Nữ phụ ác độc cười với ta

Chương 89 : Lão gia gia của ta ④

Hiện tại địa cầu hoàn cảnh kém như vậy, mọi người cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào bí cảnh. Dẫu sao bên trong bí cảnh căn bản không có người, vẫn có thể phát hiện được một số đồ vật trân quý. Vì vậy tu sĩ hiện tại vô cùng ưa chuộng vào các loại bí cảnh, trưởng bối tông môn cũng không ngăn cản, đây cũng là một loại lịch luyện mà. Tống Linh Ngọc theo một đám đệ tử La Phù đi bí cảnh, dọc đường được tất cả đệ tử tâng bốc. Vừa là thân truyền của chưởng môn lại là tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi nhất, trong nháy mắt Tống Linh Ngọc liền áp qua Hàn Y Lãnh trở thành đệ tử được hoan nghênh nhất La Phù. Tống Linh Ngọc vừa hưởng thụ loại thể nghiệm này, vừa nghĩ tới chờ lát nữa đi bí cảnh nhất định phải theo bên cạnh sư huynh, tuyệt không thể để cho sư huynh cùng Viên Phỉ ở một mình. Nào biết vừa đến bí cảnh mọi người liền bị tách ra truyền tống vào, Tống Linh Ngọc một thân một mình mờ mịt đứng trên một khỏa đại thụ che trời, không nói Hàn Y Lãnh, ngay cả đệ tử La Phù khác cũng đều không thấy bóng dáng. Tống Linh Ngọc an ủi mình, bản thân không ở cùng chỗ với sư huynh, Viên Phỉ khẳng định cũng không cùng chỗ với sư huynh. Không cần lo lắng, bản thân tu vi Trúc Cơ kỳ tìm người khẳng định nhanh hơn Viên Phỉ. Tống Linh Ngọc không cảm giác được, nhưng mà tình huống cả bí cảnh Đào Nhiên đều rõ ràng. Đào Nhiên nhìn thấy Viên Phỉ bị một con yêu thú đuổi theo, hắn thầm nghĩ chi bằng cho Tống Linh Ngọc thêm chút việc vặt, liền nói: "Mở nhiệm vụ chi nhánh mỗi ngày làm một việc thiện, bên trái có người gặp nguy hiểm, cứu thành công thưởng một trăm điểm, thất bại khấu trừ hai trăm điểm." Tống Linh Ngọc thiếu chút nữa hộc máu, cái quỷ gì? Hoàn thành chỉ có một trăm điểm, không thành lại muốn trừ hai trăm. Bản thân tổng cộng chỉ có hai trăm tích điểm, còn phải đổi đan dược đổi pháp khí, làm sao chịu nổi kiểu trừ này? Nàng không kịp nghĩ, liền cưỡi phi kiếm bay về phía bên trái. Mới vừa bay không lâu, Tống Linh Ngọc liền nhìn thấy một con yêu thú to lớn hình dáng như chó sói đang đang truy đuổi một người chạy, trong miệng thỉnh thoảng phun ra ngọn lửa đáng sợ. Không kịp nghĩ nhiều, Tống Linh Ngọc khống chế phi kiếm chém tới trên đầu yêu thú. Đụng một tiếng, phi kiếm đem thân thể yêu thú đánh nghiêng một cái. Viên Phỉ quay đầu sang nhìn thấy Tống Linh Ngọc, mừng rỡ nói: "Linh Ngọc, mau cứu ta!" Tống Linh Ngọc vốn dĩ khẩn trương đối phó yêu thú, nhìn thấy Viên Phỉ, nàng thiếu chút nữa hộc máu. Sao lại là Viên Phỉ? Sớm biết thì đã không cứu. Nhưng mà lúc này bản thân đã hoàn toàn đem giá trị thù hận của yêu thú kéo về, không đánh cũng không được. Vì vậy nàng chỉ có thể tiếp tục điều khiển phi kiếm chém ở trên người