Editor: Cheese Beta: Chin ✿ Nguyễn Ấu San đang muốn xách hành lý lên lầu hai, ai dè xách không nổi. Đang lúc cô nghĩ có nên mở vali ra, đem hết sách trong đó bỏ ra rồi mang từng món lên lầu hay không, thì bên cạnh có một cô gái vóc người cao gầy đi tới, trực tiếp cầm vali đi lên. Thoạt nhìn, cô gái ấy cũng có chút hơi hết sức, nhưng vẫn xách vững vàng đi lên lầu. Nguyễn Ấu San ngẩn người, vội theo sau. Nhìn thấy cô gái ấy đặt vali ở cầu thang, Nguyễn Ấu San mới thấy rõ, người giúp cô mang hành lý lên lại chính là.... Là người trước kia chủ động nói không muốn chung nhóm với cô, còn mở miệng châm chọc cô "Muốn vào lớp A? Nằm mơ đi!", Bùi Ưu! Chuyện này là sao? Không ngờ Bùi Ưu vậy mà thích đi giúp người đó! Cô còn cho rằng biểu hiện của mình hôm nay không dễ coi lắm, cho nên cũng không định tìm người giúp. Bùi Ưu thấy cô kinh ngạc, cũng không nói gì, cũng không nhìn Nguyễn Ấu San, có hơi không tự nhiên mà nói: "Hừ, con người tôi chỉ không quen nhìn thấy ai đã không có thực lực còn không chịu nỗ lực, còn cô bây giờ không phải vậy, tôi xin lỗi vì hồi trước đã đối xử với cô không tốt." Bùi Ưu dừng lại một chút, lại nói: "Còn có, cảm ơn cô..." Bùi Ưu định cảm ơn Nguyễn Ấu San chuyện gì đó, nhưng nhìn thấy camera trên vách tường, cô ấy không nói tiếp nữa. Nhưng Nguyễn Ấu San biết, Bùi Ưu đang cảm ơn chuyện cô trực tiếp vả mặt Phó Việt Hành trên sân khấu. Lúc trước Phó Việt Hành trực tiếp nói nhan sắc của Bùi Ưu không thích hợp vào nhóm nhạc nữa, có thể sẽ không có nhiều người bỏ phiếu cho cô, Nguyễn Ấu San lúc nghe xong đã thấy không vui rồi. Còn Bùi Ưu, chắc chắn trong lòng cũng không dễ chịu chút nào. Tuy rằng các thành viên nhóm nhạc nữ đa số đều xinh đẹp, nhưng nhan sắc không phải yếu tố duy nhất. Mà Bùi Ưu lớn lên cũng không quá khó coi, trang điểm vào cũng có thể biến thành tiểu mỹ nữ. Giới giải trí trước giờ đâu có thiếu mỹ nam mỹ nữ, cũng có rất nhiều người không quá xinh đẹp, nhưng vẫn nổi tiếng nhờ thực lực và khí chất đặc biệt của mình. Bây giờ Bùi Ưu đối với cô không nóng không lạnh thế này, cũng là bình thường. So với cái kiểu trong lòng hận muốn chết nhưng bên ngoài lại giả nhân giả nghĩa như Tô Mạn Nhu thì còn tốt hơn nhiều. Nguyễn Ấu San vươn tay ra với Bùi Ưu. Bùi Ưu ngẩn người, biết là Nguyễn Ấu San đang muốn bắt tay với cô ấy. Cô cũng do dự mà vươn tay ra... Đầu ngón tay của cô ấy bị bàn tay trắng nõn mềm mại của Nguyễn Ấu San nắm lấy. Nguyễn Ấu San cười tủm tỉm: "Bây giờ chúng ta khác lúc trước rồi nhỉ? Hay là làm quen lại lần nữa nhé, tôi tên Nguyễn Ấu San." Bùi Ưu cứng nhắc: "...Ừ." Nguyễn Ấu San vẫn nắm tay Bùi Ưu, nói tiếp: "Cậu so với bản thân cậu trong quá khứ đã không giống nhau nữa rồi, tự tin là lớp trang điểm hoàn hảo nhất, tài hoa chính là giấy thông hành còn tốt hơn nhan sắc, vì so với nhan sắc, tài hoa sẽ vẫn trường tồn." Nói xong, Nguyễn Ấu San buông tay Bùi Ưu ra, kéo hành lý của mình về phòng. Bùi Ưu nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó lặng lẽ nắm chặt lại... Xém chút nữa, cô đã từ bỏ chương trình, đi về kế nghiệp gia đình. Dù sao nhà cô cũng có vài cái mỏ than. Cô vậy mà lại sa