Nữ phụ chạy trốn
Chương 32 : nhà hoang
Bên này Lưu Thế Hiển đang vượt gió trên con Z1000 thì điện thoại trong túi áo da rung lên không ngừng. Thế Hiển thắng xe gác tó động tác oai phong nhanh gọn. Trên màn hình báo dòng chữ đỏ con ngươi nhàn nhạt bất cần bỗng một màn lo lắng gấp gáp. Ấn vào phần mềm trong máy chấm đỏ trên bản đồ đang di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Cùng lúc Nam Tuấn Kỳ bàn công việc ở một nhà hàng Pháp sang trọng 5 sao với Quốc Anh. Cây bút trên tay vừa kịp chấm lên trang giấy thì động tác dừng lại. Tiếng kêu khó nghe của chiếc điện thoại khiến khuôn mặt đang ôn hòa của anh trở nên căng thẳng. Buông thẳng bút xuống vội mở điện thoại ra cặp mắt càng phủ thêm tầng u ám. Bên cạnh cô thư ký của hắn khéo léo tỏ ý nhắc nhở.
- Chủ tịch. Nên ký hợp đồng trước.
Nam Tuấn Kỳ một từ cũng không lọt vào tai. Còn Hồ Văn Trọng đang toát mồ hôi hột bên cạnh vị boss đang tỏa ra sát khí của mình.
Mà Quốc Anh ngồi đối diện ánh mắt gắt gao vẫn quan sát biểu tình nãy giờ của Nam Tuấn Kỳ. Anh đôi phần bất mãn thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp của Tuấn Kỳ.
Tuấn Kỳ mạnh bạo đứng lên khiến chiếc ghế bị đẩy ra sau ngã xuống sàn nhà tạo ra âm thanh khó chịu, giữa nơi được cho là sang trọng của tầng lớp thượng lưu này thì hành động đó thật bất lịch sự gây ra những ánh mắt hiếu kỳ đến những người xung quanh. Hai vị thư ký cùng bàn cũng khó hiểu muôn phần. Giọng không che giấu khẩn trương hắn nhìn Quốc Anh.
- Xin lỗi chủ tịch Trần tôi có việc gấp phải đi ngay.
Quốc Anh khẽ "hừ" một tiếng. Hành động này là đang xem thường anh? Cơn giận khó mà hạ xuống.
- Chủ tịch Nam rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi không nghĩ "Queen King" lại làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy.
Hắn chỉ vừa mới xoay lưng đi khi nghe câu này thì chân hơi khựng lại nhưng cũng không có thời gian để lo nhiều như vậy. Hắn lạnh giọng chỉ nói một câu rồi đi như chạy ra khỏi nhà hàng.
- Hà My gặp nguy hiểm. Chuyện lần này tôi sẽ tạ lỗi sau.
Con ngươi Quốc Anh dao động mãnh liệt khi nghe thấy câu này anh lập tức đứng lên đuổi theo Nam Tuấn Kỳ bỏ lại hai người kia bơ vơ nhìn nhau. Riêng Văn Trọng trong lòng không khỏi kinh hãi khi nghe thấy cái tên "Hà My".
Nam Tuấn Kỳ vừa ngồi vào xe cắm chìa khóa thì cửa bên ghế phụ bật mở. Hắn kinh ngạc nhìn người bên cạnh vẻ lo lắng còn hơn mình.
- Tôi đi cùng anh.
Hắn gật đầu với Quốc Anh rồi phóng xe đi. Tay gắn tai phone giọng lạnh lùng.
- Theo vị trí cho người đến hỗ trợ.
- -------------------
Trong một căn nhà hoang lúc này nắng đang tắt dần mặt trời cũng có dấu hiệu lặn xuống.
- Nó chưa tỉnh sao?
- Chưa.
- Mẹ kiếp con này sao vẫn chưa chịu tỉnh.
Hà My nghe bên tai có người nói chuyện rất ồn ào. Cô cựa mình một cái cảm giác tay chân không thể cử động mới phát hiện ra mình bị trối. Mắt một màu đen bao phủ bởi dây bịt mắt miệng lại bị keo dán chặt không thể phát ra âm thanh. Cảm nhận cái lạnh lẽo của nền đất khiến Hà My hơi run lên. Cô hoảng loạn giãy giụa muốn cởi trối nhưng vô vọng.
- Tỉnh rồi sao người đẹp?
Cảm giác mặt bị ai đó sờ mó bàn tay thô ráp chạy dọc từ má xuống cổ khiến cô rùng mình ghê tởm miệng muốn kêu lên nhưng chỉ phát ra tiếng "ưm...ưm..."
- Mày tính làm gì?
Giọng một người đàn ông lên tiếng hỏi. Sau đó là tiếng cười nham nhỡ của một tên khác.
- Con này ngon như vậy thịt nó trước rồi hãy xuống tay.
- Cô ta chỉ kêu chúng ta hủy hoại nhan sắc nó mày đừng làm bừa.
"Cô ta?" Hà My ngạc nhiên rốt cuộc cô ta mà hai tên này nói là ai? Trong lòng nghi hoặc hiện lên hai đối tượng tình nghi. Đang lúc suy nghĩ thì hai bên cầm cô bị bóp chặt.
- Cô ta cũng không nói là không được làm. Tụi bây đem nó vào trong kia cho tao.
Tên đó vừa dứt lời thì mấy bàn tay lôi kéo cô đi. Bọn chúng không ngừng cười dâm đãng. Hà My bị đẩy xuống nền đất không thương tiếc trên da thịt đau rát bị đất cát cùng mấy mảnh vụn có lẽ là xi măng hay gạch đá gì đó làm trầy.
- Tụi bay ra ngoài đi.
Hà My nghe tiếng bước đi của mấy tên kia trong lòng tự hiểu chuyện gì sắp diễn ra. Cô đứng lên muốn chạy đi nhưng lại bị một lực rất mạnh đẩy ngã xuống. Tên đó túm lấy hai tay cô kẹp chặt thô lỗ xé rách vai áo cô giật bay mấy cúc áo rồi gỡ băng dán miệng cô ra. Tiếp đó ghê tỡm muốn hôn xuống Hà My tuy không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận rất chính xác cố gắng hét lên ra sức né tránh rồi co đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của tên đó. Cô nghe thấy tiếng kêu thãm thiết của kẻ bắt cốc. Một lúc sau trong lúc đang cố cởi dây trối tên kia hình như cũng dần hồi phục nhanh chống giáng cho cô mấy cái bạt tay điếng người. Cổ bị siếc chặt đến ngạt thở trên khuôn mặt đang nóng hừng vì mấy cái tát kia một luồng lạnh của kim loại áp lên.
- Con ranh ông cho mày biết lợi hại...hahaha
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
23 chương
71 chương
31 chương
97 chương
83 chương