Nữ phụ không trộn lẫn
Chương 6 : Nữ phụ không trộn lẫn
Chương 6: Trù nương (5)
Sau khi rời khỏi kinh thành, Lâm Đạm cùng Tề thị tạm thời ở một thị trấn nhỏ gần đó, lão Hầu gia liên tục sai người tới tìm, đều bị nàng nhẹ nhàng từ chối.
Hôm nay nàng lại tiễn đi một nhóm người, Tề thị rốt cuộc kìm nén không được, ấp úng nói: “Đạm nhi, thật ra quay về Hầu phủ cũng không phải là không thể, chúng ta cô nhi quả phụ, dù sao cũng cần có người chiếu cố. Nhà cửa cùng tửu lầu của phụ thân con không thể lấy lại, có lão Hầu gia chống lưng, chúng ta có thể báo quan, để nhị thúc, tam thúc của con trả lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm xua xua tay, ngữ khí ngưng trọng: “Nương, người nghĩ quá đơn giản rồi. Hiện giờ chúng ta ngoài 120 lượng bạc thì còn có cái gì? Khế nhà, khế đất đều không có, lấy gì đi kiện? Lão Hầu gia tốt bụng, nói chúng ta là khách của Hầu phủ, nhưng thân phận thật sự là cái gì còn không rõ sao? Chỉ tốt hơn ký giấy bán thân làm nô tài tốt hơn một chút thôi. Hiện giờ Đại tiểu thư đang trong tình trạng sắp được phong phi, Vĩnh Định Hầu phủ từ trên xuống dưới quản thúc nghiêm ngặt thế nào đâu phải người không biết, muội phu lão Hầu gia phóng ngựa gây thương tích người khác còn đang ở trong tù, lão Hầu gia thấy lão phu nhân khóc lóc cũng mặc kệ, sao có thể quản chuyện kiện tụng của chúng ta? Lão Hầu gia đồng ý kêu chúng ta trở về đó là vì ông ấy tốt bụng, niệm tình cũ, chúng ta không thể được một tấc lại tiến một thước, đòi hỏi vô cớ, cứ lấy cớ tình cảm cũ ra mà dùng.”
Lâm Đạm thở dài một hơi, lại nói: “Còn nữa, chỉ cần chúng ta và người của Nghiêm gia còn ở chung trên một mảnh đất, vì danh chính ngôn thuận, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách bôi nhọ thanh danh của phụ thân. Nhị thúc tam thúc để ngăn chặn khả năng chúng ta đòi lại gia sản, cũng sẽ âm thầm xuống tay. Chúng ta ngoại trừ chút bạc này thì còn có gì chứ? Hầu gia có thể bảo vệ chúng ta một lúc, chẳng lẽ có thể bảo vệ cả đời sao? Ở lại Kinh thành đồng nghĩa với việc phải đối mặt với vô vàn phiền toái, không bằng lúc này chúng ta rời đi, bắt đầu lại một lần nữa. Nương, người nói có hợp lý hay không?”
Tề thị trong lòng không cam tâm nhưng nghe nữ nhi khuyên bảo đến quyết liệt như vậy, chỉ có thể rưng rưng gật đầu.
Lâm Đạm thuê tạm một tiểu viện để ở, rảnh rỗi liền đi ra ngoài xem xét, khuôn mặt non nớt nhưng lại lộ ra thần sắc ngưng trọng. Hôm nay, nàng đi được khá xa, không hề hay biết cứ đi trên đường như vậy, đi đến một dịch trạm. Trạm dịch có tiếng người ồn ào truyền đến, còn có tiếng ngựa hí vang, vô cùng náo nhiệt, bên ngoài dịch trạm có một túp lều tranh, còn có một bà lão bận rộn trong ngoài với một cái mâm.
Cũng không biết trên mâm để thứ gì, nhưng từ xa đã nghe thấy một mùi hương nồng đậm bay đến. Lâm Đạm bị mùi hương kia hấp dẫn, bước nhanh tới, khách trong dịch trạm cũng sôi nổi chạy ra xem.
