Mạt thế vừa mới bắt đầu đã có người tính kế như thế, khó trách đời trước cô sống được không lâu, đây đại khái là người đáng thương tất có chỗ đáng giận đi, Tần Nguyệt nhìn thoáng qua những người đó, cuối cùng từ trên cây trèo xuống cước bộ kiên định hơn rất nhiều. Tần Nguyệt đi dọc theo ngã tư đường hướng tới mục tiêu đã dịnh, cái ánh sang từ tiệm ăn cũ kế bên giúp cô nhìn rõ cái cửa hàng bán nước đó. Cô đi qua cạy chốt cửa, đập vào mắt là rất nhiều bình nước được đặt chỉnh tề. Trong cái không gian an tĩnh này, mặt tiền cửa hàng vắng chủ có vẻ lạnh lẽo, Tần Nguyệt nhìn bên trong, nhẹ nhàng đi vào, cô không có nhìn những linh kiện ống nước rất nhiều trên kệ, cô không có hứng thú với chúng, dù sao chúng cũng không giúp loại bỏ được vi khuẩn. Đi qua đại sảnh, Tần Nguyệt vén cái màn che hướng bên trong đi vào, bên trong phòng có rất nhiều bình đựng nước nhưng thứ cô cần chỉ có vài cái, Tần Nguyệt thu chúng vào và tiếp tục tìm kiếm. Lúc trước Tần Nguyệt có gặp qua ông chủ cửa hàng bán nước này, cho dù có một chút ngoài ý muốn nhưng cũng không đến mức không có mấy thứ đồ mà cô cần. Tần Nguyệt mở cửa phía sau ra, một con tang thi đang du đãng trong hậu viện nghe âm thanh chợt hướng Tần Nguỵet nhào tới, sắc mặt Tần Nguyệt lạnh lung vung búa vao đầu nó. Loại tang thi nay còn chưa có tiến hoá không có tinh hạch nên rất dể tiêu diệt, nhưng Tần Nguyệt không có thả lỏng cảnh giác, ai biết vặn khí thế nào sẽ gặp thêm một con tang thi đã tiến hoá mà tang thi thì sờm muộn gì cũng sẽ tiến hoá, điều cô cần là phải sống yên ổn qua những ngày nguye hiểm này, không ngừng cường hoá than thể, tăng cường dị năng, như vậy mới đảm bảo cho cuộc sống yên ổn ở cái thời mạt thế này. Ở sân trong đặt đầy những bình nước không, có một số bình còn một ít nước loại thùng đựng nước màu lam này đường kính hơn một mét bán kính cao nửa mét đúng là cô cần , thu toàn bộ thùng nước, Tần Nguyệt đi vào trong nhà. Tiểu khu Cát Tường vẫn vậy khi cô đi, tang thi du đãng xung quanh, những cư dân không bị biên đổi thì trốn ở trong nha không ra chỉ đợi chính phủ đến cứu viện, tất cả mọi người đều tin tưởng quân đội sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ cần bọn họ an tâm đợi ở trong nhà Tần Nguyệt đi vào trong, mấy người ở trong nhà kia tò mò đánh giá nhìn bộ dáng an nhiên của cô "Xem kìa, nữ nhân kia đã quay trở lại." "Cũng không biết cô mỗi ngày ra ngoài để làm cái gì nửa?" " đúng là một đứa con gái ... Ai u uy " "Hư, nói nhỏ tiếng một đừng để cô nghe được. Cái nữ nhân này cũng thật là cổ quái, thời điểm vừa mới chuyển đến liền ra ngoài cả ngày, cũng không biết có phải là dạng người đúng đắn gì không." nam nhân lớn tuổi kéo con của nha mình vào, "Đừng có mà cả ngày nhìn người ta, xinh đẹp thì có xinh đẹp đấy, xem coi cô cầm búa trên tay chắc không phải là cô nương tốt đâu, ai đời là con gái mà cả ngày cầm búa chạy khấp nơi như thế, con đó không làm cho ta bớt lo được, tìm môt cô nương đứng đắn một chút mà lấy." "hey, Tiểu Vương, ngươi có cảm tình với người ta hả." Hộ gia đình trên lầu trêu ghẹo nói. "Không có mà, không có mà." Nam nhân liên tục vẫy tay, hắn bây giờ là bị cha già của chính mình nói đến xấu hổ, "Ba, ngươì nghĩ cái gì thế, hiện tại