Nữ phụ chạy trốn

Chương 63 : bí mật hé mở

Trong căn phòng ngập mùi hoan ái ánh đèn lờ mờ cùng tiếng rên rĩ dâm dục khiến bầu không khí thêm mị hoặc. Nhịp thở nóng bỏng của đàn ông càng nồng đậm người phụ nữ uốn éo phía dưới thân thể trắng tuyết mềm mại thõa mãn kêu lên một tiếng. Trút ra một màn sảng khoái Nam Tuấn Kỳ tách khỏi cơ thể không xương vẫn bám víu lưng hắn. - Kỳ ngủ lại với em đi. Nam Tuấn Kỳ vừa mặc xong áo ngủ liếc qua khuôn mặt mơ màng vẫn còn đang động tình của Lyly. Cô ta tựa lưng vào thành giường không màn đắp chăn phơi ra cảnh xuân toàn vẹn. - Cô bắt đầu không an phận? Lyly duỗi chân thon dài xuống giường động tác uyển chuyển gợi tình. Xà vào lòng ngực rắn chắc cô ta đưa tay thon dài luồng vào trong áo ngủ của anh khẽ vuốt ve. - Em làm sao dám không an phận. Nhưng mà...người phụ nữ kia của anh có phải là nội gián anh cài bên Trần Quốc Anh? Nguyễn Hà My xem ra không tầm thường tài quyến rũ đàn ông trên giường hơn em rồi. Cả Trần Quốc Anh cũng mắc mưu. Nam Tuấn Kỳ bắt lấy tay Lyly bẻ ngược rồi hất cô ta ra. Lyly cau mày cũng không kêu la chỉ là tia lạnh lẽo đầy sát khí lại ẩn ẩn trong con ngươi. Tuấn Kỳ hạ thấp người mạnh bạo kéo tóc cô ta ra sau gầm từng tiếng. - Tên cô ấy không phải để cho cô gọi. Da đầu Lyly như muốn tróc ra nắm lấy tay hắn cố giữ lại nhưng Nam Tuấn Kỳ sức hắn quá mạnh cô ta cơ bản cũng không giãm đi được bao nhiêu sức kéo kia. - Tuấn Kỳ thật không nhìn ra anh lại đối đãi thật lòng với phụ nữ sao? Đã như vậy còn để cô ta leo lên giường đàn ông khác hay kẻ bị phản bội không phải Trần Quốc Anh mà là anh. Ánh trăng xuyên qua khung cửa mở rọi lên thân ảnh khát máu của con sói hoang giận giữ trực xé nát con mồi. - Cô chán sống! Lyly bị quăng ra một đoạn lưng đập vào chân giường khẽ kêu một tiếng vì đau rồi chống tay đứng dậy quơ nhanh chiếc khăn tắm màu trắng bị vứt dưới sàn nhà choàng qua loa quanh ngực. - Nam Tuấn Kỳ đừng quên Trần Quốc Anh là kẻ thù giếc cả nhà anh. Nguyễn Hà My bây giờ chính là người phụ nữ của kẻ thù. Anh còn giữ cô ta bên cạnh thì người chết trước sẽ là anh. Nam Tuấn Kỳ không đáp lấy lại vẻ âm trầm hai ngón tay nhanh gọn kẹp chiếc nỉa trái cây trên bàn phóng vụt đi. Lyly vừa đúng né qua chiếc nỉa xượt qua vai cô ta kéo ít da một đường tơ máu hiện lên rồi cấm xuống đệm. - Nếu Nguyễn Hà My mất một sợi tóc tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Hắn lạnh giọng cảnh cáo rồi xoay lưng đi. Nếu không phải cô ra còn giá trị lợi dụng thì hắn đã cắt lưỡi lóc thịt Lyly từ lâu. Lyly ngồi xuống giường nghiêng đầu lau qua vết máu nhỏ kia. Nguyễn Hà My rốt cuộc là con người như thế nào lại có thể khiến cho hai đại ma đầu xem mạng người như cỏ rác lại trân quý cô ta hơn bảo vật vô giá. Nam Tuấn Kỳ có thể hay không vì người phụ nữ này mà bỏ xuống mối thù thãm sát? Không thể để chuyện đó xảy ra. Hắn quay về phòng một hồi lâu lưỡng lự mới ấn gọi dãy số trên màn hình. "Bắt đầu kế hoạch" đợi bên kia đáp lại một tiếng Nam Tuấn Kỳ ấn phím tắt mệt mõi ngã lưng xuống đệm. "Hà My nếu biết được sự thật em có hận anh?" Câu hỏi này hắn không có dũng cảm biết đáp án. Cả thế giới này có chán ghét hắn đối với Nam Tuấn Kỳ cũng không liên quan nhưng chỉ có cô là điều khiến hắn trăn trở. Hắn nằm đó điên dại giằn co với cảm xúc với ký ức tồi tệ và đau thương. Nỗi ám ảnh đó trong màn đêm càng thêm ghê rợn. Trời bắt đầu hừng sáng con sói cô độc vẫn tự mình liếm vết thương. Hà My vừa xuống máy bay lại lười nhác bám trên lưng Lưu Thế Hiển bỏ mặc bầu trời Đà Lạt se se lạnh ngọt trong trước mắt vùi đầu vào tấm lưng ấm áp khép mắt ngủ mấy tiếng ngồi máy bay tốn không ít hơi sức tranh cãi với Thế Hiển giờ cô mệt rũ chỉ muốn nghỉ ngơi. Lưu Thế Hiển ngước nhìn cảnh đẹp như thơ nhưng chẳng chút tâm tình cái mai nặng trên lưng có lẽ phải đem đi giãm cân. Bắt một chiếc taxi nhét Hà My vào rồi anh mới ngồi vô để cô tựa đầu vào vai anh đọc địa chỉ khách sạn mà cô nói lúc ngồi máy bay cho tài xế. Xong xuôi anh mới thả lõng nhìn qua bên đường rừng thông trãi dài xanh mướt sương mù buổi sớm khá dày phũ xuống như mơ như thực có chút ảo mộng đẹp say lòng. Con đường phía trước ngoằn nghèo lối mòn không thấy đích nền đất đá trộn lẫn mang nét bình dị mà thân thuộc. - Hai người mới kết hôn sao? Ông tài xế già cười hiền hậu qua tấm kính thân thiện hỏi. Lưu Thế Hiển xua tay. - Không phải. - À vậy là tình nhân rồi. Cậu thật yêu thương cô ấy chắn hẳn rất nhiều phụ nữ phải ghen tị với cô gái này. Ông ta cười giã lã tự khẳng định. Thế Hiển cũng không buồn phũ nhận thêm anh lười nhiều lời giải thích dù sao cũng chỉ là người xa lạ. Tài xế cứ huyên thuyên nói không ngừng đủ mọi chủ đề khiến tai Lưu Thế Hiển sắp phiền chết đến nơi mà người bên cạnh còn có thể ngủ say quên trời đất.