“Đại nương, đậu hũ viên của bà thật thơm nha, bao nhiêu tiền một chén?” Một người bán dạo lớn tiếng hỏi.
“Hai đồng một chén.” Bà lão mỉm cười đáp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến đây, cho ta một chén.” Người bán dạo lập tức ngồi xuống lều tranh, đôi mắt chăm chú nhìn chảo dầu.
Lúc Lâm Đạm bước tới thì đậu hũ viên đã được chiên xong, đang được bà lão vớt ra đặt vào một cái bát rỗng để ráo dầu, sau đó lại đổ vào một cái nồi khác, múc một vá canh xương hầm tiếp tục nấu. Nước canh thơm ngon kết hợp mùi dầu chiên, sau khi nấu lại rải thêm một ít hành thái nhỏ, vậy là hình thành món ăn. Đậu hũ viên vàng giòn rụm quay vòng trong nước canh trắng đậm đà, thỉnh thoảng thêm mấy lá hành xanh biếc, trông rất đẹp mắt. Mùi thơm của đậu, của nước dùng, của hành cùng một chút mùi của ớt hoà quyện vào nhau, tạo thành một loại mùi vị vô cùng kỳ diệu.
Lâm Đạm bước nhanh hai bước tiến vào lều tranh, liền thấy người bán dạo kia không kịp chờ, gắp lên một miếng đậu nóng bỏ vào miệng, vừa hà hơi vừa nhấm nuốt, cuối cùng đưa ngón tay cái lên nói: “Đại nương, tay nghề của bà quả thật tuyệt vời! Ta vào Nam ra Bắc, chưa bao giờ ăn qua món đậu hũ viên nào ngon như thế này!”
Lâm Đạm lập tức muốn ăn một chén, sau khi thổi nguội nếm một ngụm nhỏ, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ cảm thán và kinh ngạc. Sau khi cắn đi lớp vỏ giòn rụm bên ngoài, đậu hũ bên trong vô cùng non mềm, còn trộn lẫn một ít thịt cùng củ khoai, quả thật vừa vào miệng là tan ngay, ngon vô cùng. Càng kỳ diệu chính là, bên trong cùng của lớp nhân còn có một khoảng trống, trong đó chứa đầy nước canh đặc sệt, giống như là nước canh đã thấm vào khe hở tạo ra, lại giống như là từ thịt và củ khoai sau khi đun nóng chảy ra, đầu lưỡi cuốn vào tinh tế nhấm nháp mới biết, nước canh kia đã có tủy xương, có thịt, còn có khoai ngọt, các loại mỹ vị hòa quyện vào nhau, khiến người ăn muốn ngừng mà không được.
Lâm Đạm ăn vô cùng cẩn thận, cuối cùng uống nước canh đến không còn một giọt, lúc này mới thỏa mãn thở dài một hơi. Người bán dạo kia ăn liền ba chén lớn, hiện giờ đang gọi chén thứ tư, bạn của hắn cũng cũng bị mùi hương dẫn dụ tới, ngồi trong lều tranh đến đầy tràn.
Lâm Đạm ăn xong đậu hũ viên cũng không đi ngay, thấy thực khách ngày càng nhiều liền chủ động giúp bà lão khi thì múc nước, khi thì rửa chén. Bà lão từ chối không được chỉ có thể mặc kệ nàng, đợi buổi tối kết thúc công việc mới lấy ra hai mươi đồng tiền muốn trả cho nàng xem như tiền công.
“Đại nương, con không cần tiền công của người.” Lâm Đạm trả lại tiền, thành khẩn nói: “Con có thể mỗi ngày đều tới đây giúp người một tay, chỉ mong người dạy con cách làm món đậu hũ viên này.”
