Nếu như nói tác giả đã đem hết tất cả những đặc điểm tốt đẹp cho nam chính Kỷ Phi Thần, cũng tương ứng như vậy, liền đem tất cả sự âm u tàn bạo đều đặt trên người nhân vật phản diện Tạ Vô Diễn.Ở trong mắt hắn, người và yêu chẳng có gì khác biệt cả, chính là giống như đồ chơi nhỏ dùng để giải sầu mà thôi. Muốn giết liền giết, muốn giữ lại liền giữ lại, tàn sát nhân giới bất quá cũng chỉ là do một phút cao hứng.
Nhìn thì có vẻ là cái người tao nhã lễ độ, phong độ thanh thoát, nhưng lúc phủ phục con mồi rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, còn có thể mặt không đổi sắc đưa tay bóp chặt trái tim của đối phương.
Thẩm Vãn Tình tưởng tượng cảnh mà mình bị bóp nát tim gan, nơi lồng ngực liền cảm thấy âm ẩm đau.
Tiêu diệt thôi cũng kệ đi, muốn ai hoàn thành nhiệm vụ thì người đó hoàn thành vậy.
Vốn là thể xác chỉ còn lại chút sức lực, may mà không bị đả kích to lớn này kích thích đến hôn mê.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hay là ngủ một giấc trước đã.
Đợi thân thể dưỡng tốt rồi lại tiếp tục tìm hiểu sự tình của cái nhiệm vụ này.
Sau đó vừa khép mắt lại, liền đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giật mình một cái rồi mở to hai mắt.
Không được.
Không được ngủ.
Suýt chút nữa đã quên mất, hiện tại cái tình tiết đặc biệt này chính là tình tiết ngược tâm đầu tiên trong tiểu thuyết.
Thẩm Vãn Tình bị mặt nạ quỷ bắt đi, đang trong thời khắc giữa sự sống và cái chết đã được một mình Kỷ Phi Thần cứu thoát.
Nhưng vì đến chậm mất một bước, toàn bộ kinh mạch của cô đều bị đứt hết, thân thể bị thương đến mức không thể cứu chữa được. Mặc dù có linh lực của anh ta chống đỡ, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Kỷ Phi Thần anh hùng hiệp nghĩa, cũng không phát giác được tâm tư của Thẩm Vãn Tình, xem cô như muội muội ruột vậy, đương nhiên không thể ngồi nhìn không quản.
Thế là sau đó ôm lấy người, một đường bay thẳng đến Huyền Thiên Các của nữ chính, khẩn cầu nàng ấy lấy thuốc ra cứu người.
Đúng lúc Phong Dao Tình đang tu luyện bị phản ngược, chống đỡ thân thể bị thương nặng đến gặp Kỷ Phi Thần, kết quả nhìn thấy người ta đang ôm tiểu tình địch đứng ngay trước mặt, suýt nữa nôn cả ngụm máu ra ngoài.
“Tục Linh Đan là bảo mật của Huyền Thiên, không cho người ngoài.”
Nhưng mà Kỷ Phi Thần vậy mà không đành lòng nhìn “muội muội” của mình chết thảm, liền như vậy đứng ở trước cửa Huyền Thiên Các một ngày một đêm.
Phong Dao Tình trong lòng không nỡ, thế là làm trái với gia quy, ra tay cứu người.
Nhưng đêm hôm đó Kỷ Phi Thần dốc lòng chăm sóc, cùng với tài độ dùng linh lực của bản thân để chống đỡ, giống như một chiếc kim nhọn đâm vào lòng cô vậy.
Hơn nữa, Thẩm Vãn Tình trong vai nữ phụ ác độc, không những không có một chút giác ngộ biết ơn, còn dựa vào bản thân chính là người bị thương mà cố ý ở trước mặt Phong Dao Tình tùy hứng làm nũng với Kỷ Phi Thần.
“Ta từ nhỏ đã cùng với Kỷ ca cùng nhau lớn lên, quan hệ đương nhiên là cô không thể bì nổi rồi.”
“Huynh ấy ngoài miệng nói chỉ xem ta như em gái, nhưng bất quá là vẫn chưa tỉnh ngộ rằng ta đối với huynh ấy là cực kỳ đặc biệt mà thôi. Nếu đổi lại là người khác bị thương, cô cảm thấy huynh ấy sẽ phí tâm sức đến mức này à?”
Quả nhiên Phong Dao Tình bị chọc cho tức giận, trực tiếp đi hủy hôn.
Cuộc hành trình truy thê đầy nước mắt, chính thức bắt đầu.
Nghĩ xong nội dung của kịch bản này, Thẩm Vãn Tình khóc ra nước mắt.
Nếu như thật sự để Kỷ Phi Thần ôm mình như vậy đến Huyền Thiên Các, tiến độ vốn là 0/100 sợ rằng chỉ chớp mắt liền biết thành số âm mất.
