Sau một ngày một đêm. Ly Nguyệt rời khỏi cung điện thần bí kia, lại trở lại trên mặt đất lần nữa, nhìn cảnh hoa chim hót chung quanh, trong lòng Lâm Nguyệt có cảm giác như lại thấy ánh mặt trời. Nàng không sao ngờ được trong lúc vô tình nàng xúc động cấm chế, lại xông vào một nơi truyền thừa thượng cổ, ngoài lúc đầu gặp phải bầy ong đen cực kỳ nguy hiểm ra, chuyến đi này nàng thu hoạch được khá lớn. Nàng đoán không sai, chỗ cung điện kia đúng thật là truyền thừa của một đại năng tu sĩ thượng cổ để lại, ở đó, chẳng những nhận được một bộ trận pháp quỷ dị, nàng còn chiếm được truyền thừa trận cấm. Kể từ sau khi đi vào thế giới này, nàng ngoài tu luyện ra, chính là chuyên tâm luyện đan, hiện tại nàng đã là luyện đan sư cấp bốn, hơn nữa còn vì luyện được hư vô chân hỏa, nên thuật luyện đan của nàng được nâng cao thêm một bậc, sau đó không lâu chắc sẽ đột phá tới luyện đan sư cấp năm cũng không thành vấn đề. Thời gian qua Lâm Nguyệt đều hiểu chuyện dục tốc bất đạt, ngoài luyện đan ra, bất kể là chế phù hay trận pháp, nàng cũng chỉ nghiên cứu sơ qua chút thôi, vốn là lúc tiến vào trong bí cảnh gặp nạn mấy lần, nàng vẫn thấy hơi hối hận là mình không nghiên cứu kỹ đạo trận pháp, lại không ngờ được cuối cùng lại đạt được niềm vui truyền thừa to lớn như thế. Nghĩ đến chuyện vừa học được cách truyền tống trận không lâu, riêng truyền tống trận này đã làm nàng thu hoạch khá nhiều, mà nàng cũng vì học xong được cách bố trí truyền tống trận, nên mới có thể rời khỏi chỗ cung điện kia. Đạo trận pháp bác đại tinh thâm, trong đó rất ảo diệu khó hiểu, Lâm Nguyệt tự phụ là thông minh tuyệt đỉnh, cũng không thể trong ba khắc nghiên cứu thấu triệt, sau khi đạt được truyền thừa, nàng trước tiên học là cách bố trí truyền tống trận thế nào, vì sau khi được truyền thừa, có thể đơn giản rời khỏi chỗ cung điện kia. Đương nhiên, bố trí truyền tống trận chẳng những phải cần tinh lực giá trị khổng lồ mà cũng là hành vi cực kỳ xa xỉ, bởi vì truyền tống trận khác hẳn với trận pháp nhỏ, muốn khởi động thành công truyền tống trận phải dùng loại linh thạch thượng phẩm, hơn nữa khởi động một lần thì cần trên trăm viên linh thạch thượng phẩm. Đây là khoảng cách gần truyền tống, truyền tống tới nơi không vượt quá ba trăm dặm, nếu muốn khởi động truyền tống xa hơn, thì phải cần bốn miếng linh thạch cự phẩm. Hành vi đốt tiền xa xỉ như thế, nếu không phải Lâm Nguyệt lấy được không ít linh thạch trong hang động linh quáng, vậy nàng cũng không dám tiêu pha thứ xa xỉ như thế. Chẳng qua có chút ít linh thạch này, sau này nàng nghiên cứu ra trận cấm ngược lại dễ dàng không ít, tạm thời cũng không nên rầu rĩ vì chút linh thạch, trên tay nàng còn số linh thạch thượng phẩm rất nhiều, cách tối ưu nhất là dùng linh thạch cực phẩm mới có thể khởi động được