Nữ phụ không trộn lẫn
Chương 20 : Nữ phụ không trộn lẫn
Chương 20: Trù nương (19).
Lâm Đạm còn phải lo tửu lâu của mình đương nhiên không thể ở lại lâu, liên tục làm mười bàn đồ ăn, mắt thấy qua giờ cơm thì đi lau mặt rửa tay, chuẩn bị rời đi. Dùng phương pháp sơ chế đồ khô bí mật nàng chỉ, dù Tiểu Cầu chỉ học được ba phần trù nghệ cũng có thể làm được những món ngon, được mọi người khen ngợi.
Lúc Lâm Đạm đi hắn ta đưa hai công thức nấu ăn, cảm kích nói: “Lâm chưởng quầy, đây là công thức bí mật của Cầu gia ta, ngài nhận đi.” Vốn hắn ta định dùng bạc mua cách làm món ăn của Lâm chưởng quỹ, rồi lại cảm thấy chưa chắc đối phương để mắt, chi bằng lấy vật đổi vật, như vậy có vẻ chân thành hơn.
Lâm Đạm tưởng đó là hai tờ ngân phiếu, định đẩy trở về, lúc sau nghe rõ nhìn lướt qua, thái độ dịu dàng hơn: “Đa tạ ngươi, mỗi ngày vào giờ Mùi ta lại đến đây dạy ngươi làm Cá kim mao sư tử, đến giờ Thân thì đi, cho đến khi ngươi học được mới thôi. Nếu tửu lâu Nghiêm gia lại ra món mới, ta sẽ dạy ngươi một món khác, cũng là dạy đến khi nào học được mới thôi. Bên đó ra cái gì, ta dạy cái đó, bao dạy bao học.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu bếp Tiểu Cầu không dám tin, ngờ vực nói: “Lâm chưởng quỹ, có phải ngài có thù oán với tửu lâu Nghiêm gia hay không?”
“Ta định mở một quán ăn lỗ đối diện tửu lâu Nghiêm gia, nhưng bị bọn họ ác ý làm ta không mở được, ngươi nói đây có thù oán không?”
“Ôi trời, may mà bọn họ phá hỏng kế hoạch của ngài, nếu không việc buôn bán của cả phố đều bị ngài cướp mất!” Tiểu Cầu nghĩ sao nói vậy, mới vừa dứt lời trong lòng hô một tiếng “Không xong”, ánh mắt xin được khoan dung.
Lâm Đạm dùng ngón tay chọc chọc cậu ta, cười như không cười nói: “Ta coi như là ngươi đang khen ta, nếu người khác có hỏi, ngươi nói là ngươi nhận được một sư phụ giỏi, đừng nói tên họ ta ra.” Dứt lời đi ra cửa sau đi mất.
Tiểu Cầu vội vàng đồng ý, cậu ta cũng biết người Nghiêm gia xấu xa, thích cạnh tranh không lành mạnh. Nhưng dù bọn họ có xấu xa như thế thì sao? Tài nấu nướng không thể làm giả, ăn ngon chính là ăn ngon, không thể ăn chính là không thể ăn, tự khách có thể phân biệt được, không dễ gì lừa gạt được. Tiểu Cầu trốn ở sau bình phong quan sát tình hình ở tiền đường, phát hiện hai vị vương gia đã chuẩn bị rời đi, còn bảo người hầu gói thức ăn chưa ăn xong mang đi. Người hoàng thất thích phô trương lãng phí, cảnh tượng trân trọng từng hạt gạo như vậy đúng là hiếm thấy.
“Không được, ta phải gặp vị đầu bếp mới đến, hỏi xem người đó nấu món nấm đầu khỉ như thế nào, Cầu tiểu tử không nấu được mùi vị này.” Đi tới cửa, Thành thân vương đổi ý, bảo lão chưởng quỹ gọi trù sư ra.
