“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Vô Yến Nhi bị túm cổ, sắc mặt bị hù dọa vàng như đất, hoảng sợ nhìn Lâm Nguyệt, run giọng uy hiếp, “Ngươi, nếu ngươi giết ta, ngươi đừng, đừng nghĩ lúc này rời đi được…” Giết à? Lâm Nguyệt cong môi lên cười lạnh, cũng không thèm nhìn tới vô Yến Nhi, ngón tay chầm chậm nâng lên, bấm ngay tâm Vô Yến Nhi một cái, thân thể vô Yến Nhi run lên bần bật, sau đó hai mắt trợn ngược, ngất đi hoàn toàn. Những nương tử quân khác bị Lâm Nguyệt làm ngã rạp trên đất đang thống khổ rên rỉ thấy cảnh đó, cũng sợ hãi cả người run rẩy, thậm chí có mấy người cố sức đứng dậy muốn chạy trốn, tiếc là là cố sức rồi mà vẫn không thể đứng lên nổi. Chuyện quỷ dị vậy các nàng ta lần đầu tiên gặp, vừa rồi khó hiểu đã bị tung bay, nện thẳng xuống đất, hiện tại thân thể như bị đè nặng tựa ngàn cân vậy, đừng có nói là giãy giụa chạy trốn, đến động ngón tay thôi cũng khó. Tại sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ họ gặp phải quỷ rồi à? Càng nghĩ càng thấy quỷ dị khủng bố, vốn các nương tử quân đang khí thế hung hắng giờ phút này đều run rẩy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch trợn to mắt nhìn thiếu nữ tuyệt sắc đứng trong sân. “Nguyệt, Nguyệt Nhi…” Vô Lam cũng hơi sợ hãi nhìn Vô Yến Nhi bị Lâm Nguyệt túm trong tay, nói lắp bắp, “Cô, cô giết nàng ta rồi hả?” Nếu nói không dợ là giả, dù hắn vừa rồi không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng Vô Yến Nhi và người hầu đột nhiên bị ném ra ngoài, hắn tin tuyệt đối có liên quan tới Lâm Nguyệt, hiện tại thấy Vô Yến Nhi bị Lâm Nguyệt dùng một tay điểm một cái mà đã bất động, vô Lam cũng hơi sợ. Dù sao với hắn mà nói, chuyện giết người quả thật rất đáng sợ, hơn nữa nơi này Nam Đảo là thôn Mạc gia, Vô Yến Nhi chẳng những là cháu dâu của trưởng thôn, lại còn là con gái nhà giàu thôn Mạc gia, nếu Lâm Nguyệt thật sự giết người, vậy thì gay to rồi. “Yên tâm đi, nàng ta không chết đâu” Lâm Nguyệt đáp một câu lạnh nhạt, tiện tay vung ra, Vô Yến Nhi bị văng ra khỏi tay rơi bịch xuống sân nhỏ. Nghe thấy bên ngoài đột ngột vang lên một tiếng bịch, trái tim mọi người đều đập mãnh liệt, bị người cứ vậy ném đi như rác rưởi, chắc Vô Yến Nhi không chết thì xương cốt trong người cũng gãy mấy đoạn. Mặt các nương tử quân vốn đã trắng bệch, giờ phút này lại càng trắng như không có máu, mặc dù các nàng ta bá đạo quen ở thôn Mạc gia rồi, nhưng bình thường cũng chẳng qua chỉ bắt nạt những dân thôn thành thật thuần phác mà thôi, tối đã cũng chỉ đánh gì gì đó, đã bao giờ thấy người như Lâm Nguỵệt cứ đem một người sống thành bao cát ném qua vai thế đâu? Lúc này dù các nàng ta có ngu, cũng biết mình đã chọc phải người không nên dây vào rồi! Nghĩ đến đây, mấy nương tử quân không kìm được đều nhìn về phía vô Lam, trng lòng càng thấy tức giận với vẻ mặt trông vô tội của Vô Lam, không ngờ Vô Lam bình