yêu thú, thi thoảng bị yêu thú phun lửa hai ngụm. Bên dưới Viên Phỉ nhìn rất là cảm động, trước đó còn có chút ghen tị Tống Linh Ngọc nhanh như vậy đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, không nghĩ tới nàng quan tâm bản thân như vậy, lại vì mình mà liều mạng với lang yêu hung tàn, Linh Ngọc đúng là một người siêu tốt nà. Tống Linh Ngọc sử xuất khí lực bú sữa mẹ, ăn vào viên Sinh Sinh Tạo Huyết Đan duy nhất của mình, lúc này mới giết được lang yêu. Nàng mệt mỏi ngã nhào trên đất, Viên Phỉ cảm động đi tới đỡ nàng, "Linh Ngọc!" Tống Linh Ngọc lòng nói mình thật là xui xẻo, lại vì Viên Phỉ mà đem mình thành như vậy. Lúc này Viên Phỉ bỗng nhiên ôm thật chặt Tống Linh Ngọc, nàng cảm động nước mắt lưng tròng nói: "Linh Ngọc muội đúng là tỷ muội tốt của ta!" Tống Linh Ngọc: "..." Đoạn đường tiếp theo Tống Linh Ngọc để cho Viên Phỉ đỡ đi, ăn Sinh Sinh Tạo Huyết Đan nên thương tổn của nàng khôi phục rất nhanh, đại khái đến buổi tối là có thể khỏi rồi. Thi thể lang yêu dĩ nhiên bị Tống Linh Ngọc thu lại, dẫu sao Viên Phỉ cũng không giúp được gì. Hàn Y Lãnh luôn luôn tìm Viên Phỉ, trên đường đụng phải mấy đệ tử La Phù thất lạc, hắn liền mang theo bọn họ cùng nhau tìm Viên Phỉ. Cuối cùng đến buổi tối nhìn thấy Viên Phỉ hai người, Hàn Y Lãnh cả kinh nói: "Đây là thế nào? Các muội sao lại thành bộ dáng này?" Viên Phỉ đem chuyện lang yêu nói một chút, Hàn Y Lãnh thầm nghĩ thật nguy hiểm, thật lòng thành ý cảm ơn Tống Linh Ngọc nói: "Thật là đa tạ Tống sư muội." Tống Linh Ngọc trong lòng khó chịu, ai cần ngươi cám ơn? Viên Phỉ là sư muội ngươi, không phải cũng là sư tỷ ta sao? Ngươi dựa vào cái gì thay nàng cảm ơn ta? Hàn Y Lãnh nói: "Nghe Tiểu Phỉ hình dung, lang yêu kia sợ là có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong." Lời vừa nói ra ánh mắt các đệ tử nhìn về phía Tống Linh Ngọc đều bỗng dưng mang kính sợ, Tống sư tỷ vừa đột phá đến Trúc Cơ kỳ liền có thể giết lang yêu Trúc Cơ đỉnh phong, thật là quá lợi hại rồi. Mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, lòng nói có một vị sư tỷ sức chiến đấu bùng nổ như vậy, thật đúng là có cảm giác an toàn a. Tống Linh Ngọc cũng cảm thấy mình rất may mắn, kỳ thực trong lúc đánh nhau Đào Nhiên có ra tay giúp Tống Linh Ngọc đỡ được nhiều tổn thương trí mạng, nếu không nàng có là thiên tài đi nữa cũng không khả năng vừa đột phá là có thể vượt hai cấp giết lang yêu a. Tống Linh Ngọc cũng cảm thụ được kính trọng của các đệ tử đối với nàng, đây là cảm giác trước nay chưa từng có. Trước kia nàng tính cách lãnh đạm, trừ Hàn Y Lãnh và Viên Phỉ cơ hồ không có bằng hữu, mặc dù tu vi không tệ nhưng cũng không phải đặc biệt nổi bật. Hiện tại đột nhiên trở thành người đáng tin cậy trong lòng các đệ tử, tâm tình Tống Linh Ngọc phức tạp