Tiểu Cầu hết cách, đành phải chạy ra cáo tội, nói sư phụ đã đi rồi, chiều ngày mai mới đến, hơn nữa sẽ không nấu ăn cố định ở tửu lâu Kiều Viên, đến phải xem vận khí.
“Thế khi nào nàng ấy tới?” Thành thân Vương bám riết không tha mà hỏi.
“Giờ Mùi tới, giờ Thân đi.”
“Giờ Mùi là qua giờ cơm rồi!”
“Nàng ấy đến để dạy ta nấu ăn, không phải làm đầu bếp ở tửu lâu Kiều Viên.” Đầu bếp Tiểu Cầu dè dặt đáp.
“Thôi thôi, qua giờ cơm cũng không sao, cùng lắm thì bổn vương ăn trưa trễ. Giờ Mùi đúng không, ngày mai bổn vương lại tới!” Thành thân vương xách theo một hộp đồ ăn, ưỡn bụng đi mất, những vị khách còn lại vểnh tai nghe lén hai người nói chuyện, định giờ Mùi ngày mai lại đến. Đồ ngon đáng được đợi, trễ thì trễ vậy.
Tiểu Cầu cung kính tiễn hai vị vương gia đi, tình cờ nhìn lướt qua, phát hiện chưởng quỹ tửu lâu Nghiêm gia lén lút trốn ở chỗ rẽ thăm dò tình hình trong tửu lâu nhà mình, còn tửu lâu nhà gã có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, buôn bán vắng vẻ.
Tiểu Cầu hất cằm hừ lạnh một tiếng, sự lo lắng sau khi phụ thân mất treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
----
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Lâm Đạm và Thang Cửu trở lại thành Nam đã là chạng vạng, phía chân trời ráng đỏ, ánh lên khuôn mặt người ta đỏ rực, cảm giác yên tĩnh ấm áp dào dạt. Hai người không ai nói gì, cứ một trước một sau mà đi như thế, đi vào sâu trong ngõ nhỏ, đến tửu lâu nhà mình thì nhìn thấy một phụ nhân trang điểm lòe loẹt quấn lấy Tiểu Trúc nói chuyện, thỉnh thoảng còn động tay động chân, thái độ lỗ mãng.
Thấy Lâm Đạm, Tiểu Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội hét lên: “Chưởng quỹ bọn ta đến rồi, ngài nói chuyện với nàng ấy đi!” Dứt lời chạy nhanh như chớp, như là có quỷ đuổi theo sau.
Phụ nhân trung niên nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta cười đùa một cái rồi mới nhìn Lâm Đạm, mở miệng nói ngay: “Ta trả ngươi mười lượng bạc, ngươi bán chỗ này lại cho ta đi.” Không đợi Lâm Đạm trả lời, bà ta tiếp tục tự biên tự diễn: “Ta nghe nói, lúc ngươi mua chỗ này tốn hai mươi lượng bạc, bán cho ta mười lượng bạc chắc chắn là ngươi không vui. Có điều ngươi không nghĩ là chỗ này của ngươi nằm sâu trong ngõ hẻm làm gì có ai tìm đến? Giờ ngươi bán cho ta, ít ra còn có thể giữ được chút của, sau này bán lại sợ là lỗ.”
“Bán cho ngài, ngài không sợ lỗ à?” Lâm Đạm không nhanh không chậm đi qua đó.
“Ta buôn bán xác thịt, ngươi có thể so với ta? Chỉ cần các cô nương của ta tách hai chân, đám khách đó của ta sẽ biết đi đâu ngay. Không giống ngươi, ngươi mở tửu lâu ở đây, có khách tìm đến được à?” Phụ nhân trung niên nói hết sức thô lỗ, mặc dù Lâm Đạm tốt tính, cũng không khỏi nhíu mày.