thường nhát như chuột thế kia, thế mà dám lừa gạt người trong thôn tìm được một vị hôn thê chủ lợi hại như thế. Sớm biết nữ nhân này lợi hại như vậy, các nàng ta đã không bị Vô Yến Nhi mua chuộc, chạy tới đây tìm xúi quẩy rồi! Lâm Nguyệt dĩ nhiên không biết trong lòng những nương tử quân này nghĩ gì, mà dù có biết thì nàng cũng không để ý. Sau khi xử lý xong Vô Yến Nhi, Lâm Nguyệt bắt đầu túm lấy một đám nương tử quân bất động sợ hãi trong sân trước mắt mọi người ném toàn bộ ra ngoài, tiếp đó còn dùng giọng lạnh nhạt nói bảo Vô Lam đóng cửa sân nhỏ lại. Thực ra, nếu như đám Vô Yến Nhi không phải là người phàm, mà là tu sĩ, hiện tại những kẻ đó toàn bộ đã là người chết rồi, chính là bởi các nàng ta là người phàm nên mới tìm được mạng trở về. Lâm Nguyệt cũng không phải là kẻ giết người bừa bãi, nhưng cũng không thiện lương tới mức để mặc người ta bắt nạt, mặc dù đối tượng đám Vô Yến Nhi bát nạt là hai ông cháu Vô Lam, nhưng thu sĩ để ý chính là nhân quả, bất kể thế nào, ông cháu Vô Lam đều coi là ân nhân cứu mạng của Lâm, dĩ nhiên nàng sẽ không thể trơ mắt để ông cháu họ bị người ta tới tận cửa bắt nạt được. Giới tu chân lúc nào cũng có một quy củ bất thành văn (quy tắc ngầm), đó là thân là tu sĩ không được lạm sát người phàm bừa bãi, nếu không nhất định bị lọt vào thiên khiển (trời phạt), chính là bởi vì những điều này, nên Lâm Nguyệt mới khoan dung như thế với đám Vô Yến Nhi, nếu không thì đám vô Yến nhi đã sớm bị Lâm Nguyệt cho một chưởng hóa thành tro bụi rồi. Chẳng qua đối phương là người phàm, lại chưa tính là ác đồ hung hăng gì, chỉ là chút người vợ thôn bá đạo ngang tàng bạo ngược chút thôi, vì thế Lâm Nguyệt cũng không nặng tay, chỉ đơn giản dạy dỗ tý, sau đó rút sạch ký ức của những người đó ra, rồi thả các nàng ta ra. “Nguyệt, Nguyệt Nhi, cô, cô vừa rồi sao làm được thế?” Vì lúc trước Lâm Nguyệt không giết người, Vô Lam cũng hết sợ gãi, sau khi Lâm Nguyệt ném toàn bộ đám vô Yến Nhi ra, thì hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Nguyệt, đôi mắt đen bóng sáng long lanh nhìn Lâm Nguyệt đầy sùng bái. “Ta nói là ta biết tiên thuật, ngươi có tin không?” Thấy hai mắt thiếu niên phát sáng nhìn mình, Lâm Nguyệt cười lạnh nhạt mở miệng nói. “Tiên, tiên thuật ư?” vô Lam trợn trừng hai mắt, mặt mũi ngập tràn khiếp sợ nhìn Lâm Nguyệt, một lúc sau mới ấp úng nói, ‘Nguyệt, Nguyệt Nhi, cô, cô thật sự là tiên nữ sao?” Tiên nữ à? Lâm Nguyệt bật cười, khẽ lắc đầu, cũng không trả lời Vô Lam. Tu sĩ với người phàm mà nói, chẳng phải là thần tiên đó sao? Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của thiếu niên, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài, ở giới tu chân, bất kể là trẻ con tuổi còn nhỏ, cũng không còn phần ngây thơ chất phác thế này nữa, bởi vì chỉ cần bước chân vào giới tu chân, sẽ phải đối mặt với thế giới gió tanh mưa máu anh lừa tôi gạt, một thế giới như thế, người thật sự thuần khiết ngây thơ vốn không thể sống nổi. Ngẫm lại kiếp trước, lúc nàng mười ba tuổi chấp hành nhiệm vụ, hai tay sinh đầy máu tanh, mà một đời này cũng không uổng công nhiều lắm, vì thế mới nói, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều nhất định không thể trở thành người đơn thuần, thậm chí kiếp này còn càng phải trở nên mạnh mẽ, vì sống sót, tương lai nàng đối mặt tất cả, có thể so kiếp trước gian nan hơn, tàn nhẫn hơn. Đã tới lúc phải rời đi rồi. Ở đây mặc dù tốt, nhưng ngày ấm áp bình thản vậy, cũng không thuộc về nàng. Nơi thật sự thuộc về nàng, là thế giới tu chân đầy giết chóc ngập máu tanh. Đêm về khuya. Lâm Nguyệt nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, sau đó dùng động tác nhẹ nhàng đứng lên, đầu ngón tay vừa động, đem hai bình ngọc và một quyển sách đặt lên bàn gỗ, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn mơ hồ về phía căn phòng đối diện, rồi bóng dáng như quỷ mị hư vô, lặng lẽ rời đi. Rời khỏi ngôi nhà nhỏ đã sống hơn nửa tháng, Lâm Nguyệt đón gió lạnh trong đêm, rút kiếm ra, hóa thành ánh sáng bay vọt về phía xa xa. Hôm sau. “Gia gia, nàng ấy, nàng ấy đi rồi…” Vô Lam Nhìn căn phòng trống rỗng, không kìm được hai mắt đỏ bừng, trong lòng vừa chua vừa chát vừa mất mát. “Lam Nhi…” Nhìn cháu trái đầy đau lòng mất mát, Mạc gia gia thở dài, thò tay kéo thiếu niên vào lòng, xoa xoa tóc hắn, lặng lẽ an ủi. Hai ông cháu cứ ôm nhau cùng một chỗ như thế, bất giác chẳng nói gì, mãi lâu sau, mới nghe thấy giọng thiếu niên nghẹn ngào, “Gia gia, ông nói xem, sau này cháu còn có thể nhìn thấy nàng ấy không?” “Lam Nhi, nàng không phải là người thường, nàng ấy là thần tiên” Mạc gia gia khác hẳn vô Lam, tất cả biểu hiện hôm qua của Lâm Nguyệt, đã khiến ông đoán được thân phận Lâm Nguyệt, cô gái như thế, lại là tiên nữ, sao cháu ông có thể giữ lại được chứ? Chỉ là thằng nhóc ngốc này ngốc quá mất thôi! “Thần tiên ư? Gia gia, ông xem này, đây là Nguyệt nhi để lại cho chúng ta đó” Vô Lam hít hít mũi, lại nhìn hai bình ngọc và một quyển sách trên bàn gỗ, “Gia gia, đây là tiên pháp, nhất định là nàng ấy để lại cho cháu, sau này cháu muốn học tiên pháp, cháu, cháu muốn đi tìm nàng ấy…” “Được…” Ông lão nhìn thiếu niên hai mắt sáng trong, lại khôi phục tinh thần, trong lòng thầm than một tiếng, mặt ngoài thì cười hiền từ. ** Tại Vân Bảo. Ầm! Một tiếng vang thật lớn truyền đến, trong phòng xanh đỏ tím vàng, cửa phòng bị người ta đá văng đi, kinh động đến đôi nam nữ rúc cuốn sát vào nhau trên giường. Cô gái thấy người đến, đôi mắt quyến rũ lập tức sáng ngời, không đợi người ta nói đã nũng nịu nói ra, “Tinh Vân, ngươi đã đến rồi…” “Cút ra ngoài!” Diêm Tinh Vân chán ghét liếc nhìn cô gái yêu mị, rồi nhìn chằm chằm vào Diêm sát thần sắc bình tĩnh, toàn thân toát ra khí lạnh. “Ngươi…” Chu Nhã tái mặt, ngực tức giận phập