏi nhà hàng, cô đã bị người khác nắm chặt cổ tay, sau đó đè lên vách tường.
Kha Hạo Vũ chống tay trên tường, hơi thở đầy mùi rượu, hắn chào hỏi Đường hoan: "Chị à, lâu rồi không gặp, có nhớ em không?"
Đường Hoan bị mùi rượu từ miệng hắn phả vào mặt. Mấy ngày nay, chiến tranh lạnh với Túc Ảnh, trong lòng cô vốn đã có lửa giận, giờ lại không biết từ đâu chui ra một tên đàn ông bỉ ổi ép cô kabe-don[5] với hắn, lửa giận trong lòng Đường Hoan lập tức bùng cháy.
Cô lên gối, đẩy Kha Hạo Vũ ra.
Mẹ, ai là chị mày, tên mặt dày thối tha.
Đường Hoan biết, rơi vào tình huống này, tuyệt đối không được chạy về phía trước mà nên quay lại nhà hàng, tìm người trợ giúp. Nhưng, cô còn chưa chạy được vài bước thì đã bị quật ngã xuống đất.
"A——" - Đường Hoan sợ hãi kêu lên một tiếng.
Che lại nơi yếu ớt nhất của mình, Kha Hạo Vũ đau đến mức nhe răng trợn mắt. Đường Hoan đang nằm dưới đất, hắn toan đá hai phát vào người cô nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú với biểu cảm đáng thương của cô, hắn lại nghĩ, vất vả lắm mới tìm được một con mồi, có lẽ tạm thời nên thương hoa tiếc ngọc một chút, nếu không, lát nữa hắn chơi lớn, cô sẽ chẳng chịu được.
Kha Hạo Vũ giữ chặt Đường Hoan dưới đất, sau khi cơn đau qua đi, hắn xách cô lên xe như xách một con gà nhỏ.
"Mày muốn làm gì, buông tao ra!" - Đường Hoan cật lực giãy giụa, nhưng sức của một cô gái đâu thể so được với đàn ông. Gặp phải những tình huống kiểu này, phụ nữ luôn là người yếu thế, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
78 chương
93 chương
32 chương
11 chương