Thang Cửu tiến lên một bước, định ném người ra khỏi ngõ nhỏ, nhưng bị Lâm Đạm giữ chặt ống tay áo. Nàng ôn tồn nói: “Xin lỗi, tửu lâu của ta không bán, ngài đi nhà khác nhìn thử xem.” Làm ăn buôn bán xem trọng hòa khí sinh lợi, mặc kệ thái độ của đối phương kém cỡ nào, nói chuyện có bao nhiêu khó nghe, Lâm Đạm đều sẽ không tức giận. Lòng nàng hiếm khi dao động vì ai đó, dường như trời sinh nàng không có thất tình lục dục giống người khác.
Phụ nhân trung niên có vẻ như bị đôi mắt chim ưng của Thang Cửu trừng sợ, vội vàng đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Ta có một kỹ viện ở đầu phố phía trước, tên là Thúy Hồng Cư, nếu ngươi có hối hận thì tới tìm ta, ta gọi là Tần Nhị Nương. Có điều ta nói trước với ngươi, đến lúc đó muốn bán lại, ta sẽ không ra giá cao như vậy đâu!” Trong tay bà có hai hoa khôi Giang Nam, dung mạo xinh đẹp, định dưỡng trong ngõ sâu, thuê lâu dài cho người khác làm ngoại thất, như vậy kiếm thêm được nhiều chút. Chỗ Lâm Đạm yên tĩnh nhất, ngay ánh mắt đầu tiên đã bị bà nhìn trúng, chỉ tiếc người ta không bán.
Không bán thì không bán, mở tửu lâu trong ngõ sâu không mệt chết ngươi mới là lạ! Nghĩ vậy, phụ nhân trung niên hả giận, đắc ý đi chờ Lâm Đạm tới cửa cầu.
Lâm Đạm không để bụng lời bà ta nói, chỉ cười nhẹ cho qua. Thang Cửu lại sầu lo nói: “Nếu không hay là ngươibđến thành Tây mở tửu lâu đi? Ta có vài cửa tiệm mặt tiền, có thể bán cho ngươi, cũng có thể cho ngươi thuê, người Nghiêm gia tuyệt đối không dám đến phá.”
“Cảm ơn ý tốt của huynh.” Lâm Đạm xoay lại nhìn mặt hắn, nói khẽ: “Thang Cửu, huynh nói xem món ngon nhất trên đời này là gì?”
Vấn đề này làm khó người sành ăn như Thang Cửu. Hắn ăn từ trời Nam đến biển Bắc, hương vị gì cũng thích, nhưng bắt hắn một hai phải phân cao thấp, hắn không làm được. Mỗi một món ăn đều có nét đặc sắc và điểm mạnh riêng, món nào cũng có người mua và ủng hộ, đến cả ngự thiện cũng không phải ai cũng thích, có người nói ngon có người nói không, có thể nói là làm dâu trăm họ.
Lâm Đạm thấy qua lúc lâu mà hắn vẫn không đáp, lúc này mới chỉ vào biển hiệu trên cửa nói: “Ta có thể làm ra món ăn ngon nhất trên đời, cần gì lo lắng đúng không?”
Thang Cửu ngẩng đầu lên, đột nhiên hiểu ra. Trên biểu hiệu mới tinh viết bốn chữ to bằng chữ Khải —— Món ăn Quê Nhà. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là món ngon nhất trên đời, cho dù có đi đâu, ăn sơn hào hải vị gì, nửa đêm mơ về sự cô đơn lạnh lẽo, nhớ về những kỷ niệm khó quên nhất, hay mùi vị khi còn bé, hoặc là tình yêu quê hương khắc trong xương. Đặc biệt ở thành Nam này, ai ai cũng đều là người tha hương, mỗi người đều là trôi nổi, càng ăn quán xá mang hương vị kinh thành thì càng nhớ thương hương vị quê nhà.
Lâm Đạm tốn thời gian mười năm đi khắp Đại Sở, học được nhiều nhất là món ăn dân gian, mở một tửu lâu thế này, có chỗ nào lỗ?