phồng, nửa khắc sau, cong ngươi đảo một cái, khuôn mặt lại điềm đạm đáng yêu ngẩng cao đầu, nhìn nam nhân bên cạnh, nói uất ức, “Diêm ca ca, huynh nhìn Tinh Vân đi, huynh ấy chẳng lễ phép chút nào hết..” “Người đi ra ngoài trước đi” Giọng Diêm SÁt bình thản không gợn sóng, nhưng đôi mắt đen sì lại nhìn Chu Nhã khiến tâm hồn thiếu nữ run lên. “Vâng, lát nữa muội lại tới tìm huynh vậy…” Chu Nhã cứ việc không cam lòng chút, nhưng dưới con mắt lạnh băng của Diêm Sát, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu đi ra ngoài. Chỉ là khi đi ngang qua Diêm Tinh Vân, hung hắn trừng mắt nhìn thiếu niên có tướng mạo tuyệt mỹ yêu nghiệt kia một cái. Nàng ta vốn là nữ dòng chính của gia tộc tu tiên đệ Nhất Châu Hoa nhà họ Chu, hơn mười năm trước bị cha đưa tới Vân Bảo, trở thành cơ thiếp của bảo chủ Vân Bảo Diêm SÁt, mười mấy năm qua, trong các phần đông cơ thiếp, nàng ta được tính là một người được Diêm sát sủng ái nhất, bởi vì được sủng ái, nàng ta ở Vân Bảo sung sướng vô bờ, nhưng thực ra đến tận cùng thế nào chỉ mình nàng ta mới biết được. Ở giới tu chân, chỉ cần người Vân Bảo là hiểu rõ bảo chủ Vân Bảo Diêm Sát yêu thích nhất là sắc đẹp, trong Vân Bảo thu nạp vô số cơ thiếp xinh đẹp, đặc biệt là những nữ nhân thiên kiều bá mị. Nhưng thực ra chỉ có các nàng ta bị bắt tiến vào trong Vân Bảo mới biết rõ, Vân Bảo chủ mặc dù thích nạp mỹ nhân, nhưng cũng chỉ thích nạp mà thôi, thực ra các nàng những cơ thiếp này đều có tiếng mà không có miếng, bởi vì Diêm Sát cho tới tận bây giờ chưa bao giờ chạm vào các nàng ấy, nói dễ nghe chút là các nàng là cơ thiếp của hắn, thực ra các nàng ấy chẳng qua như món đồ hắn cất giữ mà thôi. Nghĩ tới Chu Nhã nàng ta chẳng những xuất thân từ thế gia tu tiên, mà tư chất còn là tư chất cực phẩm hiếm có, bề ngoài cũng là một mỹ nữ cực kỳ hiếm ở giới tu chân, nàng như thế, sao cam tâm làm một cơ thiếp có tiếng không miếng chứ? Nàng ta muốn là vị trí phu nhân của bảo chủ Vân Bảo kìa, là bầu bạn song tu chân chính của |Diêm Sát. Mười mấy năm qua, nàng ta dùng hết thủ đoạn, tính toán hết thảy, đạp lên trên các nữ nhân khác, thịnh sủng không suy yếu, trong mắt những người khác có thể nói là rực rỡ muôn màu, nhưng chỉ nàng ta mới biết rõ, như vậy còn chưa đủ, nàng ta muốn không phải sủng ái giả tạo, mà nàng ta muốn trái tim của hắn. Nàng ta nghĩ muốn lấy được trái tim Diêm Sát, càng muốn lấy được người Diêm Tinh Vân, với huynh đệ Vân Bảo này, nàng ta đều muốn có hết, nhất là Diêm Tinh Vân kia, một thiếu niên tuyệt mỹ yêu nghiệt, lần nào trong đêm khuya yên tĩnh chỉ cần nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ của thiếu niên ấy, trong lòng nàng ta không kìm được bốc cháy hừng hực. Nhưng cái vị thiếu niên trẻ trung nhìn có vẻ đơn thuần kia, lại khiến nàng ta bị thất bại thảm hại trong đời, bất kể nàng ta dùng cách nào quyến rũ, dụ hoặc hắn, thì