Trình Song Song để ý đến ánh mắt nuối tiếc của Mạc Thất Uông liền biết được suy nghĩ của anh ta, cô lại thầm ca thán. Thất Uông ơi Thất Uống à, ngày trước tôi yêu anh như vậy, hy sinh vì anh nhiều như vậy, nhưng anh lại thích cái đẹp chê cái xấu mà vứt bỏ tôi để đến với Thanh nhi của anh, nay lại hối hận rồi ư? Nhưng không, Mạc Thất Uông bây giờ ngay cả hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cô vẫn còn vương tình cảm với Thất Uông, thất vọng hướng đôi mắt  về phía hắn ta, mang một chút đau thương...!Cô đâu để ý Đường Vân Thanh đằng sau đi đến cười khẩy, với tư thế chuẩn bị đưa cô tiếp xúc với đất mẹ... Trơn. Là điều mà cô cảm thấy đầu tiên, thân thể nhẹ bẫng bỗng mất trọng lực mà rơi xuống. Nhưng... Trình Song Song thấy ấm áp mềm mại một khoảng, cô mở mắt nhìn lên. Là Mạc Thất Uông đã nhanh tay đỡ lấy cô nên không có ngã dập mông xuống đất như kế hoạch của Vân Thanh. Hoàng Ưu Lục đen mặt tức giận, tên khốn kia lại dám ôm Song nhi của anh. Mạc Thất Uông tham lam ôm chặt thân thể cô không buông, anh ta muốn tìm lại cảm giác khi trước. Chỉ có điều... "- Hi vọng anh giữ thân phận." Song Song thể lực tốt liền tách vòng ôm của Thất Uông ra, khinh bỉ nói. Nhưng phút chốc cơ thể liền lảo đảo, có lẽ vì cô uống nhiều rượu. Mạc Thất Uông đau lòng nhìn cô từ chối, dù sao ta cũng từng yêu nhau, sao em lại tuyệt tình như vậy. Hoàng Ưu Lục bên cạnh hừ lạnh, anh không có khả năng làm Song Song hạnh phúc đâu, chỉ có tôi, vì tôi đẹp trai! Suy nghĩ này nếu để Song Song biết có lẽ cô sẽ lăn ra cười nghiêng ngả. Anh thuận thế đỡ lấy Song Song đang lảo đảo, liền ôm chặt không rời, cũng mở miệng: "- Mong là Mạc thiếu biết điều." Mạc Thất Uông trầm mặc, anh cũng nên giữ thân phận, giờ Song Song nào còn là của anh? Đường Vân Thanh ghen tỵ nhìn về hai người Song Song - Hoàng Ưu Lục, không được, cô ta nhất định phải có được Ưu Lục tuấn mỹ kia, phải là của cô ta, Song Song không có cửa!