Tiếng gió đột nhiên nổi lên, đem theo một luồng không khí lướt qua mái tóc của Thẩm Vãn Tình. Những ngọn đồi xanh ẩn nấp sau lưng, những đám sương mù dày đặc trước mặt cũng dần dần tiêu tan, hệt như gạt mây thấy trăng vậy.
Huyền Thiên Các được xây dựng trên đỉnh núi cao, bao quanh toàn là rừng trúc, một vòng huyền nguyệt được treo trên không.
Kiếm thuật của Kỷ Phi Thần đã đạt đến trình độ đỉnh cao, chỉ một chốc liền nhìn thấy cửa lớn của Huyền Thiên Các.
Thẩm Vãn Tình nắm chặt tay, toàn thân hít vào một ngụm khí, nhẫn nhịn sự đau đớn, gian nan đứng dậy, vùng vẫy nói:
“Thả muội xuống, để muội tự đi”
“Yêu lực của mặt nạ quỷ đã thẩm thấu vào lục phụ ngũ tạng của muội, dù cho có linh lực của ta chống đỡ cũng chẳng thấm vào đâu cả.” Kỷ Phi Thần chỉ coi như cô đang tùy hứng, thở dài một hơi, bó tay nói: “Vãn Tình, đừng náo nữa, thân thể của muội không thể dễ dàng chịu mệt, không tự đi được đâu.”
“Không muốn” Thẩm Vãn Tình ngang ngược phát ngôn, “Vậy thì muội tự bò lên.”
Kỷ Phi Thần nhíu mày, trong giọng nói còn đem theo chút cảnh cáo: “Nghe lời.”
“Muội không nghe.” Thẩm Hoán Kỳ nói “Muội khá là ương bướng đấy nhé.”
Chết tiệt.
Nếu như không phải là vì muốn sống, ai lại nguyện ý khổ cực như vậy chứ.
Nhưng Kỷ Phi Thần là ai chứ?
Là một người nhẹ nhàng lịch sự và khiêm tốn, trái tim nhân hậu, đồng thời nam chính còn hơi có chút chủ nghĩa của đại nam tử, căn bản không có ý định muốn cùng với một Thẩm Vãn Tình chỉ còn sót lại chút sinh lực phí lời.
Đối mặt với lời nói ngỗ nghịch của cô, Kỷ Phi Thần nửa câu cũng không nói, giơ ra tay trái gọn gàng dứt khoát điểm huyệt cô.
Thẩm Vãn Tình đồng tử chấn động.
Thể loại tu chân chính là chơi xấu mà!
Một câu “đợi đã” bị kẹt nơi cuống họng còn chưa kịp nói ra, ý thức liền trước một bước rơi vào mê man.
Trước một khắc sắp sửa triệt để rơi vào hôn mê, cô cuối cùng cũng ý thức được, ngăn cản bản thân cô hoàn thành nhiệm vụ rất có thể không phải là những loại nam nữ phụ khác.
Mà chính là cái tên ngu ngốc Kỷ Phi Thần này.[Hệ thống nữ phụ:
Cảnh cáo! Cảnh cáo! Quan hệ của nam nữ chính đang rạn nứt, đẩy mặt giao diện ngược tâm ra xa {3/100}, xin kí chủ hãy nhanh chóng tìm cách ứng phó.]{Tiến độ của mục tiêu}: -2/100]Thẩm Vãn Tình là bị lời cảnh cáo liên tục của hệ thống kích thích đến thần kinh mà tỉnh.
Trong khi ý thức đang dần dần hồi phục, thì suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu cô ấy là, cái tiến độ chó má này thật sự có thể bị trừ xuống số âm?
“Chàng vì nàng ta mà hao tâm tổn phí đứng trước cửa Huyền Thiên Các một ngày một đêm, chỉ vì ép ta làm phản lại gia quy để lấy thuốc cứu người.”
Đúng lúc này, một giọng nói hàm chứa hận ý vang lên, từng chữ như cứa ra máu: “Kỷ Phi Thần, chàng thật sự để ý đến nàng ta.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Thẩm Vãn Tình lạnh mất hơn nửa.
Với bản lĩnh nhắm một mắt mở một mắt, nửa cái thân của Kỷ Phi Thần đã bước vào chiến trường truy thê đẫm nước mắt.
Đang lúc cô chuẩn bị muốn giả vờ là vẫn chưa tỉnh, nắm bắt chút tình thế, thuận tiện nghĩ luôn biện pháp để ứng phó, liền nghe thấy Kỷ Phi Thần nói một cách thẳng thắn dứt khoát: “A Dao, Vãn Tình đối với ta, là không thể nào cắt đứt----“Thật cảm động....... đợi đã?
Ngậm miệng lại!
Ai với anh là không thể cắt đứt?