người thiếu niên ấy cũng không thèm nhìn nàng ta cái nào, quản gì chuyện nàng ta tìm mọi cách ân cần, cùng cứ chạm phải ánh mắt chán ghét kia, thậm chí có lúc, hắn hoàn toàn coi một đại mỹ nhân như nàng ta thành không khí vậy. Ít nhất nhiều năm như thế khiến nàng ta vừa yêu vừa hận, không chiếm được, thậm chí có thời điểm nàng ta hận chỉ muốn phá hủy hắn mà thôi! Chậm rãi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa đánh bịch sau lưng, con mắt Chu Nhã thoáng lóe lên mờ mịt. Có lẽ, phụ thân nói đúng, Diêm SÁt, Diêm Tinh Vân, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận, cho các người quỳ xuống cầu xin ta! Sau khi Chu Nhã rời đi, trong phòng chìm trong yên tĩnh tịch mịch. Đôi mắt tím óng ánh của Diêm Tinh Vân hiện lên luồng sáng đỏ, nhìn thẳng vào huynh trưởng mặt chẳng đổi trước mắt, một lúc sau, mới phẫn nộ hỏi, “Là huynh, là huynh giở trò quỷ đúng không? Đại ca, vì sao? Vì sao huynh phải làm vậy chứ?” “Ngươi không thể giữ nàng bên cạnh được, tống nàng đi, là lựa chọn tốt nhất” Diêm SÁt lạnh nhạt liếc nhìn thiếu niên tức giận trước mặt, sau đó phối hợp nhấc chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm. “Quả nhiên là huynh!” Diêm Tinh Vân vừa sợ vừa giận, cơn phẫn nộ bùng lên như muốn dìm Diêm Sát vậy, cả giận nói, “Đưa đi ư? Huynh vứt nàng vào trong không gian loạn lưu để đưa đi ư? Huynh rõ ràng là muốn nàng ấy chết mà!” “nàng không chết đâu!” “Cái gì?” Lời nói lãnh đạm của Diêm Sát khiến trong lòng Diêm Tinh Vân nhảy dựng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn. “Ngươi không phải là đã hạ huyết dẫn trên người nàng ấy rồi sao? Đừng có nói cho ta biết, ngươi không biết là nàng không chết nhá” Diêm Sát lạnh lùng liếc Diêm Tinh Vân một cái, môi mỏng cứng rắn cong lên thoáng cười lạnh băng, “Tinh Vân, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi đó, lại dám hạ huyết dẫn trên người nàng ấy, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?” “Huynh biết rồi?” Ánh mắt Diêm Tinh Vân lóe lên, nói chậm rãi ra, “Lúc nào thì huynh đã biết rồi?” “ngươi đừng quên, quan hệ giữa chúng ta” Diêm sát cười lạnh nói, “Chỉ sợ không những ta biết rõ, vào lúc ngươi hạ huyết dẫn trên người nàng trong nháy mắt đó, dẫn tới huyết mạch chấn động, chỉ sợ “hắn” cũng biết rồi. Tinh Vân, ngươi thật hồ đồ, ngươi làm vậy, “Hắn” sao cho phép ngươi tùy hứng làm bậy thế chứ!” Diêm Tinh Vân nắm chặt hai tay, cắn chặt môi dưới lại, mãi cho tới khi máu tươi tràn ra, hắn mới cười lạnh bảo, “Vậy thì sao? “Hắn” chẳng lẽ còn có thể đuổi tới nơi này hay sao? Huynh đừng quên, năm đó chính là “hắn” không thể tới, vì thế mới cho chúng ta đi, hiện tại “hắn’ dù có lợi hại hơn thì cũng đừng có xen vào ta!” Lời này vừa nói ra, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh lần nữa. Mãi lâu sau, Diêm SÁt mới nhàn nhạt mở miệng, “Vì một nữ nhân, đáng giá sao?” “Sao không