đọa, nản lòng, ý chí đâu rồi? Vốn dĩ cô còn chướng mắt Nguyễn Ấu San, vậy mà Nguyễn Ấu San bằng thực lực của mình, gạt đi mấy cái danh hiệu "hư vinh", "không cầu tiến"! Cô nhất định cũng có thể! Tài năng, cô có. Nếu chưa đủ, vậy thì tiếp tục nỗ lực! * Nguyễn Ấu San đi về phòng, thu dọn hành lý, lấy một đống sách ra. Điện thoại đã nộp cho chương trình, cũng may, buổi tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã hẹn giờ gửi tin nhắn đi rồi. Trước khi gửi mấy cái tin nhắn kia, cô cũng đã gửi tin nhắn qua cho kim chủ Thẩm Túc của mình, chỉ mong là anh sẽ không xem đó là tin nhắn rác rưởi mà xóa đi. Nếu cô đã đảm nhận thân phận tình nhân của Thẩm Túc, cầm hai mươi vạn của anh, coi như là nhận lương rồi, cô đương nhiên phải làm tốt nhiệm vụ tình nhân này. Bây giờ, cô còn phải gánh thêm cả ác ý từ phía nam nữ chủ, hai mươi vạn này coi như cũng đáng. Cô phải thử một chút xem có thể nào khiến cho Thẩm lão đại thích mình một chút, để sau đó mượn thế của Thẩm Túc mà khiến cho nam nữ chủ mở to mắt ra mà nhìn. Dù sao, lượng tin nhắn mỗi tháng nhắn cũng chưa hết. Nếu Thẩm Túc không vui, có khi còn trừ lương của cô... Hai mươi vạn, chưa mua được siêu xe biệt thự, có trừ cũng không sao, mục tiêu của cô là làm giàu thật nhanh. * Thẩm Túc vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn đến. Nhìn lướt qua, thấy tin nhắn, anh còn tưởng là quảng cáo, định làm lơ, nhưng một phút sau, lại có tiếng điện thoại kêu, sau đó, lại kêu tiếng nữa. Thẩm Túc mở ra xem, phát hiện người gửi tin nhắn là tình nhân giả của anh, Nguyễn Ấu San. Cô không phải đang đi quay chương trình sao, vào chương trình thì không thể liên lạc với bên ngoài, bị thu điện thoại mà, sao còn có thể gửi tin nhắn cho anh? Tin đầu tiên. "Thẩm tiên sinh, buổi tối an lành. Em không thể nhận tiền mà không làm công tác của tiểu tình nhân, cho nên, trong những ngày không có em làm bạn, mỗi ngày em sẽ đúng giờ gửi tin nhắn hỏi thăm, làm bạn với anh nha ~~o( =^ω^=)o~~" Tin nhắn thứ hai. "Ban đêm, sao trên trời sáng long lanh, cũng không bằng đôi mắt xinh đẹp của Thẩm tiên sinh. Ông trời nhất định là dùng 1% thời gian sáng tạo khuôn mặt của những người đàn ông khác, sau đó dùng 99% thời gian để sáng tạo nên Thẩm tiên sinh, cho nên trước kia em mới không cầm lòng nổi mà si mê anh... Nhưng mà anh yên tâm, bây giờ em đã kiềm chế bản thân, bởi vì có thể thường xuyên nhìn thấy đôi mắt long lanh của anh, đó chính là vinh hạnh lớn nhất của em." Tin nhắn thứ ba. "Ngày đầu tiên không được gặp Thẩm tiên sinh, nhớ anh." Tin nhắn thứ tư. "Anh ngủ ngon, mơ đẹp nha! Zzzzz..." Thẩm Túc đọc tin nhắn xong, mặt vô cảm, chỉ có một suy nghĩ. Người con gái này thật nhàm chán. Nếu cô mà ở bên cạnh anh lúc này, nói những lời này, máy phát hiện nói dối chắc chắn sẽ hiện chỉ số giả dối 99. 20 vạn một tháng chỉ để mua chút nịnh nọt này của cô thôi sao? .... Cũng có cái gì tốt đẹp đâu! Câu cuối cùng chúc Thẩm tiên sinh ngủ ngon, còn thêm vô "Zzzzz...", cái này chắc là đúng. Anh cũng chỉ nhắn lại đơn giản: "Ngủ ngon." Thấy người kia không nhắn lại, xem ra cô quả nhiên đã hẹn giờ gửi tin nhắn. ~ Hoàn chương 7 ~