Thấy Thang Cửu nghĩ thông, Lâm Đạm mới mỉm cười đứng lên, “Nếu ở thành Tây thì ta mở một tửu lâu nấu món ăn Lỗ; nếu là ở thành Đông ta sẽ mở một tửu lâu Hoài Dương; nếu là ở thành Bắc ta mở một tiệm mì, dù là mở tửu lâu ở đâu, ta vẫn có khả năng kinh doanh được.” Bởi vì nàng tin vào tay nghề mình, cho nên nàng mới có tự tin hơn người khác, cũng trầm tĩnh hơn.
Thành Tây đều là quan lớn và quý nhân, cho nên món quan ăn gọi là đồ Lỗ; thành Đông đều là phú hào, kiến thức uyên bác, tính xa hoa lãng phí, học đòi văn vẻ, cho nên làm món Hoài Dương. Món Hoài Dương chú trọng ý cảnh, xem trọng điều hòa khẩu vị mọi người, coi trọng sở thích lịch sự tao nhã, dường như mỗi cái tên món ăn đều có một điển cố, phù hợp với tính cách phú hào; thành Bắc nhiều dân nghèo địa phương, cho nên chỉ mở một quán mì nhỏ, mỗi ngày bán mấy bát mì Dương Xuân, với tương gì đó trên mặt, cũng kiếm được bạc thôi; thành Nam thành này mở tửu lâu Quê Nhà thì khỏi phải nói…… Mấy mánh khóe mờ ám của đám người Nghiêm gia đó, sao có thể phá Lâm Đạm được.
Suốt đường đi Thang Cửu suy nghĩ về lối kinh doanh này, có chút hiểu thêm về Lâm Đạm.
“Xem ra là ta lo lắng vô ích.” Hắn thở dài với giọng điệu phức tạp.
“Nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của huynh.” Lâm Đạm đi vào sau bếp, mang ba nồi nước hầm xong cho vào ấm sành lớn, tiếp tục ninh bằng lửa nhỏ, xong rồi cầm lấy dao cắt cải trắng. Nàng cắt cải trắng thành nhiều hình khác nhau với các kỹ năng dùng dao khác nhau như tỉa hoa sen, tỉa hoa mẫu đơn, bông lúa, sau khi bỏ vào trong súp từ từ giãn ra, nở thành các bông hoa khác nhau.
Thang Cửu nhìn chằm chằm kỹ năng dùng đao xuất thần nhập hóa của nàng hồi lâu, lúc này mới chỉ vào chảo chứa đầu bột hỏi: “Đây là chuẩn bị làm hạt dẻ rang đường?”
Lâm Đạm lắc đầu, “Luyện kỹ năng dùng dao xong ta còn phải luyện xóc chảo,trong nồi không nặng làm sao luyện được sức cổ tay? Một ngày không luyện, kỹ năng dùng dao giảm đi, lực cũng mất, không nấu ra được mùi vị vốn có.”
Thang Cửu không khỏi thở dài một hơi: “Các cô luyện tập trù nghệ không thua gì bọn ta luyện võ.”
“Mỗi một nghề đều phải luyện tập, không có gì lạ.” Lâm Đạm buông dao phay, đi vào bếp, mở nắp ấm sành ra dùng muỗng dài khuấy nhẹ, xong rồi vớt ra gà, vịt, giò heo, thịt ba chỉ. Sau đó lại giết gà và vịt cho vào ấm sành cùng với giò heo, thịt ba chỉ, heo da tiếp tục ninh, cuối cùng đậy nắp lại, lấy khăn lông thấm ướt che kín xung quanh, còn đặt một cục đá to ở trên, để tránh mất mùi vị.
Khoảnh khắc cái nắp được mở ra, thiếu chút nữa Thang Cửu bị huân ngất xỉu, không phải bởi vì thối, mà vì thơm, quá thơm quá thơm, đúng là hút hồn!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
16 chương
34 chương