“Ngươi muốn học ta nấu ăn? Món này thì có gì…” Bà lão nói còn chưa dứt lời, một người đàn bà trẻ đi vào lều tranh, chanh chua nói: “Nha đầu kia từ đâu tới, còn muốn chiêm lợi từ nhà ta? Dạy cho ngươi, bà bà* còn có thời gian buôn bán hay không? Nhanh cút xéo cho ta, bằng không ta lấy chổi đánh ngươi!” Vừa nói vừa kéo ngăn tủ, lấy hết tiền đồng bà lão vất vả lắm mới kiếm được bỏ hết vào túi mình, trong mắt tràn đầy tham lam.
* mẹ chồng.
“Ngươi không phải cũng là tới học nấu ăn cùng ta sao? Ta cũng chưa nói là không dạy.” Bà lão nhíu mày nói.
“Ta là trưởng tức**, là người trong nhà, còn cô ta là cái thá gì?” Người đàn bà chống nạnh giậm chân chỉ vào Lâm Đạm.
**con dâu cả.
Lâm Đạm vội vàng giải thích: “Thẩm thẩm đừng nóng giận, ta mỗi ngày sẽ cấp phụ giúp không lấy tiền, học xong món này sẽ đi thật xa, tuyệt đối không mở cửa hàng ở gần đây. Nhà ta chỉ có hai người là ta và mẹ, thân đơn thế cô, nếu ngày nào đó các người thấy ta mở cửa hàng ở gần đây, muốn đánh muốn đập tùy các người.”
Người đàn bà đó sớm đã nghe ra khẩu âm của nàng là người nơi khác đến, nghĩ đến nàng làm lao động không công, lại nghĩ đến nhà mình đông người, rễ sâu lá tốt, không sợ bị một tiểu cô nương từ nơi khác đến lừa gạt, vì thế liền đồng ý, nhưng sắc mặt vẫn không tốt như cũ, giống như đang bố thí.
Bà lão lúc này mới đi đến kéo Lâm Đạm, đưa nàng ra sau lều tranh lặng lẽ đưa cho nàng một túi tiền, thấp giọng nói: “Tiểu cô nương ngoan, đây là tiền công hôm nay, ngươi lén cầm đừng để lộ ra.”
Lâm Đạm đang muốn đem túi tiền nhét trở lại, bà lão đã vội vàng đi vào lều tranh, bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng mắng chửi, nói bà lão hôm nay kiếm tiền so với hôm qua bị thiếu. Có chỗ nào là tới học nấu ăn, tới làm tổ tông người ta thì đúng hơn.
Lâm Đạm lắc đầu, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
---
Ban đêm, Lâm Đạm như cũ núp ở sau viện luyện tập cách dùng dao, vết thương chồng chất nơi đầu ngón tay đụng đến nguyên liệu nấu ăn cảm thấy rất đau, khiến nàng liên tiếp nhíu mày. Cắt xong một trái dưa, nàng cầm mấy miếng dưa độ dày mỏng không đều, chất lượng không bằng nhau lên nhìn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
“Đạm nhi.” Tề thị đang tránh ở một góc quan sát thật lâu bấy giờ mới chậm rãi đi ra, ôn nhu nói: “Nấu ăn là một chuyện vui sướng, đừng cảm thấy đó là gánh nặng trên lưng. Đừng cắt đồ ăn nữa, nghỉ ngơi một lát được không? Thua Nghiêm Lãng Tình cũng không trách con, có ai lại không có lúc phát huy thất thường chứ.”
Lâm Đạm hơi sửng sốt mới phát hiện Tề thị nghĩ sai rồi, cho rằng nàng thua Nghiêm Lãng Tình mới để lại bóng ma tâm lý, từ đây không có cách nào lại cầm dao nấu ăn. Nhưng Lâm Đạm biết không phải như vậy, đao công này nàng còn có thể luyện thêm, chỉ là yêu cầu thời gian mà thôi.
“Nương, con không sao, người đừng lo lắng.” Nàng không giải thích nhiều, chỉ kiên định nói, “Một ngày nào đó con sẽ đem tất cả những thứ chúng ta mất đi mang trở về. Thực đơn Nghiêm gia không được làm, con sẽ học làm cái khác, thiên hạ rộng lớn như vậy, sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân.”