trận pháp, nàng tạm thời còn chưa muốn đi nghiên cứu. Trước mắt Lâm Nguyệt dù sao cũng vừa tiếp xúc đạo trận cấm, trình độ trước mắt nàng quá thấp, có rất nhiều thứ vẫn chưa nghiên cứu rõ, hơn nữa nàng đạt được ngọc giản truyền thừa trận cấm trong đó cũng nhắc nhở, nói cự ly truyền tống trận xa cực kỳ không ổn định, không cẩn thận bị cuốn vào trong không gian loạn lưu, cuối cùng dẫn tới xương cốt không còn, lại khiến hậu nhân đơn giản không sử dụng được. Với nhân tố không ổn định, Lâm Nguyệt luôn kiêng kỵ, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối cũng không lấy an nguy của bản thân ra làm trò đùa, vì thế nàng đối với các trận pháp to lớn có truyền tống trận cự ly xa cũng không thấy hứng thú cho lắm. Thu hồi tạp niệm trong lòng lại, Lâm nguyệt tính toán chút, cảm thấy thời gian cũng tới, mới gia tăng tốc độ hướng tới cửa vào của bí cảnh. TRước đó nàng ở chỗ đất truyền thừa thần bí ước chứng đợi đã hết một ngày một đêm, hôm nay là ngày thứ bảy trong bí cảnh, hay nói cách khác, bí cảnh sắp đóng cửa. Trước khi bí cảnh đóng cửa, lối đi vào bí cảnh sẽ mở ra lần nữa, tu sĩ tiến vào thí luyện trong bí cảnh có thể rời đi an toàn từ lối ra, nếu không kịp rời đi, vậy phải đợi sau khi lối đi đóng cửa, người ở lại trong bí cảnh sẽ bị quy tắc bí cảnh xua đuổi thẳng, như vậy bí cảnh sẽ chủ động đưa tu sĩ ra, đến lúc đó mũi vị cũng chẳng dễ chịu tý nào, hơn nữa địa điểm truyền tống cũng không cố định, nghe nói tới cảnh tu sĩ tham gia bí cảnh trước kia cũng từng bị tống thẳng ra khỏi địa giới La Châu. Dĩ nhiên Lâm Nguyệt không muốn bị bí cảnh đưa đi lung tung, vì thế nàng quyết định thừa lúc còn thời gian, đi thẳng thông qua lối đi của bí cảnh. Hôm nay là ngày cuối cùng bí cảnh mở ra, cũng là ngày nguy hiểm nhất, tu sĩ tiến vào thí luyện trong bí cảnh, tu vi không đủ hoặc vận khí xấu, chắc đã chết trong bảy ngày này rồi, số còn sót lại chắc không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhất là ngày cuối cùng bí cảnh đóng cửa, chuyện giết người đoạt bảo thường xuyên xảy ra. Nhưng trong lòng Lâm Nguyệt lại hơi hiếu kỳ chút xem Diệp khuynh Tuyết thế nào, kể từ sau khi tiến vào bí cảnh, nàng cũng không có chạm mặt qua với Diệp Khuynh Tuyết, lần duy nhất thấy Diệp Khuynh Tuyết vẫn là lần nàng ta và nữ tu Tông Hoa đấu pháp đó, cũng sau lần đó nàng cũng chưa từng gặp Diệp Khuynh Tuyết, chẳng qua lấy ánh hào quang của nữ chính Diệp Khuynh Tuyết ra, nghĩ tới lần này thu hoạch trong bí cảnh chắc cũng không nhỏ. Lại nhớ tới trong truyện Diệp Khuynh Tuyết ở trong bí cảnh lấy được linh thú tìm bảo và linh nhũ vạn năm, trong lòng Lâm Nguyệt hơi ghen tị chút, chẳng qua ý nghĩ này chẳng mấy chốc tan sạch, thu hoạch lần này của nàng cũng chẳng kém gì Diệp Khuynh Tuyết, hơn nữa ngoài một ít cơ duyên như trong truyện ra, nàng còn bất ngờ chiếm được số linh thạch lớn và truyền thừa cấm trận, không cần thiết phải ghen tị với Diệp Khuynh Tuyết.. Ghen tị ư? Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt đột nhiên thấy trong lòng cả kinh, trong mắt chợt lóe lên mờ ảo. Diệp Khuynh Tuyết, nàng hình như coi trọng nàng ta lắm vậy, cứ tiếp tục thế chẳng phải là hiện tượng tốt lành gì… Chẳng lẽ là bởi nguyên nhân đối phương là nữ chính, vì thế nàng mới không cách nào làm tiêu tan được? Hay nàng trong lúc vô tình đã bị ảnh hưởng tới rồi? Thế giới này, cứ như có thứ gì đó liên tục ở trong tâm cảnh của nàng, ảnh hưởng tới nàng không phải là Diệp Khuynh tuyết hay không phải là những tu sĩ khác, mà là…. Thiên đạo! Hai chữ này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng Lâm Nguyệt cả kinh, sâu trong nội tâm mơ hồ như có một ý nghĩ nào đó chợt lóe qua, nhưng còn chưa đợi nàng hiểu rõ, đột nhiên từ trong bụi cỏ ven đường một luồng sáng bạc đánh về phía nàng! Ầm! Tay Lâm Nguyệt vô thức vung lên, Hương lưỡi đao chuẩn xác không lầm chặn được màn sáng, nàng lùi lại sau một bước, hai mắt nheo lại, nhìn nữ tử nhảy ra từ trong bụi cỏ, chậm rãi mở miệng, “Diệp Khuynh Tuyết?” “Lâm Nguyệt, quả nhiên ngươi không có chết!” Diệp khuynh tuyết giơ kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ thẳng Lâm Nguyệt, thần sắc oán độc trên mặt ngập tràn, hai tròng mắt nhìn chằm chặp vào Lâm Nguyệt. “Diệp sư tỷ vẫn chưa chết, sao ta phải chết chứ?” khóe môi Lâm Nguyệt khẽ cong lên, lộ ra nụ cười lạnh mỉa mai, “Chỉ bằng thủ đoạn kia của Diệp sư tỷ mà không nhận ra sao?” “Ngươi quả nhiên biết rõ!” Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, Diệp Khuynh Tuyết cũng không thấy bất ngờ, Lâm nguyệt trong lòng nàng ta, vốn chính là nữ nhân xảo trá vô cùng, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài, nàng ta làm mấy chuyện với Lâm nguyệt cũng không sợ không dám thừa nhận. “Diệp sư tỷ có lòng tốt như thế “chiếu có” tới tiểu muội, sao tiểu muội lại không biết ý chứ? Nếu không chẳng phải lại lãng phí một mảng tâm ý của Diệp sư tỷ đó sao?” Lâm nguyệt cười khẽ một tiếng, nói thản nhiên, “Chẳng biết Diệp sư tỷ có hài lòng với món quà đáp lễ của tiểu muội không nhỉ?” Diệp Khuynh tuyết đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc như kiếm nhìn về Lâm Nguyệt thản nhiên nhàn tản kia, giọng sắc bén đến chói tai, “Quả nhiên là con tiện nhân nhà ngươi giở trò quỷ!” Trước đó nàng ta phát hiện ra có người động tay chân lên người mình, vẫn còn suy đoán xem là ai ám toán nàng ta, trong đó nàng ta cũng không phải không hoài nghi Lâm Nguyệt, nhưng sau khí nàng ta tiến vào bí cảnh, cũng chưa gặp lại Lâm Nguyệt, cảm thấy cơ hội Lâm Nguyệt ám toán rất ít khả năng, vì thế nàng ta liền thôi không nghĩ nữa, ngược lại dâng lên