Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 60 : Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 60: Chiến thần (6) Đinh Mục Kiệt lăn lộn trên quan trường mấy chục năm trời những từ  đầu đến cuối vẫn có thể đứng sừng sững không ngã dĩ nhiên phải có bản lĩnh thực sự. Hắn quá am hiểu về việc suy đoán lòng người, quá giỏi trong việc dùng đủ mọi cách để đạt được mục đích của mình, bây giờ Lâm Uyển sao có thể là đối phủ của hắn. Thấy hắn chẳng những vẫn kiên trì muốn kết hôn mà còn muốn dời ngày thành hôn đến ba ngày sau, Lâm Uyển vô cùng sốt ruột, vội vàng kêu lên: “Đừng đi, ta không muốn gả! Ta không muốn gả cho ngươi!’’ Rốt cuộc cũng ép được Lâm Uyển nói ra những lời nói thật, Đinh Mục Kiệt chỉ thấy một cảm giác bi ai trào dâng trong lòng mình khiến hốc mắt hắn chua xót đỏ bừng. “Vậy chuyện bát tự kia cũng là do nàng làm ra đúng không? Nương nàng là thánh nữ Miêu Cương, hạ độc chết một hồ cá chẳng phải là chuyện khó khăn gì chứ đừng nói đến hạ độc khiến chó mèo nhà ta liên tục nổi điên.’’ Hắn xoay người lại đưa lưng về phía Lâm Uyển, nhắm chặt hai mắt, bởi vì hắn sợ mình vừa mở mắt thì sẽ có nước mắt chảy ra. Đời trước hắn trải qua biết bao nhiêu chuyện khó khăn gian nan như thế nhưng cũng chỉ khóc một lần đúng vào lúc Lâm Uyển qua đời. Nước mắt hai đời, dường như cũng đều khóc trên người nàng, nhưng cuối cùng lại nhận được kết quả như thế này… “Bát tự gì chứ, ta không hiểu ngươi đang nói đến chuyện gì.’’ Lâm Uyển quả quyết phủ nhận, “Ta chỉ không thích ngươi, không muốn gả cho ngươi mà thôi.’’ Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Không thích ta, vậy tại sao nàng không nói sớm? Không thích ta, vậy  tại sao lúc gặp ta nàng phải ngượng ngùng đỏ mặt, giả vờ thực sự thích ta? Rốt cuộc là nàng không thích con người ta hay là không thích gia thế hèn mọn của ta?’’ Đinh Mục Kiệt tiếp tục nói: “Ngày ấy ở trong hồ nước, ta muốn ôm nàng từ tay Khang vương, nàng quay đầu lại nhìn thấy ta, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ và kháng cự chống đối, theo bản năng đẩy ta một cái. Dưới những tính huống nguy cấp như thế chỉ cần một động tác nhỏ nhặt cũng có thể thể hiện chính suy nghĩ chân nhất trong lòng nàng. Nàng không muốn ta cứu, ta biết, nhưng ta không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm nữa.’’ Hắn cố nén bi thương: “Bộ kim diêu kia cũng là do nàng bẻ gãy đúng không? Cuối cùng lại vu oan giá họa đến trên đầu Đinh Hương. Nàng mời muội ấy đến Lâm phủ chơi, dùng những đồ trang sức quý giá ấy bắt đầu câu chuyện, từng bước từng bước khơi gợi lòng hiếu kỳ của  Đinh Hương, để muội ấy chủ động mở miệng nói muốn nhìn thấy bộ diêu của lão thái quân nhưng lại không nói nàng ấy biết đó là vật quý báu đến nhường nào. Đợi muội ấy chạm tay vào rồi lại chỉ dẫn muội ấy lắc lư bộ trang sức kia, để cho đôi cánh vốn đã gãy lìa lập tức rơi xuống đất. Nàng còn giả vờ đại nhân đại nghĩa muốn thay muội ấy chịu tội nhưng thực ra đã sớm đoán được tính tình Đinh Hương ngay thẳng hiền lành nhất định sẽ không bao giờ nhẫn tâm để nàng làm như thế. Ở trước mặt Đinh Hương, nàng là một đại tẩu thiện lương có trách nhiệm, ở trước mặt lão thái quân, nàng cũng là một chất nữ trọng tình trọng nghĩa, nàng được tất cả mọi người yêu thích nhưng lại đẩy một Đinh Hương vô tội nhất ra làm người chịu tội thay. Muội ấy thật lòng thật dạ đối xử tốt với nàng, thế nhưng nàng đã báo đáp lại muội ấy thế nào?’’ Nói đến đây, hơi thở của Đinh Mục Kiệt cũng bắt đầu không yên ổn. Nếu đổi lại thành Đinh Mục Kiệt chỉ mới vừa hai mươi tuổi chưa chắc có thể nhìn thấu sự tình bên trong, nhưng bây giờ hắn đã sớm tung hoành ngang dọc quan trường trải qua thế sự, sao có thể bị những mánh khóe nhỏ nhặt vụng về này lừa gạt? Trong chuyện này mỗi một bước đi Lâm Uyển đều đã đoán chắc được nhược điểm trong tính cách của Đinh Hương, dẫn dắt muội ấy từng bước từng bước sa vào trong cạm bẫy này, còn Lâm Uyển chẳng những không tốn một chút sức lực nào còn được mỹ danh tốt đẹp, thực sự là tính kế nhân tâm tính đến cùng cực. Sau khi trùng sinh trở về, không phải Đinh Mục Kiệt không nhìn thấu bộ mặt thật của nàng mà chẳng qua là từ đầu đến cuối vẫn không dám tin tưởng. Lâm Uyển là chấp niệm hai đời của hắn, chỉ một sớm một chiều sao có thể từ bỏ? Nhưng với tình cảnh hiện tại không buông tay đã không được nữa rồi, Lâm Uyển chẳng những đã dồn ép hắn đến bước đường cùng mà cũng khiến chính mình lâm vào ngõ cụt. Để đạt được mục đích của mình, nàng nhẫn tâm ra tay ác độc với người khác, càng ác độc với bản thân hơn nữa. Nghĩ đến đây, Đinh Mục Kiệt đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: “Hôm đó ở Tưởng phủ, suýt chút nữa ta đã có quan hệ với Lâm Đạm có phải cũng là do nàng sắp xếp không?’’  Vẻ mặt Lâm Uyển vô cùng hoảng loạn, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng nhưng vẫn mở miệng phủ nhận: “Bộ kim diêu kia là do ta làm hư, ta thừa nhận, còn những chuyện khác ta không biết gì cả, ngươi đừng vu oan cho ta! Ngươi biết rõ từ trước đến nay lão thái quân vẫn luôn không thích mẫu tử chúng ta, nếu như bà ấy biết được ta đã làm gãy bảo bối của bà, ta và nương đều sẽ bị liên lụy, từ nay về sau càng khiến bà ấy thêm ghét bỏ. Ta sẽ gả cho ngươi nên cũng không sao, nhưng nương phải làm sao bây giờ? Nàng còn phải hầu hạ lão thái quân đấy! Dù sao Đinh Hương cũng là người ngoài, thay ta gánh chịu chuyện này cũng chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào đến nàng cả, cho nên ta mới gọi nàng đến Lâm phủ. Ta chỉ hơi hoảng sợ, chỉ có chút tâm tư nho nhỏ, tại sao ngươi có thể nghĩ ta thành một người xấu xa đến thế!’’ Vừa dứt lời đã hu hu bật khóc. Nhưng nước mắt của nàng không thể đả động đến Đinh Mục Kiệt được nữa, trong lúc hoảng hốt hắn nhớ đến đời trước, bằng chính dáng vẻ điềm đạm đám thương này của mình, Lâm Uyển đã dò hỏi được rất nhiều tin tức quan trọng từ hắn. Có một lần kế sách của hắn bị Khang vương đoán được, thiếu chút nữa đã để cho đối phương hoàn toàn đảo ngược thế cờ, cũng may khi ấy hắn đang ở xa kinh thành mới có thể tránh được tai mắt của Khang vương, ngăn được cơn sóng dữ ập đến người mình. Lúc ấy hắn cho rằng bên cạnh Khang vương có người tài giỏi phò tá, người này mưu hay kế giỏi mới có thể đoán được từng mỗi một nước cờ của hắn. Hắn còn từng nghĩ đến việc phải tìm được người tài giỏi này ra ngoài ánh sáng, hoặc thu về làm người của mình, hoặc diệt trừ hoàn toàn, nhưng cho đến tận bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến người tài giỏi này lại chính là Lâm Uyển, còn nàng dựa vào những lần bán đứng hắn an nhàn trải qua những ngày tháng vinh hoa phú quý sau hậu viện của Khang vương. Cuối cùng hắn và Cửu hoàng tử giành được thẳng lợi trong cuộc chiến chinh đoạt này vương quyền này, Khang vương bị cấm túc, đương nhiên Lâm Uyển cũng theo đó mà thất sủng. Sau đó nàng bị trúng độc, bị Khang vương đưa ra ngoài thành an dưỡng, bây giờ nghĩ lại có lẽ chuyện này cũng âm mưu bí mật cuối cùng do Khang vương bày ra, mục đích chính là câu được mấy con cá lớn này. Nhưng không đợi hắn trúng chiêu, Khang vương đã chịu không nổi chết trước, nước cờ này cũng hoàn toàn vô dụng… Một lần lại một lần, rất nhiều chuyện đời trước hắn không thể hiểu rõ, nhưng cho đến hôm nay đã bị Đinh Mục Kiệt nhìn thấu. Cuối