“Ai, được được được, con có thể nghĩ thông suốt là được rồi. Đừng cắt rau nữa, mau đi ngủ đi.” Tề thị sờ sờ đầu nữ nhi, vẻ mặt vui mừng. Nữ nhi gần đây ngày càng trở nên trầm mặc ít lời, lại ngày càng kiên cường quả cảm, phảng phất giống như gió táp mưa sa đều không sợ.
“Được, nương cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lâm Đạm đưa Tề thị về phòng, bản thân nàng vẫn đứng thật lâu trên hành lang. Ban đêm lạnh lẽo, khiến nàng bất giác lâm vào hồi ức, nhưng lần này ký ức lại không thuộc về nàng, mà là đến từ cái người “Lâm Đạm” đang không biết đi đến nơi nào kia.
Đối phương để lại cảm giác tiếc nuối và không cam lòng vô cùng sâu sắc, cũng để lại một phần tình cảm ẩn sâu. Bản thân nàng là một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, ham chơi hoạt bát, tuyệt đối không thích khói lửa mịt mù. Lâm Bảo Điền vài lần bắt nàng học nấu ăn, đều bị nàng khóc la cự tuyệt. Lại có một ngày, nàng vô tình va chạm với Đại tiểu thư Hầu phủ, thiếu chút nữa là bị đánh, được tiểu Hầu gia vô tình đi ngang qua giải cứu. Tiểu Hầu gia ôn nhu tươi cười trở thành chấp niệm của nàng từ ngày đó.
Nàng hỏi tiểu Hầu gia thích cái gì, tiểu Hầu gia cười đùa nói: “Ta thích ăn.” Vì thế ngày hôm sau nàng liền cởi bỏ xiêm y xinh đẹp, mặc vào tạp dề xám xịt đi vào phòng bếp, một lần học này chính là bảy năm. Nàng chưa bao giờ thích xuống bếp, chỉ là vì muốn làm tiểu Hầu gia liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một chút mà thôi.
Lâm Đạm không có cách nào đồng ý với cách làm của nàng, đem cuộc đời của mình ký thác ở trên người của một người khác, đây là điều đáng buồn nhất. Nếu người kia rời đi hoặc ghét bỏ, thứ để lại cho nàng chỉ là vực sâu vạn trượng dưới chân mà thôi.
Điều hiện giờ Lâm Đạm cần làm là tìm ra con đường của chính mình, vấp ngã cũng tốt, bị thương cũng được, cho dù phải bò, cũng sẽ có một ngày bò đến điểm cuối cùng. Nguyên chủ là đầu bếp, nàng sẽ tiếp tục làm đầu bếp, món ngon thiên hạ vô cùng vô tận, không lo không có chỗ học, cũng không lo không có thầy dạy.
---
Từ hôm nay trở đi, Lâm Đạm đi theo bà lão học làm đậu hũ viên. Bà lão có ba người con, trưởng tử chơi bời lêu lổng, thứ nam khi còn bé bị bệnh chết, nhi tử nhỏ nhất hiện giờ chỉ mới được bảy tuổi, vẫn là cái tuổi gào khóc đòi ăn. Vì nuôi hai nhi tử, bà lão thức khuya dậy sớm bán đậu hũ viên, thật quá vất vả. Cũng may bà có tay nghề tuyệt hảo, vì thế cũng không cần vì kế sinh nhai mà lo lắng.
Trưởng tức nói là muốn cùng bà lão học nấu ăn, lại lười biếng dùng mánh khóe, vì thế mọi việc trong tiệm vừa bẩn vừa mệt đều tới tay Lâm Đạm. Dậy sớm nấu đậu, lột vỏ, làm đậu hủ, đều là nàng làm, còn phải gánh hơn một trăm cân nước, thiếu chút nữa khiến nàng gãy cả eo. Nhưng nàng vẫn không oán giận một câu nào, chỉ cần học được món ăn này, có khổ có mệt đến mấy nàng cũng không sợ.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
16 chương
34 chương