hoài nghi Long ngạo Thiên và đám người |Tư Duẫn. Người Nàng ta thấy hoài nghi nhất chính là Tư Duẫn, bởi vì sau khi tiến vào bí cảnh, chẳng bao lâu Tư Duẫn và nàng ta thành một tổ, hơn nữa tư Duẫn vẫn có thái độ khó chịu với nàng ta, rất có thể ám toán nàng ta, tiếp đó nàng ta lại cũng hoài nghi chút với Long ngạo Thiên, chẳng qua Long Ngạo Thiên ái mộ nàng ta, khả năng xuống tay với nàng ta không nhiều, dù sao thì tình cảm của Long Ngạo Thiên với nàng ta không phải là giả. NHưng nàng ta không sao nghĩ ra, người động tay chân với nàng ta lại là kẻ nàng ta không nghĩ tới, vì từ sau khi tiến vào bí cảnh thì nàng ta chưa gặp Lâm Nguyệt lần nào! “Giở trò à? Tiểu muội chẳng qua là đáp lễ lại mà thôi, chẳng lẽ cứ cho phép Diệp sư tỷ tặng quà mà tiểu muội lại không thể đáp lễ được hay sao?” Giọng nói Lâm Nguyệt càng phát ra giễu cợt, khinh miệt nhìn Diệp Khuynh Tuyết, “Không thể ngờ nổi Diệp sư tỷ lại là người bá đạo tới như thế đó!” Ám toán người khác, lại không cho người khác đánh lại sao? Diệp Khuynh Tuyết, ngươi quả nhiên không hổ là kim bài đặc công không từ bất cứ thủ đoạn nào, làm người đúng thật quá bá đạo. “Tốt, rất tốt!” Diệp Khuynh Tuyết bị lời nói giễu cợt của Lâm Nguyệt làm mặt đen sì lại, sát khí trong mắt lóe lên, nàng ta cười lạnh một tiếng, nói, “con tiện nhân nhanh mồm nhanh miệng, gặp phải ta, ngươi cho rằng mình có thể sống sót ra ngoài được sao? Hôm nay nơi này chính là mồ chôn của ngươi!” Mặt mũi Diệp Khuynh Tuyết tràn đầy sát khí, kiếm trong tay chẳng chút lưu tình đánh thẳng về Lâm Nguyệt! Thực ra sau khi giết đám người Bạch Huy diệt khẩu, thì cho dù Lâm Nguyetj có thể rời khỏi bí cảnh thì nàng ta cũng không sợ, chỉ là nếu có thể giết được Lâm Nguyệt trong bí cảnh, thì cũng bớt được việc! Với nàng ta mà nói, Lâm Nguyệt như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt nàng ta vậy, một ngày Lâm Nguyệt không chết nàng ta cũng không an tâm được một ngày. Lần đầu tiên nàng ta thấy Lâm Nguyệt đã thấy ghét người này vô cùng rồi, trong lòng lúc nào cũng khó giải thích được cảm giác Lâm Nguyệt có uy hiếp với nàng ta, sau này cùng kết thù kết oán với Lâm Nguyệt, nàng ta đã từng nghĩ muốn giết chết Lâm Nguyệt, nhưng ngay từ đầu vì thực lực nàng ta không đủ, vốn chẳng cách nào giết được Lâm Nguyệt, sau đó là vì ở Côn Lôn, nàng ta không tiện ra tay, mà hiện tại trong bí cảnh này, nàng ta đã không còn kiêng kỵ nữa. Thấy Diệp Khuynh Tuyết không nói lời nào đã muốn ra tay đẩy nàng vào chỗ chết, trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh. Diệp Khuynh Tuyết nắm chắc để ra tay ở chỗ này chắc muốn nàng chết trong bí cảnh, như vậy sau khi rời khỏi bí cảnh, cũng sẽ không có ai nghi ngờ là nàng ta giết nàng! Dù sao trong bí cảnh nguy hiểm vô cùng, năm nào các đệ tử tiếng vào bí cảnh thí