đáng chứ?” Diêm Tinh Vân cười lạnh, nhìn vẻ mặt không đổi của Diêm SÁt kia, lạnh lùng thốt lên, “Huynh thì sao? Huynh làm vậy, vì sao không tự hỏi mình đi, đến cùng có đáng giá không? Huynh thường nói nàng ấy là kiếp nạn đời này của ta, vậy còn huynh thì sao? Huynh thu nạp nhiều nữ nhân trong Vân Bảo làm gì thế? Vì tránh đi kiếp nạn dục, huynh lại đang làm gì chứ?” Nói đến đây, Diêm Tinh Vân Ngừng chút, không thèm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diêm sÁt nữa, phối hợp nói tiếp, “Đại ca, ta sẽ không can thiệp vào hành vi của huynh, cũng hy vọng huynh đừng cản chuyện giữa ta và nàng ấy, mặc kệ có đáng hay không…nàng ấy…đều là ta nghĩ muốn, bất kể là lúc trước hay hiện tại” Ngươi biết rõ, ngươi và nàng chẳng tốt đẹp gì đâu, “Hắn” sẽ không cho phép các ngươi được ở cùng nhau, mà ngươi, đúng là vẫn nên về đi” Con ngươi đen như hồ sâu của Diêm Sát lóe lên phức tạp, có thống khổ, có rối rắm, có hồi ức và nhớ mong, nhưng những thứ này chỉ lướt qua rất nhanh, không để ai khác nhìn thấy. “Vậy thì sao nào? Ta chưa từng nghĩ tới không quay về, ta nói rồi, cho ta một năm, sau một năm ta sẽ phục hạ luân hồi tâm, khôi phục tu vi, cùng huynh trở về thế giới kia. Nhưng trong một năm này, mặc kệ ta và nàng thế nào, huynh cũng không được can thiệp, nếu huynh cứ nhất định ngăn cản ta, vậy ta tình nguyện buông tha cho một đời luân hồi này, cũng muốn được cùng với nàng!” Hai tay Diêm Tinh Vân nắm chặt vào nhau, trong đầu tất cả là giọng nói, dáng điệu tươi cười của Lâm nguyệt. Bé con, bé nhất định phải đợi ta, mặc kệ bé đang ở nơi nào, ta cũng sẽ đi tìm bé! Cho dù phải trả giá tất cả cũng không tiếc! Một năm, chúng ta chỉ có một năm, một năm này cứ để cho ta ích kỷ một lần, tùy hứng một lần, dù sau này chúng ta tách ra, dù sau này ta phải quên bé, nhưng ít ra, một năm này, bé thuộc về ta… “Ngươi không sợ ta giết nàng ấy sao?” Diêm SÁt cất giọng nói ngập sát ý, lạnh nhạt nhìn Diêm Tinh Vân, môi mỏng hé mở, nói ra những lời tàn khốc, “tinh Vân, ngươi biết ta có thể làm được, nếu ngươi tiếp tục khăng khăng một mực, ta cũng không ngại giết nàng ấy, diệt trừ hậu hoạn!” “Ngươi nói xem…” Diêm sát nói tới đây dừng lại chút, ngón tay thon dài khẽ vuố nhẹ gò má, sau đó phất nhẹ một cái, theo động tác của hắn, những thứ trông rất bình thường lúc trước chỉ một loáng biến thành một khuôn mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt giống y Diêm Tinh Vân, nhưng gương mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt này lại ngập tràn sát khí khó nói, “Nếu ta dùng gương mặt này tự tay đi giết nàng ấy, ngươi nói sao nào?” “huynh dám?” Sắc mặt Diêm Tinh Vân biến đổi, nhìn chằm chằm vào gương mặt giống mình như đúc, đôi mắt tím phẫn nộ phun lửa giận, “huynh biết rõ ràng nàng là…” “Câm miệng!” Vẻ mặt tuấn tú yêu nghiệt của Diêm SÁt trầm xuống, đôi mắt tím cực nhanh lóe lên tia đau