Anh phải hỏi tôi trước đã chứ, tôi có thể cắt đứt mà! Tôi cực kỳ có thể!
Ngay lúc này Thẩm Vãn Tình liền tỉnh táo.
Cô cắn chặt răng, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn tê liệt nơi huyệt thái dương lập tức mở to đôi mắt. Sau đó, giống như con cá chép giãy nảy vùng vẫy, bắt đầu cật lực ho kịch liệt, tính toán xem làm cách nào để đánh gãy lời nói nguy hiểm của Kỷ Phi Thần.
Vốn dĩ là kinh mạch đều đã bị tổn hại, mấy phát ho này, càng khiến cho toàn thân trên dưới đau như kim châm muối sát vậy.
Đúng như dự đoán, lời nói của Kỷ Phi Thần bỗng im bặt, cúi xuống nhìn người đang nằm trong lòng, giọng nói đem theo chút gấp gáp: “Muội tỉnh rồi?”
Thẩm Vãn Tình đưa mắt về phía cách đó không xa, Phong Dao tình đang cố gắng nhẫn nhịn đến đỏ mắt nhìn mình.
Là một nhân vật được tác giả phí không ít mực và công sức để miêu tả, quả nhiên rất có cái ánh hào quang mà chỉ cần đứng đó thôi, liền có thể nhìn ra vài phần khí chất tiên khí và cao ngạo.
Dù cho Phong Dao tình đang rất đau lòng, nhưng vẫn đứng thẳng lưng, ngẩng đầu kiêu ngạo, một giọt nước mắt cũng không chịu rơi, chỉ là vô cùng bình tĩnh nhìn về phía của hai người.
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Cùng là phụ nữ, Thẩm Vãn Tình biết rằng càng tỏ ra bình tĩnh, đoạn tình cảm này sẽ càng kết thúc nhanh chóng.
Nghĩ như thế, cô cắn chặt răng, từ trên người Kỷ Phi Thần lăn xuống dưới.
Thân thể mềm nhũn, ngã lăn trên mặt đất, một ngụm máu tươi trực tiếp bị sặc ra ngoài. Một phát ngã như này, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị thay đổi vị trí vậy, Thẩm Vãn Tình giơ tay toàn là máu che lại lồng ngực đang kịch liệt nhấp nhô, nỗ lực bình ổn lại hơi thở của bản thân.
“Vãn Tình” Kỷ Phi Thần sợ hết hồn, nhíu mày, bước nhanh về phía trước.
“Đừng qua đây.” Thẩm Vãn Tình chống thân dậy, gian nan mà hét lên một câu lạnh lùng.
Kỷ Phi Thần ngốc lăng, bước chân dừng lại.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn Phong Dao Tình, hít hít mũi, ngữ điệu đem theo chút nghẹn ngào nói: “Phong tỷ tỷ, muội không thể chết được.”
Phong Dao Tình hơi nhíu lại đôi lông mày, nhưng cũng chỉ nhìn cô, một câu cũng không nói.
“Cái ả Mặt Nạ Quỷ đó tu vi cao thâm, khó mà biết được hành tung của ả ta, dù cho là Kỷ đại ca ra tay, ả ta cũng thuận lợi trốn thoát được. Bất quá Mặt Nạ Quỷ đối với túi da mà ả ta lựa chọn gần như là chấp nhất đến điên dại, nếu như muội không chết thì có thể làm mồi nhử dẫn ả ta đến, rồi giết chết ả, còn nếu như muội chết, ai cũng không thể biết được người tiếp theo mà Mặt Nạ Quỷ chọn sẽ là ai.”
Thẩm Vãn Tình hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ một hơi, từng câu từng chữ đâm trúng nơi yếu mềm của Phong Dao Tình: “Muội có thể chết, nhưng nếu như con quỷ này không được loại bỏ, tu vi sẽ ngày càng lợi hại, đến lúc đó sẽ có vô số người vì thế mà mất mạng, Phong tỷ tỷ sợ rằng sẽ không nguyện ý nhìn thấy tình cảnh như vậy đi?”
Thật ra tình tiết này về sau xác thực là có.
Kỷ Phi Thần tính kế dùng Thẩm Vãn Tình để dụ Mặt Nạ quỷ đến sau đó giết chết ả ta.
Bất quá cũng vì chuyện này, cảm giác mắc nợ của anh ta đối với Thẩm Vãn Tình càng sâu. Là một nữ phụ ác độc, Thẩm Vãn Tình đương nhiên lợi dụng tình thế này mà ủy khuất lao vào lòng của anh ta làm nũng, vì vậy càng khiến cho nữ chính thêm nản chí ngã lòng.
Nhưng mấy chuyện tốt xấu này đều ở những chương sau, trước mắt nên đem cái tình tiết đau khổ này vượt qua đã.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
10 chương
401 chương
113 chương
107 chương
95 chương