bao nhiêu khỏi phải nói nữa. Tống Linh Ngọc nguyên bản định cẩn thận điều tức, nhưng nhìn Hàn Y Lãnh và Viên Phỉ lại đến gần nhau, trong lòng nàng liền không vui, định đi phá rối. Đang chuẩn bị lên đường, liền nghe hệ thống nói: "Mở nhiệm vụ chi nhanh: Ta là hảo tỷ tỷ. Ra ngoài hộ pháp cho đồng môn, nhiệm vụ hoàn thành phần thưởng một trăm điểm, thất bại khấu trừ ba trăm điểm." Tống Linh Ngọc đưa tay bưng kín ngực, thân thể càng là lảo đảo muốn ngã. Bên cạnh có đệ tử nói: "Tống sư tỷ, tỷ thế nào rồi?" Hàn Y Lãnh và Viên Phỉ cũng nhìn lại, Tống Linh Ngọc lòng đang rỉ máu, nhưng vẫn cầm kiếm đứng lên nói: "Ban đêm bí cảnh nguy hiểm, ta đi cửa hang trông nom." "Trời nà, Tống sư tỷ thật là quá tốt." "Hu hu hu... Bị thương còn nghĩ cho an nguy của mọi người, quá cảm động..." "Tống sư tỷ đúng là thần tượng của ta..." Tống Linh Ngọc nghiêm mặt đi ra ngoài. Hàn Y Lãnh trong lòng xấu hổ, bản thân là đại sư huynh theo lý nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ các sư đệ sư muội an toàn. Nhưng bản thân hiện tại chỉ muốn cùng Tiểu Phỉ nói chuyện, lại còn để Tống sư muội không nhìn nổi cường chống thân thể bị thương đi gác đêm, đại sư huynh như mình thật là quá không xứng chức a. Hàn Y Lãnh ngăn lại Tống Linh Ngọc nói: "Sư muội vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện này giao cho sư huynh là được." Tống Linh Ngọc lòng nói ta cũng muốn như vậy, nhưng mà hệ thống sẽ trừ tích điểm của người ta hu hu hu... Tống Linh Ngọc một tiếng cự tuyệt, "Không, vẫn là để cho muội đi đi." Hàn Y Lãnh: "Nhưng mà sư muội còn bị thương trên người." "Không có gì đáng ngại." Tống Linh Ngọc nói: "Hơn nữa, muội cũng muốn ra ngoài hóng mát một chút." Thấy Tống Linh Ngọc kiên trì, Hàn Y Lãnh liền nói: "Vậy ta cùng sư muội ra ngoài đi." Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Tống Linh Ngọc mắt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Hàn Y Lãnh, như vậy cũng được sao? Đào Nhiên: "Nhiệm vụ này nhất định phải một mình hoàn thành, nhất định phải một mình hoàn thành." Tống Linh Ngọc cổ họng ừng ực một tiếng, nuốt xuống một ngụm máu tươi. Hàn Y Lãnh: "Ý? Thanh âm gì?" Tống Linh Ngọc: "Đa tạ hảo ý của sư huynh, nhưng mà muội muốn một mình ở riêng một hồi." Hu hu hu hu... Hiếm có cơ hội cùng sư huynh ở riêng oa! Tống Linh Ngọc vừa đi ra khỏi liền cắn ngón tay mình, hức hức hức không thể khóc lên, sẽ bị sư huynh phát hiện. Tống Linh Ngọc ở trước sơn động ngồi tĩnh tọa, bí cảnh ban đêm gió thổi vào người lạnh phát khóc. Một mình nàng ngồi không nhúc nhích, thiếu chút nữa bị thổi đến đón gió rơi lệ. Nàng thầm nghĩ hệ thống người tốt cái gì cũng tốt, chính là người hơi quá tốt rồi. Chuyện gì tốt đều muốn mình cướp làm, tiếp tục như vậy mình làm sao giành được trái tim sư huynh a. Nếu bản