đớn, mở miệng cắt ngang lời Diêm Tinh VÂn. Nhìn vẻ mặt khó lộ ra phẫn n ộ của Diêm Sát, Diêm Tinh Vân đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười ngập tràn thê lương và mỉa mai,. “Thế nào? Huynh cả tên nàng cũng không dám nghe sao? Diêm Sát…” Diêm Tinh Vân mỉa mai nhìn nam nhân lớn lên giống mình như đúc trước mắt, lần đầu tiên gọi thẳng tên đối phương, “Hóa ra huynh chẳng qua chỉ là người nhát gan, huynh như vậy, có tư cách gì mà cản ta và nàng ở cùng nhau chứ?” Diêm Sát hít thật sâu một hơi, cơn phẫn nộ trong mắt dần tản đi, khôi phục lại bình tĩnh không gợn sóng vốn có, nói thản nhiên, “Ngươi đến cùng muốn thế nào?” “Ta sẽ đi tìm nàng” Nói xong, Diêm Tinh Vân cũng không đợi đối phương đáp lại, trực tiếp xoay người rời đi. “Đứng lại!” Sắc mặt Diêm SÁt thay đổi, nói lạnh lùng, “Nàng đã bị thời không loạn lưu đưa đi rồi, bây giờ vốn không có ở giới tu chân Trung Nguyên, ngươi định đi tìm nàng ở đâu?” Diêm Tinh Vân dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu, mà nói từng từ từng chữ, “Huyết dẫn!” “Ngươi điên rồi!” Diêm SÁt đứng mạnh từ giường lên, lắc mình một cái trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Diêm Tinh Vân, một phát túm được bả vai của hắn, giận nói, “Ngươi định dùng huyết tế sao?” “Ngươi không nên tống nàng đi” Giọng Diêm Tinh Vân lạnh nhạt, đều đều, phảng phất như chẳng cảm giác được sự phẫn nộ của Diêm SÁt. Hắn không nên tự tiện đưa bé con của hắn đi, như hắn không tống nàng đi, hắn ta cần gì phải bất chấp nguy hiểm đi vận dụng cách huyết tế để tìm nàng chứ? Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là lỗi của hắn. “Ngươi cũng biết nếu khởi động huyết tế, dĩ nhiên sống chết là do trời định không? Vì nàng, ngươi ngay cả mạng cũng không cần sao?” Diêm SÁt vừa tức vừa giận, trong lòng có một cơn đau nhói mơ hồ và phức tạp, thậm chí còn có chút không cam lòng. “Ta sẽ đi tìm nàng ấy, còn nữa, huynh biết rồi, ta không chết được” Nói xong Diêm Tinh Vân hất tay Diêm Sát ra, bước ra ngoài, lúc này đây hắn không dừng lại. Diêm SÁt kinh ngạc nhìn bóng lưng Diêm Tinh Vân, mãi không nói lời nào, thật lâu sau gương mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt ấy đột nhiên cong lên cười tự giễu. Hắn đúng thật là không có tư cách đi ngăn cản hắn ta, chính là bản thân hắn lựa chọn quên lãng, là chính bản thân hắn tự chọn buông tha, hắn có tư cách gì mà đi trách Tinh Vân chứ? Nhưng hắn sai rồi sao? Không còn hi vọng gì, nhưng cuối cùng vẫn thống khổ, chẳng bằng cứ buông tha hoàn toàn, hơn nữa, “Hắn “ sẽ không cho phép những chuyện đó phát sinh, cuối cùng chịu khổ vẫn là chính hắn, vì sao hắn lại không nghĩ ra chứ? Hơn nữa nàng sớm đã không phải là nàng lúc trước nữa, luân hồi chuyển thế nhiều năm, cả hắn lúc gặp nàng lần đầu tiên cũng không thể nhận ra nàng, sao Tinh Vân lại nhận ra nàng chứ? Chẳng lẽ là bởi gương mặt đó sao?