cùng hắn cũng không thể kiên trì được nữa, hai mắt đỏ ngầu khẽ nhắm lại, hai giọt nước mắt nóng bỏng khẽ lăn dài trên gò má. Vào khoảnh khắc này của đời trước, hắn buộc lại thành hôn với Lâm Đạm, cuộc sống trôi qua yên bình lạ thường, sao có thể nghĩ đến những chuyện này. Còn Lâm Uyển thoát khỏi vị hôn phu vô dụng là hắn như ý nguyện của mình, dĩ nhiên cũng không bao giờ làm ra những chuyện này, từ đó lộ rõ bộ mặt thực sự của mình. Nàng lừa gạt hắn cả đời, lợi dụng tình yêu và quyền thế của hắn để mưu cầu lợi ích của chính nàng, càng làm cho hắn đến chết cũng không thể quên được nàng, còn phải ôm bài vị của nàng vào quan tài… Đinh Mục Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy mình chính là hoàn toàn là một tên hề không hơn không kém, vừa rơi lệ vừa tự giễu bản thân, huyết dịch trong người dần dần trở nên lạnh lẽo. “Muốn từ hôn cũng phải là do nhà nàng từ hôn trước, cái mũ vô tình vô nghĩa ta không muốn đội.’’ Để lại một câu nói lạnh đến thấu xương này, hắn nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài. Bất kể là đời trước hay đời này, hắn vì Lâm Uyển mà đã phải trả giá quá nhiều, từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ quan tâm đến nàng nữa, con đường nàng tự chọn phải do chính nàng tự đi đi.  “Phụ thân ta không bao giờ chủ động từ hôn đâu, Đinh Mục Kiệt, ngươi giúp ta một lần cuối cùng đi, ta cầu xin ngươi!’’ Lâm Uyển vội vàng nhảy xuống giường giữ chặt tay áo của Đinh Mục Kiệt.  Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc này Đinh Mục Kiệt mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt như thế là do bôi phấn trắng tạo thành chứ không phải thực sự bị bệnh. Như vậy có thể thấy, nàng giả vờ đã tạo thành thói quen, vì muốn cuộc sống của mình tốt hơn một chút, nàng không ngần ngại bán đứng bất cứ người nào, thậm chí bao gồm cả chính nàng. Lúc này Đinh Mục Kiệt không chỉ có huyết dịch trở nên lạnh lẽo mà trái tim cũng lạnh như băng, hắn bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó không quay đầu lại trực tiếp rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lâm Uyển đuổi theo phía sau gấp gáp kêu lên: “Đinh Mục Kiệt, rốt cuộc ngươi có hủy hôn hay không, ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn đi!’’ Đuổi theo đến cửa nàng cũng không dám chạy về phía trước nữa, chỉ có thể hoảng loạn nhìn theo bóng lưng đối phương dần dần đi xa. Đầu óc Đinh Mục Kiệt chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, cưỡi ngựa tùy tiện chạy băng băng, nhưng trong lúc vô thức lại chạy đến ngôi miếu mà hắn thích đến bái phỏng dâng hương nhất. Đứng trước cửa miếu nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể chịu được sự đau khổ dày vò trong lòng mình, hắn chậm rãi đi vào nhưng lại nhìn thấy một bóng người không thể quen thuộc hơn được nữa đang đứng trước một bức tượng, tựa như đang  dừng chân lại xem xét cái gì đó. “Lâm Đạm, tại sao ngươi lại ở đây?’’ Hắn khàn khàn giọng mở miệng, biểu cảm dường như đã xa cách nhau một đời. “Ngươi quen ta sao?’’ Dĩ nhiên Lâm Đạm biết người này là Đinh Mục Kiệt, tướng mạo đối phương quá anh tuấn, sớm đã khắc sâu vào trong tâm trí nguyên chủ, khiến nàng muốn quên cũng không thể quên được.Nhưng theo lý mà nói, nguyên chủ len lén gặp mặt Đinh Mục Kiệt mấy lần mà đối phương lại chưa từng gặp qua nguyên chủ, bọn họ lúc này hẳn là không quen biết mới đúng. Đinh Mục Kiệt sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Ta là vị hôn phu của Lâm Uyển - Đinh Mục Kiệt, chúng ta đã từng ngặp nhau ở yến tiệc ngoại thành, ngươi cũng đã viết thư cho ta, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?’’ Đúng là nguyên chủ đã từng lấy danh nghĩa xin chỉ giáo thi ca lén lút gửi mấy bức thư cho Đinh Mục Kiệt, còn cố gắng bắt chước nét chữ của Lâm Uyển. Nhưng những chuyện xấu hổ này Lâm Đạm sẽ không thừa nhận, vốn dĩ nó cũng không phải là do nàng làm, dựa vào cái gì mà nàng phải nhận? Đinh Mục Kiệt và Lâm Uyển chính là hai rắc rối cực kỳ lớn, nàng không muốn trêu chọc vào bọn họ. “Ta không quen biết ngươi, cũng chưa từng viết thư cho ngươi.’’ Nói rồi, nàng xoay người nhìn về phía tiểu sa di* ở bên cạnh: “Cho ta bút mực, ta muốn đề chữ lưu niệm ở trên tường.’’ Hóa ra mặt tường này chuyên để cho khách hành hương đề chữ lưu niệm, phía trên đó chằng chịt những câu thơ khác nhau, nhìn qua vô cùng thú vị. *Tiểu sa di: Hoà thượng mới xuất gia. Lúc đầu Lâm Đạm chỉ muốn thưởng thức mà thôi, không muốn tham gia vào nhưng sau khi nhìn thấy Đinh Mục Kiệt lại đổi ý. Tiêu sa di vội vàng cầm một bộ bút lông và lọ mực đến cho nàng, Lâm Đạm chọn một chiếc bút lông sói lớn nhất, thấm vào lọ mực đậm đặc, cuốn ống tay áo xuống đặt bút đề một hàng chữ lớn - Ba ngàn phồn hoa, chỉ trong chớp mắt, trăm năm qua đi, chỉ là một nắm cát vàng, viết xong, nàng đưa bút cho tiểu sa di phía sau rồi xoay người rời đi. Đinh Mục Kiệt không dám tin nhìn hàng chữ trên bức tường, một lúc lâu sau lại mở một nụ cười khổ, trong tiếng cười ấy tràn đầy khiếp sợ, nhẫn nại dồn nén và đau lòng. Nét chữ thiết họa ngân câu, long xà bay động* này, có thể nói chính là kiệt tác trong cuồng thảo**, hoàn toàn không có một điểm tương đồng với với nét chữ trong những phong thư mà hắn nhận được. Đồng thời còn khiến hắn hiểu ra rằng, những nét chữ mặc dù đường nét xiêu vẹo trúc trắc nhưng lại mơ hồ mang theo phong cách của Lâm Uyển ấy sợ rằng là do Lâm Uyển giả mạo danh nghĩa Lâm Đạm viết cho hắn, mục đích chính là tạo thành chứng cứ giả dối Lâm Đạm và hắn sớm đã lén lút thư từ qua lại. *Thiết họa ngân câu, long xà bay động (thành ngữ): Chỉ sự chuyển biến không ngừng, khi nặng, khi nhẹ, khi thanh khi đậm qua sự nhấn nhá của ngòi bút để biểu thị được cảm xúc, tâm tư và tình cảm của người viết. **Cuồng thảo:  Một kiểu chữ thảo. Sự kiện “bắt gian” ở đời trước làm thay đổi vận mệnh tất cả mọi người ấy có lẽ cũng là do Lâm Uyển dày công sắp đặt bố trí, còn Lâm Đạm cũng giống như hắn đều hết đường chối cãi, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay gả vào Đinh gia. Nhưng hắn lại vì thế mà hận nàng, oán trách nàng, đối xử lạnh nhạt thờ ơ với nàng, đến chết cũng không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái. Suy cho cùng, Lâm Đạm mới là người vô tội nhất đồng thời cũng đáng thương nhất, nhưng buồn cười thay, sau khi trùng sinh sống lại, hắn còn giả mù sa mưa muốn cho nàng một kết cục tốt đẹp. Không dây dưa liên quan đến bọn họ, đối với Lâm Đạm mà nói mới là kết cục tốt nhất. Đinh Mục Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, càng nghĩ càng đau lòng thay Lâm Đạm, không nhịn được che mắt khóc không thành tiếng. Cho đến tận lúc này, người mà hắn mặc nợ nhiều nhất không phải là Lâm Uyển mà chính là Lâm Đạm, nhưng cho dù được trùng sinh trở lại thời điểm ban đầu một lần nữa, hắn cũng không thể tìm thấy bất cứ cách nào có thể bù đắp cho đối phương. Trong lúc hoảng hốt, Đinh Mục Kiệt chợt nghĩ đến thảm họa diệt môn của Lâm gia năm đó, hắn vội vàng lau khô nước mắt, nhanh chóng rời đi. Lúc đi đến cửa, hắn quay đầu nhìn lại, lặng lẽ đánh giá hàng chữ trên tường - Ba ngàn phồn hoa, chỉ trong chớp mắt, trăm năm qua đi, chỉ là một nắm cát vàng. Hóa ra, Lâm Đạm mới là người thông suốt nhất, hiểu rõ sự đời nhất, còn tất cả bọn họ cũng chỉ là đồ ngốc mà thôi.