thân lấy được không phải hệ thống người tốt, mà là hệ thống người xấu, liệu có phải tình huống hiện tại tốt hơn nhiều hay không? Nói không chừng Viên Phỉ đều đã bị yêu thú gặm rồi. Nhưng mà có hệ thống cũng đã rất tốt, cơ hội này không phải ai cũng có thể có, bản thân phải biết đủ. Hệ thống trừ nhiệm vụ quỷ dị một chút ra, vẫn là rất không tệ. Tống Linh Ngọc một mình nhàm chán, liền từ trong túi trữ vật móc ra một thứ. Đào Nhiên nhìn, đây không phải là điện thoại di động sao? Tống Linh Ngọc mặc trang phục đạo bào như cổ nhân cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết, cảnh tượng này nhìn sao mà kỳ kỳ. Đào Nhiên nhàn rỗi nhàm chán cũng nhìn theo, đọc đến lúc nhân vật chính dưới sự chỉ điểm của lão gia gia tùy thân lấy được pháp bảo, Tống Linh Ngọc đột nhiên thu điện thoại di động không xem nữa. Làm Đào Nhiên gấp hết sức, sau đó kết quả thế nào rồi? Nhân vật chính sau khi lấy được pháp bảo đã ngủ thánh nữ kia chưa? Tống Linh Ngọc đóng di động, cảm khái nói: "Hiện tại ta và nhân vật chính giống nhau đều là người có hệ thống, ta còn đọc tiểu thuyết cái gì? Đời ta nhất định sẽ so với nhân vật chính đặc sắc hơn." Đào Nhiên nghe Tống Linh Ngọc lầm bầm lầu bầu, thầm nghĩ ngươi chờ đó, đời ngươi nhất định sẽ xuất sắc đến muốn khóc. Một đêm vô sự, sáng sớm ngày tiếp theo mọi người cùng đi thu thập linh thảo trong bí cảnh. Linh thảo mang về tông môn có thể đổi đan dược, tu luyện làm sao có thể không có đan dược? Tống Linh Ngọc không hứng thú lắm, nàng có hệ thống căn bản không cần dùng linh thảo đổi thuốc. Vì vậy dọc đường đi nàng đều không động thủ, chỉ giúp mọi người canh gác. Các sư đệ sư muội lại cảm động, Tống sư tỷ thật đúng là người tốt a, vì để chiếu cố những người tu vi nhỏ chúng ta, đến cả linh thảo cũng không cần, đối với chúng ta thật tốt hu hu hu... Hàn Y Lãnh nguyên bản cũng đang hái linh thảo, lại thấy Tống Linh Ngọc không lấy chút nào, trong lòng tức thì có điểm xấu hổ. Tống sư muội mới vừa tiến cấp Trúc Cơ kỳ liền muốn đem cơ hội để lại cho các sư đệ sư muội, bản thân thăng cấp Trúc Cơ kỳ đã lâu như vậy, vẫn còn cùng các sư đệ sư muội tranh linh thảo. Hắn xấu hổ đến có chút đỏ mặt, đem linh thảo mình hái tiện tay đưa cho sư đệ bên cạnh. Bản thân cũng chắp tay đứng ở một bên, cùng Tống Linh Ngọc canh gác cho các sư đệ sư muội. Tống Linh Ngọc kỳ quái nhìn Hàn Y Lãnh một cái, thầm nghĩ sư huynh sao đang êm đẹp lại không hái linh thảo? Chẳng lẽ là coi thường những thứ linh thảo này? Thấy Tống Linh Ngọc nhìn về phía mình, Hàn Y Lãnh hướng về nàng khẽ mỉm cười, tựa như hết thảy đều hiểu không cần nói. Tống Linh Ngọc đầu đầy dấu hỏi, sư huynh tự nhiên cười cái gì với ta? Chẳng hiểu tại sao, hắn vừa rồi cười nhìn thật... đần a. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