luyện cũng đều chết hơn nửa, mà nàng một đệ tử ngoại môn nho nhỏ bị chết trong bí cảnh thí luyện vốn chẳng khiến cho bất luận kẻ nào để ý cả. Chẳng qua, Diệp Khuynh Tuyết ngàn tính vạn tính lại tuyệt đối không nghĩ ra được trước khi nàng tiến vào bí cảnh tu vi đã tới trúc cơ, tu vi của nàng cũng không đúng như nàng ta tưởng tượng là đang ở luyện khí hậu kỳ, mà còn cao hơn hẳn nàng ta một cấp bậc! Luyện khí kỳ và Trúc cơ kỳ vốn chỉ là một đường ranh giới, tu vi đệ tử Luyện khí kỳ cao hơn thủ đoạn lại nhiều hơn, có muốn giết chết một người trúc cơ cũng chẳng dễ chút nào! Trong nội tâm Lâm Nguyệt cười lạnh, hương lưỡi đao trong tay vung lên không chút do dự đón nhận phi kiếm của Diệp Khuynh Tuyết! Lúc này đây, dù nàng không giết được Diệp Khuynh Tuyết, cũng tuyệt đối muốn để nàng ta phải chịu nhiều đau khổ hơn chút! Trúc cơ kỳ và Luyện khí kỳ chênh lệch rất nhiều, nhanh chóng có kết luận thôi. Diệp Khuynh Tuyết đúng thật không phải luyện khí kỳ bình thường, lấy thực lực của nàng ta, coi như là Trúc cơ kỳ cũng không phải là đối thủ của nàng ta, đáng tiếc, Lâm Nguyệt cũng chẳng phải là Trúc cơ kỳ bình thường, nàng tư chất xuất chúng, hơn nữa kỳ tài ngút trời, bất kể là công pháp hay cơ duyên cũng chẳng kém gì Diệp Khuynh Tuyết, thậm chí còn hơn, nàng có bí quyết Lưu Hương thiên cổ đã hơn xa linh quyết xá nữ Diệp Khuynh Tuyết tu luyện rồi, vì thế lúc hai người đánh nhau chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, Diệp Khuynh Tuyết đã bị Lâm Nguyệt đánh bay, ngã bịch xuống đất. “Phốc” một tiếng, Diệp Khuynh Tuyết phun ra ngụm máu, nàng ta trợn to mắt không dám tin nhìn Lâm Nguyệt kêu lên thất thanh, “Không thể nào!” “Không thể nào hả? Vậy ngươi cho rằng thế nào? Chắc không phải là ta bị chết trong tay ngươi, đây mới là tốt nhất sao?” Trong mắt Lâm Nguyết sát khí lóe lên, nhấc Hương Lưỡi đao chậm rãi đi về phía Diệp Khuynh Tuyết. “Ngươi, ngươi sao ngươi có thể là Trúc cơ kỳ chứ?” Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết tái nhợt như tờ giấy, trong mắt ngập tràn khó tin, vẻ mặt đã méo mó vặn vẹo rồi. Trúc cơ kỳ, tại sao Lâm Nguyệt có thể là Trúc cơ kỳ chứ? Cả nàng ta cũng không thành công lên trúc cơ kỳ, sao Lâm Nguyệt có thể là Trúc cơ kỳ chứ? Tu vi nàng ấy sao lại có thể cao hơn nàng ta chứ? Rõ ràng nàng ta mới là nữ xuyên không, nàng ta mới là nhân vật chính của thế giới này mà, nàng ta có thần khí không gian làm chỗ dựa, có hồn lão chỉ điểm, còn có sự phụ cho nàng ta linh đan, và có vô số linh quả hiếm có có thể tăng tu vi lên, thậm chí cả tư chất còn tốt hơn nàng ấy, tốc độ tu luyện của nàng ấy sao lại có thể nhanh hơn nàng ta chứ? Nhìn vẻ mặt Lâm Nguyệt giễu cợt đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, lòng Diệp Khuynh Tuyết trong nháy mắt nảy lên sự ghen tị và oán