cái thế đạo này loạn như vậy..." "Loạn như vậy thì làm sao, loạn như vậy thì ngươi cũng không có thể cưởng đoạt con người ta về làm vợ..." Nam nhân lời còn không có nói xong đã bị đánh, hắn vội vàng giải thích: "Ba, con là nói hiện tại bên ngoài quái vật nhiều như vậy, cô mỗi ngày ra ngoài còn có thể trở về người cũng không thấy kỳ quái sao? Lại nói, lương thực của nhà chúng ta còn nhiêu đó không biết chống đỡ được mấy ngày, nếu là đến thời điểm quân đội còn chưa tới ..." Lời này vừa ra, nguyên bản mọi người còn đang bàn luận lập tức an tĩnh, theo đó nhiều thần sắc lo lắng bắt đầu lộ ra, một người phụ nử ngồi gần lan can lên tiếng trước. “Nói cũng đúng ha, nhà của tôi cũng không còn nhiều lưong thực, nếu quân đội không đến chắc mấy đứa con nhà tôi đều nhịn đói.” "Mấy ngày nay nhà chúng ta đã muốn bắt đầu tiết kiệm lại, một ngày một ít, không biết có đủ đến khi quân đội đến không …” "Chính là, chính là, ai... Các người nói xem bao lâu nửa thì quân đội mới có thể đến? Nếu như thật sự không có tới, lương thực chúng ta lại ăn sạch ..." Các gia đình còn lại bắt đầu trầm mặc, cuối cùng các gia đình cũng đi vào trong nhà của mình nghĩ ngơi, giống như có sự ăn ý các gia đình đều không nói đến cái tình huống xấu nhất đó, giống như không nhắc thì chắc có thời điểm nó sẽ tốt hơn Tần Nguyệt mở cửa nhà mình, vì phòng ngừa ô nhiễm, cô mới đi vào trong phòng vệ sinh tắm rửa sau đó thay đổi quần áo sạch sẽ, gom bộ quần áo đã dính đầy máu của tang thi ném vào thùng rác. Cầm ra một một thùng nước màu lam, Tần Nguyệt đơn giản cọ rửa sơ qua sau đo mới dung vòi nước đổ đầy nước vào, đậy nắp lại thu vào không gian, mội việc cứ tái diên như thế, không ngừng lấy các thùng nước ra, cọ rửa các thùng nước, đổ đầy nước vào, từng cái từng cái, được cô thu vào. Thẳng cho đến cái thùng cuối cùng đã đầy nước cô ngồi lên ghế nghĩ ngơi, lúc này cho dù cô vừa tắm như than thể vẩn đày mồ hôi. Tần Nguyệt lấy khăn lau mồ hôi, lúc này cô mới nhớ tới những hạt giông hôm trước thu vào còn chưa trồng xuống, cô hoàn toàn quên mất cô có ý định như thế. Chắc la do quá nhiều sự việc xảy ra làm cô quên đi việc phải tiến hành thử nghiệm cái không gian của cô. Tần Nguyệt gõ gõ vào đầu, cô thừa nhận cô không được thông minh cho lắm, quên rồi thì quên đi, đây là không hề cho rằng cô đang kiếm cớ, dù sao ưu điểm lớn nhất của cô là cần cù chịu khó, dù không được thông minh cô có thể dung cần cù siêng năng để bù vào, huống do cô trùng sinh nên cô so với người khác cũng tương đối thảnh thơi. Tần Nguyệt lắc mình đi vào trong không gian, không khỏi thầm may mắn không gian không có gia tốc xoay chuyển, nếu là không gian trước kia thì cho dù là không gian có thể gieo trồng cô cũng không dám tiến vào như thế này. Cô đi đến khu vực nang chứa các hạt giống , tuỳ tiện chọn một loại sau đó đào mấy cái lổ gần đó đem hạt giống để vào, lắp đất lại, tưới cho nó ít nước sau đó lại ra ngoài. Ra khỏi không gian, Tần Nguyệt cầm lấy cây búa bên cạnh mở cửa đi ra ngoài, lúc này cô không có định ra khỏi tiểu khu, mà chỉ định đem các tang xung quanh đó thanh lý, cô đi đến cổng tiểu khu, đóng cửa lại, bảo đảm rằng tang thi không mở ra được nhưng người thì có thể tự mình mở chốt để ra ngoài.