hận nồng đậm, nàng ta oán hận với Lâm Nguyệt, tư cách kém xa tới vậy, lại càng phát ra điên cuồng không cách nào khống chế nổi. Cho tới giờ mặc dù nàng ta kiêng kỵ Lâm Nguyệt, nhưng trước mặt Lâm Nguyệt, nàng ta vẫn cảm giác mình ưu việt hơn, quản gì lần đó trên đài tỉ thí Lâm Nguyệt thắng nàng ta, nàng ta vẫn cho rằng Lâm Nguyệt không bằng nàng ta, sở dĩ nàng ta thua Lâm Nguyệt chẳng qua vì đối phương có thủ đoạn hèn hạ, hạ độc nàng ta. Còn sau đó nàng ta thành công cướp lấy vị trí người đứng đầu trong môn phái, còn Lâm Nguyệt thì bị cao tầng Côn Lôn hủy bỏ tư cách tham gia trận đấu, nàng ta càng cho rằng trong lòng nàng ta nghĩ là đúng. Lâm Nguyệt vĩnh viễn so ra kém nàng ta, bất kể lá địa vị ở Côn Lôn hay tu vi! Nàng ta đã là đệ tử thân truyền của tu sĩ hóa thần cao cao tại thượng rồi, còn Lâm Nguyệt chẳng qua chỉ là một con kiến hôi – đệ tử ngoại môn mà thôi, Lâm nguyệt dựa vào đâu mà so với nàng ta chứ? Dựa vào đâu mà sớm lên trúc cơ trước nàng ta chứ? Dựa vào đâu mà dùng ánh mắt như thế nhìn nàng ta chứ? Trái tim cứ như bị rắn độc cắn vậy, khiến Diệp Khuynh Tuyết cảm thấy cực kỳ khó chịu, cơn ghen ghét khổng lồ cứ và không cam tâm như thủy triều ập tới bức nàng ta sắp điên lên mất. “Vì sao ta không thể lên TRúc cơ chứ?” Trong miệng Lâm Nguyệt nói lạnh lùng, Hương lưỡi đao chẳng chút lưu tình vung lên, đánh mạnh về phía Diệp Khuynh Tuyết. Một kích này của Lâm Nguyệt, không chút lưu tình, màu đỏ của Hương lưỡi đao tăng mạnh, trong nháy mắt bay mạnh về phía Diệp Khuynh Tuyết. Một kích này của Lâm Nguyệt không chút do dự, nàng vừa nghĩ thông một chuyện, ở cái thế giới này, liên tục có thứ điều khiển tất cả, ảnh hưởng tới tâm trí của nàng, dẫn tới sâu trong nội tâm nàng có kháng cự và sợ hãi Diệp Khuynh Tuyết, bức nàng bước từng bước đi về phía con đường làm người phụ nữ thí mạng! Nếu như nói Tử Ngọc đạo quân xuất hiện, khiến nàng bị ngăn cản ở côn Lôn chỉ là một bắt đầu, như vậy sau này nàng bị Tư Mặc Ly bắt cóc đi Vân Bảo và gặp lại Diêm Tinh Vân thì chuyện này là một âm mưu rồi! Nàng tự hỏi mình thời gian qua rất tỉnh táo kiên nhẫn, cũng không sẽ bị ngoại lực ảnh hưởng, nhưng lần đó chuyện xảy ra giữa nàng và Diêm Tinh vân lại vượt quá sức tưởng tượng, điều ấy vốn không giống như chuyện nàng làm, nàng dù tính muốn kháng cự Diêm Tinh Vân, cũng chẳng qua chỉ muốn cách xa nam nhân kia chút thôi, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Diêm Tinh Vân, nhưng nàng tuyệt đối không muốn giết Diêm Tinh Vân, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ mà trở thành kẻ giết người! Nhưng lúc ấy nàng lại làm vậy, nếu lúc ấy Diêm Tinh Vân thẹn quá hóa giận, tâm lại ác hơn chút, nàng vốn không thể nào sống ót rời khỏi Vân Bảo được! Ở bên ngoài, nàng không rõ đến cùng có đồ vật gì che kín tâm tư nàng, khống chế tư tưởng của nàng, nhưng sau khi tiến vào bí cảnh, tâm trí nàng tỉnh táo nhất từ trước tới nay! Ở thế giới này, tu sĩ hóa thần đã đứng đầu thế giới, không ai có thể quyết định ảnh hưởng tới quyết định của Tử Ngọc đạo quân, duy nhất có thể ảnh hưởng tới ông ta, cũng chỉ có nó…. Thiên đạo! Chỉ có Thiên đạo mới có thể đơn giản khống chế từng cử chỉ hành động của tu sĩ hóa thần, khống chế tâm ý của hắn, cũng chỉ có thiên đạo mới nghĩ cách bức nàng đi lên trên con đường làm nữ phụ, bởi vì nó muốn khôi phục lại thế giới này trở về quỹ đạo như ban đầu. Nếu nói nàng ám sát Diêm Tinh Vân là một âm mưu, như vậy tâm cơ thiên đạo rõ ràng rành mạch, mục đích của nó là muốn bức nàng và Diêm Tiinh Vân quyết liệt, khôi phục lại nội dung vở kịch mà Lâm Nguyệt làm nhiễu loạn đi! Bởi vì trong truyện, Bạch NHư Nguyệt cũng là bởi vì Diêm Tinh Vân mới cải biến vận mệnh hoàn toàn, trở thành lô đỉnh của lão tổ Ma cung, triệt để sa vào thành yêu nữ trơ trẽn nhất của giới tu chân, cuối cùng trở thành hòn đá kê chân cho Diệp Khuynh Tuyết! Thiên đạo! Trong nội tâm Lâm nguyệt cực hận, hơi thở chết chóc trên Hương Lưỡi đao trong tay tăng vọt! Thiên đạo thì sao nào? Nếu thiên đạo đã không để cho ta sống, hôm nay ta sẽ nghịch lại thiên đạo thì sao nào? Lâm Nguyệt chưa từng xúc động bao giờ, nhưng thiên đạo vọng tưởng muốn khống chế hành vi triệt để của nàng đã chọc giận nàng rồi, Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính của thế giới này, giết nàng ta, nhất định sẽ dẫn tới bị thiên đạo cắn trả, vì thế đối mặt với mỗi lần bị Diệp Khuynh Tuyết hãm hại, nàng cứ nhẫn nhịn liên tục, nhưng giờ nàng lại không muốn nhịn nữa! Nàng muốn giết Diệp Khuynh Tuyết! Nếu như lúc trước nàng nói không sai, bí cảnh ảnh hưởng tới phép tắc tồn tại của thiên đạo, hoặc là, trong chỗ bí cảnh này là phép tắc của một người khác, nếu không nàng không thể nào phát hiện ra được thiên đạo vọng tưởng muốn khống chế tâm trí nàng, bởi vì thiên đạo tuyệt đối không cho phép tâm trí nàng bị khống chế tỉnh táo lại, để nàng triệt để thoát khỏi khống chế. Hiện tại nàng đã thoát ly khỏi khống chế của thiên đạo, điều này nói rõ bên trong bí cảnh ảnh hưởng của thiên đạo với nàng cũng giảm bớt, nếu thật sự là thế, như vậy ở trong bí cảnh, nữ chính hào quang Diệp Khuynh Tuyết có phải cũng bị suy yếu không nhỉ? Nếu suy đoán của nàng là thật, như vậy có thể giải thích vì sao lúc trước nàng có thể thuận lợi cứu được đám người Bạch Huy bị Diệp Khuynh Tuyết hãm hại, hào quang nữ chính đã bị suy yếu, đã không còn là số mệnh nghịch thiên thiên đạo cho nữa, Diệp Khuynh Tuyết cũng chưa chắc có thể làm mọi chuyện được hài lòng như ý như bên ngoài nữa! Nếu thật là thế, như vậy nàng ở trong bí cảnh gạt bỏ Diệp Khuynh Tuyết cũng chưa chắc là không thể ! Nghĩ đến đây, sát khí Lâm Nguyệt càng phát ra nồng nặc, trong lòng dâng lên hưng phấn mơ hồ. Nếu giết Diệp Khuynh Tuyết, như vậy tất cả nội dung vở kịch sẽ bị thay đổi hoàn toàn, còn nàng cũng sẽ lật đổ được vận mệnh triệt để! Sát khí sắc bén phong tỏa Diệp Khuynh Tuyết, một kích không chút lưu tình của Lâm Nguyệt, bộc phát ra luồng khí mạnh mẽ, như cơn gió bão ập tới Diệp Khuynh Tuyết. Hai tròng mắt Diệp Khuynh Tuyết trợn tròn, trọng mắt chợt lóe lên tàn khốc mơ hồ, ngã phịch xuống đất, thân thể mềm mại lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh bị hại, nhưng khuôn mặt như hoa như ngọc ấy lại tránh không thoát, nửa mặt đã bị lưỡi đao của Lâm nguyệt rạch thành vết thương dữ tợn! “A…” Diệp Khuynh Tuyết thét lên chói tai thê lương, tay che má chảy máu đầm đìa, thét to, “mặt của ta… Ngươi, ngươi sao dám…” Mặt Diệp Khuynh tuyết dữ tợn như ác quỷ, cả nửa gương mặt đầm đìa máu, trong đó có một vết thương sâu nhìn thấy cả xương, giờ phút này hai tròng mắt nàng ta đỏ ngầu, như điên cuồng nhìn chằm chặp Lâm Nguyệt, mặt mày méo mó vặn vẹo ngập tràn ác độc, cất giọng rít lên, “Lâm Nguyệt! Ngươi chết không tử tế đâu! Ngươi dám hủy mặt ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Lâm Nguyệt nhìn dung mạo Diệp Khuynh Tuyết bị hủy sạch, như điên cuồng, trong lòng rất bình tĩnh, tay công kích không chút dừng lại, hiện tại nàng chỉ muốn giết Diệp khuynh Tuyết, vừa rồi phá hủy mặt Diệp Khuynh Tuyết, cũng chẳng qua là vô tình, nhưng kết quả vậy nàng lại thấy rất hài lòng. Mặt nữ chính gần như chẳng khác nào đạo cụ quan trọng của nữ chính hào quang, nếu không có gương mặt này, sao hấp dẫn những nam chính nam phụ kia chứ? Giờ mặt Diệp Khuynh Tuyết đã bị nàng phá hủy, điều này cũng xác nhận suy đoán trong lòng nàng, đó là ở trong bí cảnh, ảnh hưởng thiên đạo đúng thật suy yếu, nếu không thiên đạo cũng tuyệt đối không cho phép mặt nữ chính bị hủy! Còn có chút khiến Lâm Nguyệt thấy hài lòng là, nàng biết rõ thế giới này tu sĩ và dung mạo người phàm cũng không khác nhau mấy, hơn nữa người tu tiên dù tu vi có cao hơn đi chăng nữa, nếu không chữa trị dung mạo thiên tài địa bảo, dung mạo bị hủy thì vốn chẳng cách nào chữa trị nổi, huống chi nàng dùng Hương lưỡi đao làm Diệp khuynh Tuyết bị thương, mà hương lưỡi đao công kích chính là kịch độc, từ đó, cho dù Diệp Khuynh Tuyết có bản lãnh tới tận trời, mặt mũi này cũng bị hủy là cái chắc rồi! Ít nhất trước mắt nàng ta vốn chẳng có cách nào chữa trị được mặt nàng ta! “Hủy thì tốt quá, thật sự là báo ứng mà, nữ nhân ác độc như thế, sao nàng ta không chết quách ở trong bí cảnh đi nhỉ?” “Đồ đàn bà thúi, ác phụ, ngươi trả mạng sư đệ lại cho ta!” “Người quái dị, trả mạng sư muội lại cho ta!” “…” “…” Đây là những đệ tử môn phái khác đã bị Diệp Khuynh tuyết hãm hại trong bí cảnh.